Ngoại truyện : Phần trung học 0022
Ngoại truyện : Phần trung học 0022
Trong những ngày tiếp theo, Kim Tại Hưởng bắt đầu chính thức tham gia khóa huấn luyện ma quỷ. Ngay cả vào ngày nghỉ duy nhất trong tuần, Trịnh Hạo Thạc cũng lên lịch dạy kèm cho hắn.
Phát hiện ra những thay đổi gần đây của Kim Tại Hưởng, mẹ Kim càng tò mò về con dâu mà hắn đang nói đến.
Mặc dù bà ấy không thể quản Kim Tại Hưởng nhưng dường như điều ước của bà ấy đã trở thành sự thật, cuối cùng cũng có người có thể trị Kim Tại Hưởng.
Trong phòng, Trịnh Hạo Thạc ngồi ở bàn học và sửa bài tập cho Kim Tại Hưởng, trong khi Kim Tại Hưởng tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi chống cẳm nhìn cậu, miệng còn ngậm bút.
Chậc chậc, một người đẹp trai và dễ thương như vậy là người của hắn. Kim Tại Hưởng nhìn, hắn càng nghĩ càng hưng phấn.
Theo quan điểm hiện tại của hắn, ngoại trừ việc hắn và Trịnh Hạo Thạc chưa xác định mối quan hệ của họ nhưng Trịnh Hạo Thạc cũng đã là người của hắn.
Chữa bài xong, Trịnh Hạo Thạc đẩy kính, liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng: "Được rồi, gần đây cậu có tiến bộ rất lớn."
Kim Tại Hưởng cắn bút, hơi nhếch khóe môi, mơ hồ nói: "Có phần thưởng gì không?"
"... Cậu muốn phần thưởng gì?" Trịnh Hạo Thạc hơi dừng lại, nói: "Tôi mời cậu ăn tối nhé?"
Kim Tại Hưởng "phụt" một tiếng bật cười, lấy bút xuống và ném lên bàn: "Ai muốn em bao tôi bữa tối làm gì? Trịnh Tiểu Thạc, em tự nghĩ đi, đây có phải là phần thưởng không?"
Kim Tại Hưởng đặt cánh tay lên sau lưng ghế Trịnh Hạo Thạc, hắn nghiêng người qua: "Tôi muốn một phần thưởng thực sự."
"...Không có." Trịnh Hạo Thạc muốn đứng dậy nhưng Kim Tại Hưởng đã giữ cậu lại.
"Vậy đi, tôi đã nghĩ được một biện pháp tốt." Kim Tại Hưởng tiến đến trước mặt cậu.
Trịnh Hạo Thạc nheo mắt nhìn hắn, do dự một chút, hỏi: "Cái gì?"
"Một lần tiến bộ, một nụ hôn." Kim Tại Hưởng nói: "Đánh giá theo tiêu chuẩn tiến bộ của em, thế nào?"
"..." Trịnh Hạo Thạc lại muốn đứng lên một lần nữa.
Kim Tại Hưởng lại đè cậu xuống, rất co được dãn được thỏa hiệp: "Cho em nợ, chờ em đồng ý thì trả."
"..." Trịnh Hạo Thạc không nói nên lời nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu, nhướng mày rồi búng tay cầm lấy cuốn sổ, trên bìa vẽ một chữ "một", đại biểu cho nét đầu tiên của chữ "正", một chữ "正" có thể hôn năm lần.
Có lẽ vì đã ở bên Kim Tại Hưởng trong một thời gian dài, Trịnh Hạo Thạc liền hiểu mạch não của Kim Tại Hưởng trong nháy mắt.
Trịnh Hạo Thạc: "..."
...
Ngày tháng trôi qua trong từng ngày học tập bận rộn, chớp mắt một cái lại đến mùa đông.
Dưới cường độ học tập dày đặc hàng tuần, giờ học thể dục trở thành cơ hội duy nhất để Kim Tại Hưởng được thư giãn.
Sau nửa tiết học thể dục, giáo viên thể dục để học sinh tự do vận động, Kim Tại Hưởng cùng bạn học đi bộ đến sân bóng rổ.
Kim Tại Hưởng khoác một tay lên vai Trịnh Hạo Thạc, quay đầu hỏi: "Tôi có thể chơi bóng rổ không?"
Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp nói chuyện liền thấy Hà Tuấn ở trước mặt đã quay đầu lại mắng: "Kim Tại Hưởng, cậu ấy là vợ phụ trách việc quản cậu à?"
"..." Trịnh Hạo Thạc không nói nên lời, cậu không biết Hà Tuấn và những người khác có cố ý hay không, lần nào mắng Kim Tại Hưởng họ cũng lôi cậu vào.
