Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Trong căn phòng trắng xóa, Hoseok thấy mình ngồi bó gối, ở đây ngoài bốn bức tường ra thì không có gì cả, cậu trai giống như bị nhốt trong một chiếc hộp vậy. Hoseok đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy một bức tường đột nhiên xuất hiện thêm cánh cửa gỗ màu nâu với tay vặn tròn. Tay vặn chuyển động nhẹ, cậu thấy Jungkook xuất hiện sau cánh cửa ấy.

Hai mắt cậu mở lớn, cậu đứng bật dậy, muốn chạy đến chỗ anh nhưng lại có một bức tường vô hình khác chắn ngang. Mặc cho cậu cố gắng tiến tới thì lại bị đẩy ra sau. Jungkook đứng đó, không còn là nụ cười răng thỏ đáng yêu khi đợi cậu bên dưới De La Sol, nhưng ánh mắt anh vẫn dịu dàng tràn chất chứa tình yêu.

"Jungkook à" Hoseok nghe giọng nói mình phát ra rất nhỏ, cậu đặt tay mình lên bức tường vô hình. Jungkook cũng chậm rãi đến, Hoseok đã hiểu thế nào là gần nhau gang tấc nhưng cách xa cả bầu trời. Bàn tay hai người chạm cùng một chỗ, cậu không ngăn được dòng lệ chảy dài trên má "Xin anh, đừng để em một mình với thế gian tàn nhẫn này. Em đã buông bỏ rồi, anh đưa em đi đi".

Hoseok nức nở cầu xin, Jungkook nhẹ cười, cậu nghe tiếng anh nói ấm áp "Quay về đi Hoseok".

Mặt đất bắt đầu rung lắc, các bức tường có dấu hiệu muốn đổ sập xuống, luồng ánh sáng từ đâu xuyên qua ngực của Jungkook, Hoseok hét lên "Đừng mà" nhưng vô ích, không phải chỉ một, mà rất nhiều luồng sáng đâm vào người anh, Hoseok bất lực, đập thật mạnh vào bức tường giữa bọn họ, vừa đập vừa không ngừng gào thét.

Cậu mở bừng mắt, lồng ngực vẫn còn phập phồng mạnh mẹ, trán đẫm mồ hôi. Ngón tay cậu bị kẹp bởi các thiết bị y tế, cả người đầy dây nhợ, chai truyền dung dịch vẫn đang nhỏ từng giọt, phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng đo nhịp tim của cậu. Hoseok không thể cử động được, cậu nhìn thấy cả hai chân mình đều bó bột trắng xóa, treo lên cao. Nói sao nhỉ, một tình trạng thảm hại, cực kì thảm hại.

Trong đầu Hoseok lại nhớ đến hình ảnh Jungkook ngã xuống, hình ảnh cậu ôm anh gào khóc trong cái lò mổ đó. Nếu cảnh sát đến sớm hơn một chút, chỉ một chút thì đã không ra tình cảnh này rồi. Hoseok ôm cơ thể lạnh ngắt của anh, như một cái xác không hồn, hai mắt không có tiêu cự. Người cảnh sát trưởng đi đến, ông ta đã có tuổi, cũng là theo mệnh lệnh của ngài Jeon mà lập tức chạy đến. Nhưng ông ta thấy tình cảnh này không khỏi hốt hoảng, Làm sao bây giờ, ngài Jeon thật sự có chuyện thì người anh của anh ta sẽ giết chết ông mất.

Nhưng dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, ông ta từ từ đi đến gần cậu, chống một chân xuống, cố gắng hạ tông giọng mình "Cậu Jung, tôi là cảnh sát trưởng. Bây giờ tôi đưa cậu đi, bên ngoài đã có xe cứu thương. Ngài Jeon" ông ta nhìn thân thể Jungkook, cắn răng nói tiếp "Cũng phải đưa ra ngoài".

Hoseok không nói gì, chỉ có vòng tay ôm siết cơ thể anh, cậu không thể buông ra, Jungkook sẽ lạnh mất.

Cảnh sát biết chuyện này, dù sao cú sốc lớn như vậy, ông không biết giữa ngài Jeon và cậu là mối quan hệ gì, nhưng chắc chắn không tầm thường.

"Nếu vậy thì đắc tội rồi thưa cậu".

Hai cảnh sát khác, may mắn là nữ, dùng sức kéo Hoseok khỏi Jungkook, cậu tức khắc như bị chạm phải ngòi nổ, dù hai chân đau đớn nhưng cậu vẫn ra sức giãy giụa điên cuồng "Các người, bỏ ra...bỏ tôi ra".

Lo sợ đôi chân của cậu sẽ nặng hơn, bọn họ liền đánh vào gáy cậu để cậu ngất xỉu. Cảnh sát trưởng thở dài "Hôm nay sẽ có một cơn mưa máu tanh rồi, không biết cái mũ cảnh sát trưởng này tôi đội được thêm bao nhiêu lâu".