Kim Tại Hưởng nghe vậy rất vui: "Đúng, cậu có ý kiến gì không?"
"Được, cậu trâu bò." Hà Tuấn giơ ngón tay cái rồi đi về phía trước.
Trịnh Hạo Thạc liếc sang một bên liền thấy một cô gái đang cười khúc khích bên cạnh mình.
"Kim Tại Hưởng." Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng nói: "Đừng nói lung tung."
"Tôi nói lung tung hồi nào?" Kim Tại Hưởng nói: "Sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra, em không đồng ý à?"
Trịnh Hạo Thạc rất muốn hỏi lại Kim Tại Hưởng một cậu cậu đồng ý khi nào, nhưng cậu nghĩ lại lại thôi, dù sao cậu cũng không thể từ chối Kim Tại Hưởng. Cuối cùng chỉ biết bị Kim Tại Hưởng chiếm lợi bằng lời nói.
Khi Kim Tại Hưởng đi chơi bóng rổ, Trịnh Hạo Thạc liền ôm quần áo của hắn ngồi cạnh cái rổ bóng không sử dụng và nói chuyện phiếm với các bạn học bên cạnh.
Kể từ lần Kim Tại Hưởng nổi giận, đã lâu rồi lớp trưởng không tiếp cận Trịnh Hạo Thạc, nhiều nhất là sẽ chào hỏi xã giao vài câu khi đụng mặt cậu. Cả lớp dường như đã ngầm đồng ý rằng cậu và Kim Tại Hưởng có mối quan hệ như vậy. Thậm chí, nó còn dần lan sang các lớp, các trường khác.
Kim Tại Hưởng thấy việc này thành công rất vui, mỗi khi đến giờ cao điểm sau giờ tan học, hắn đều dẫn Trịnh Hạo Thạc đi khắp nơi, mong rằng cả trường sẽ hiểu lầm mình mới vừa lòng. Trịnh Hạo Thạc không thể ngăn hắn được, vì vậy cậu đành tùy ý hắn.
Đã gần đến giờ tan học, sau khi chơi bóng rổ xong, Kim Tại Hưởng vô thức đi đến chỗ Trịnh Hạo Thạc, tiện tay lấy quần áo để lau mồ hôi trên mặt.
"Lộ kìa, lộ kìa, vợ quản nghiêm lắm, chú ý tý, giấu cơ bụng đê." Hà Tuấn nói: "Đừng để người khác nhìn thấy, nó chỉ thuộc về người yêu cậu thôi."
Mặc dù Hà Tuấn luôn chửi Kim Tại Hưởng nhưng đồng thời lại luôn có thể dỗ dành Kim Tại Hưởng vô cùng vui vẻ.
Kim Tại Hưởng cười cười, cầm lấy hai chai nước khoáng trong tay tu một hơi. Nghe hai cô gái bên cạnh trò chuyện sôi nổi gì đó, cậu nhìn sang xem thử.
"Thật đó, quán trà sữa kia ngon thật đấy, cậu đi uống thử đi, hôm nay là ngày cuối rồi, ngày mai họ chuyển thành phố rồi đó."
"Mỗi thành phố họ chỉ ở nửa tháng thôi hả?"
"Ừ, bởi vậy mới nổi á, quán trà sữa nổi tiếng trên mạng, có rất nhiều người tới mua."
"Đi thôi." Uống nước xong, Hà Tuấn vỗ cánh tay Kim Tại Hưởng: "Đi tìm vợ của cậu đi."
Kim Tại Hưởng nghe vậy dừng lại rồi nhìn sang một bên.
Hà Tuấn nói đùa: "Thế nào, nghe đã không?"
Vợ~
Kim Tại Hưởng im lặng lặp lại, hắn nhếch khóe miệng, bóp nát cái chai rỗng trong tay: "Quả thật rất sướng."
"Được rồi, khi Trịnh Hạo Thạc không có ở đây tôi sẽ thường xuyên gọi vậy để giúp cậu cảm thấy tốt hơn." Hà Tuấn nói.
Trịnh Hạo Thạc đang ngồi nghe các bạn cùng lớp trò chuyện, dư quang thoáng thấy hai nam sinh cao lớn liền ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy Kim Tại Hưởng cao lớn chân dài đứng trước mặt cậu, khóe môi còn ngậm ý cười nhìn cậu.
Nam sinh ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thạc lập tức tự giác đứng dậy: "Anh Hưởng lại đây, anh ngồi đây."
Kim Tại Hưởng cười cười, cũng không khách sáo ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hạo Thạc: "Có nước không?"
Trịnh Hạo Thạc đưa nửa chai nước uống dư cho hắn, Kim Tại Hưởng nhận lấy uống cạn.