Hoseok nhớ tất cả mọi thứ, nhớ một cách rõ ràng, nhớ được Jungkook vô lực nằm trong tay cậu như thế nào, như đến cơn đau xé tâm can đến mức tim như khoét một cái lỗ lớn, máu thịt đầm đìa. Nhịp tim của Hoseok ngày càng tăng cao, cái máy đo nhịp tim kêu lớn liên tục, cả bình nước biển truyền vào người cậu cũng bị Hoseok giật rớt xuống đất vỡ tan.

Seokjin từ ngoài đi vào la lớn "Hoseok" anh chạy đến giường bệnh của cậu, Hoseok thấy anh như người chết đuối vớ được thanh gỗ, cậu cố gắng hít thở "Jungkook...Jungkook ở đâu anh?"

Seokjin nghe cậu nói, gương mặt anh khó xử, anh biết đây là cú sốc lớn với Hoseok, càng khiến anh muốn giết chết Kim Taehyung. Hôm nay như mọi ngày Seokjin đang ngồi trong phòng làm việc, bất ngờ hơn nhận được cuộc gọi của mẹ Kim. Anh vừa bắt máy đã nghe giọng phu nhân Kim gấp gáp vô cùng "Seokjin, Hoseok không ổn, con mau chuẩn bị điều người tốt nhất. Cô đang đưa thằng bé đến".

Seokjin nghe xong tim tưởng chừng ngừng đập, nhưng anh không để cho mình có thời gian nghĩ ngợi nữa. Bình thường Hoseok ngã bệnh sẽ có bác sĩ gia đình, lần này cô trực tiếp gọi cho cậu, anh còn nghe được sự run rẩy trong tiếng nói của phu nhân Kim, nhất định lành ít dữ nhiều. Seokjin gọi tất cả bác sĩ giỏi nhất của bệnh đến, trừ những người đang có ca phẫu thuật, còn lại đều tập trung lại.

Anh đứng ở sảnh bệnh viện chờ đợi. Trong giây phút Hoseok nằm trên băng ca được y tá đẩy vào, anh suýt không còn đứng vững nữa. Mặt cậu đầy máu, tay buông thõng, không có chỗ nào là không có thương tích. Hai chân của Hoseok, hai chân của Hoseok thật sự sẽ bị phế mất!

Phu nhân Kim đẩy cậu trai đi vào trong, gặp được Seokjin đã không nhịn được hét lớn "Seokjin, Hoseok thật sự không ổn rồi con ơi".

Seokjin lập tức tỉnh táo, anh chạy theo băng ca của cậu, cậu hai mắt đã nhắm nghiền, anh nắm lấy mu bàn tay đầy vết xước, anh biết bây giờ Hoseok không thể nghe mình nói nhưng anh mặc kệ, anh vẫn liên tục nói với Hoseok hãy cố gắng lên, anh nhất định sẽ đưa em khỏi địa ngục.

"Tiến hành phẫu thuật, ngay lập tức" vị bác sĩ thân thiết của Seokjin ra lệnh với đội ngũ phẫu thuật. Bọn họ biết được người nằm trên bàn mổ chính là thiếu gia của nhà họ Jung, bọn họ phải dốc hết kinh nghiệm của mình cũng phải đưa cậu ta từ cõi chết trở về.

Seokjin thay đồ phẫu thuật, đi vào phòng khử trùng. Người bạn kia biết anh đang cực kì bất ổn, dùng vai mình huých nhẹ đầu vai anh "Nếu không được thì đứng chỉ đạo thôi, tôi sẽ là bác sĩ mổ chính".

Seokjin bình ổn lại hơi thở của mình, lắc đầu "Tôi không thể để em ấy một mình trong phòng mổ được".

Người kia nghe thế cũng không ngăn cản nữa, đi nhắc nhở mọi người phải làm thật tốt. Ca mổ kéo dài chín tiếng bên trong phòng mổ, đến khi đèn phòng mổ tắt đèn đi, phu nhân Kim vẫn còn ngồi bên ngoài cầu nguyện liền đứng phắt dậy. Seokjin cả người mệt mỏi đi ra bị bà nắm lấy cánh tay "Jin, Hoseok thế nào rồi con".

Seokjin hai mắt đầy tơ máu, thay vì trả lời thì anh muốn biết rốt cuộc Hoseok đã có chuyện gì. 'Cô, con có thể hỏi người, chuyện gì đã khiến Hoseok phải trong tình trạng này vậy?"

Phu nhân như bị đụng trúng điểm đau, nếu không phải đang bám vào Seokjin thì bà đã té xuống "Hoseok...thằng bé bị bắt cóc. Cô nghe cuộc gọi từ cảnh sát trưởng nên chỉ kịp báo con rồi chạy đến bệnh viện".

Cảnh sát báo với bà Hoseok bị bắt cóc, còn bị thương rất nặng, may là có ngài Jeon cứu, nhưng bọn cướp quá hung hăng, ngài Jeon cũng không quá khỏi. Tiếng sấm đánh thẳng vào tai bà, phu nhân Kim lung lay sắp ngã, ra lệnh mọi người nhanh chóng liên hệ với Taehyung. Bọn bắt cóc không liên hệ với bà thì chắc chắn sẽ báo cho Taehyung, nhưng nó không hề báo với bà bất cứ chuyện gì cả. Lửa giận cộng với lo lắng quá độ cho Hoseok khiến bà cảm thấy say xẩm, nhưng cố vực dậy tinh thần, Hoseok còn cần bà.

Chín tiếng ngồi ngoài, mặc cho quản gia Lee xin bà hãy ăn chút gì đó nhưng phu nhân vẫn luôn chấp tay cầu nguyện, bà nguyện cho bản thân có thể đổi mười năm tuổi thọ bảo vệ bình an cho đứa nhỏ đáng thương, xin thần linh nghe thấy lời này của bà.

"Hoseok hai chân của em ấy bị dùng lực rất mạnh, con cùng mọi người cố gắng lắm cũng chỉ giúp em ấy không bị tàn phế mà thôi. Hoseok sau này đi đứng rất khó khăn, thêm nữa, em ấy...sẽ không bao giờ nhảy được nữa".

Seokjin biết cậu yêu thích vũ đạo, Seokjin từng mấy lần trông thấy cậu trai hòa mình trong tiếng nhạc để phô diễn những kĩ thuật nhảy điêu luyện. Hoseok lúc đó chính là vì sao sáng nhất của bầu trời đêm, nhưng ông trời trêu người, để một bầu trời mưa gió, che mất đi ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ đó.

Phu nhân Kim nghe xong sửng sốt buông cánh tay anh ra, bà cũng như Seokjin, bà hiểu được việc này đối với Hoseok chính là sống không bằng chết.

"Không, nhất định sẽ có cách chữa chân cho Hoseok. Cô sẽ cho người đi tìm, dù có lật tung cả thế giới lên cũng phải chữa được chân cho thằng bé".

Một người kiêu hãnh như phu nhân Kim cũng có giây phút mất kiểm soát như vậy, bà lặp đi lặp lại nhất định phải cứu được đôi chân của Hoseok. Seokjin đưa mắt nhìn xung quanh, người trên danh nghĩa vốn là bạn đời của Hoseok không thấy đâu, anh hỏi "Taehyung đâu cô? Đi mua thức ăn cho người à".

Phu nhân Kim lửa giận bùng lên mạnh mẽ "Nó nói sẽ đến".

Bà phun ra từng chữ, Seokjin không phải là người ngu, anh là bác sĩ, thế mạnh chính là phân tích tâm lý. Khi nãy chỉ lo lắng đến an nguy của Hoseok nên anh tạm thời bỏ qua, nhưng đến khi Hoseok coi như qua cơn nguy kịch rồi thì anh nhất định không tha cho Kim Taehyung "Cô đừng nói với con rằng nó không biết chuyện này, chín phần liên quan đến nó là đằng khác. Nó có còn là con người nữa không?"

Seokjin lúc này cũng bỏ luôn phong vị của người bác sĩ tao nhã dịu dàng, anh ở trong đó, từng giây từng phút giành Hoseok từ tay tử thần, để đổi lại người em ấy yêu nhất bỏ mặc em ấy trong lúc thập tử nhất sinh. Kim Seokjin đã từng nghĩ, anh chỉ cần ở yên sau lưng Hoseok, để cậu có thể có một đời bình an là được, nhưng tại sao đến cuối cùng những đau đớn thống khổ nhất đều đổ dồn lên cậu trai của anh.

"Con không muốn thấy Taehyung ở bệnh viện, nơi nó nên xuất hiện là tòa án lương tâm, sám hối với những nỗi đau mà nó gây ra cho Hoseok".

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi cùng với những y tá đẩy Hoseok về phòng hồi sức đặc biệt. Seokjin không nói đùa, anh quả thật không cho phép Taehyung xuất hiện gần phòng bệnh của Hoseok chứ nói chi đến việc đi vào. Ngoài phu nhân Kim, quản gia Lee và các y tá, Seokjin không cho phép ai vào đây cả. Đây là bệnh viện của anh, từ lâu đã tách biệt rạch ròi với dòng chính, Kim Taehyung và Kim Seokjin thậm chí còn đánh nhau một trận lớn.

Hoseok hôn mê hai ngày đúng, đến ngày thứ ba mới tỉnh dậy. Seokjin nắm lấy bàn tay chằng chịt dây nhợ của cậu, anh biết mình không thể nói dối Hoseok, vì Jeon Jungkook đã thật sự chết trước khi đến bệnh viện rồi.

"Hobi, em nghe anh...em còn có anh, anh Jin sẽ che chở bảo vệ em được không?"

Hoseok nằm trên gối, hai khóe mắt đầy lệ theo thái dương chảy xuống, cơ thể cậu nấc lên từng hồi, tiếng khóc xé ruột gan trong căn phòng bệnh yên tĩnh càng thêm đau thương.

"Jin...anh là bác sĩ, anh làm ơn cho em một liều thuốc giết chết em đi, em xin anh, em xin anh. Em không thể sống như thế này được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com