Sau khi uống nước, Kim Tại Hưởng nhìn về phía trước nói: "Sau khi đưa em về lớp tôi sẽ về nhà."
"Sao vậy?" Trịnh Hạo Thạc quay đầu lại.
"Ba tôi bảo tôi về, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra." Kim Tại Hưởng nghiêng đầu nhìn cậu: "Không sao, lát nữa tôi sẽ về, có lẽ nửa tiếng."
"Ừ, được." Trịnh Hạo Thạc gật đầu.
Khi Trịnh Hạo Thạc trở lại lớp học, Kim Tại Hưởng đã rời đi.
Tiết tiếp theo là tiết toán, Trịnh Hạo Thạc tập trung nghe giảng ghi chép nhưng sau một tiết mà Kim Tại Hưởng vẫn chưa quay lại lớp.
Sau giờ học, Trịnh Hạo Thạc uống vài ngụm nước, xem qua bài tập còn dang dở mà Kim Tại Hưởng để lại trước giờ học thể dục, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong, khi cậu đang định quay về liền nghe thấy nam sinh đang trốn trong buồng nhỏ chơi game nói: "Này, tôi thấy ảnh chụp màn hình bọn họ đăng trong nhóm trò chơi, Kim Tại Hưởng cũng đang online, cậu ấy đi net rồi? Không phải gần đây cậu ấy thay đổi cách sống rồi sao? Mấy tháng rồi không thấy đến quán net."
"Ồ, tôi biết cậu ấy sẽ không kiên trì được lâu đâu. Nếu nhà cậu giàu có như vậy, cậu có vì tìm người yêu mà liều mạng học như vậy không." Một bạn học khác nói.
"...Đừng nói vậy, tôi nghĩ cậu ấy thực sự thích Trịnh Hạo Thạc."
"Thích thì thích, nhưng cảm giác mới lạ qua đi thì dù có đẹp trai thì có ích lợi gì, đặc biệt là với tính cách của Kim Tại Hưởng, hỗn từ nhỏ đến lớn, cậu thật sự cho rằng cậu ấy có thể vì một người mà thay đổi sao?"
"Không phải cậu ấy đã nghiêm túc mấy tháng rồi à."
Nam sinh kia cười: "Do còn chưa dỗ được đó, chờ ngủ rồi đi rồi biết." (Thằng ranh này, mày nghĩ ai cũng giống mày ư!!!)
"Được rồi, đừng dài dòng nữa, cậu thử nói lời này cho Kim Tại Hưởng nghe xem." Một nam sinh khác chen vào.
Nhân vật trong trò chơi của cậu ta đã biến thành một chiếc hộp nên cậu ta chỉ đành bỏ điện thoại vào túi rồi bước ra ngoài.
Vừa mở cửa, cậu ta tình cờ gặp Trịnh Hạo Thạc đang đứng trước cửa liền sửng sốt, Trịnh Hạo Thạc lịch sự gật đầu với cậu ta rồi bước ra ngoài.
...
Lại một tiết học nữa kết thúc mà Kim Tại Hưởng vẫn chưa về. Trịnh Hạo Thạc nhìn những cuốn sách hắn để lại trên bàn, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại trong cặp sách ra.
Lấy được nửa đường, cậu lại dừng lại, rũ mắt xuống im lặng hồi lâu.
Dường như cậu không có lý do gì để chất vấn Kim Tại Hưởng.
Hơn nữa nếu Kim Tại Hưởng muốn giấu cậu, cậu hỏi thì thế nào. Dù sao đi thi đại học Hạ hay không là chuyện của hắn. Cuối cùng bọn họ sẽ thế nào cũng tùy thuộc vào Kim Tại Hưởng.
Trịnh Hạo Thạc đặt sách giáo khoa của Kim Tại Hưởng trở lại bàn hắn rồi lấy sách ra để xem lại. Vừa lật được một trang liền nghe thấy phía sau có người chạy vào, Trịnh Hạo Thạc quay đầu lại liền thấy Kim Tại Hưởng chạy đến bên bàn mình, cúi người đặt ly trà sữa lên bàn, sau đó chống tay lên đùi thở hổn hển.
Dường như là chạy thẳng về lớp.
Trịnh Hạo Thạc nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại một chút, nhướn mi và bắt gặp ánh mắt của Trịnh Hạo Thạc.
Tư thế này không đẹp mắt, Kim Tại Hưởng ngồi thẳng người, hắn hất cằm: "Thử xem."
Nói xong ngồi xuống ghế.
"Nghe nói cửa hàng này trà sữa rất ngon." Kim Tại Hưởng nói.
"... Chuyện của ba cậu đã giải quyết xong chưa?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười chứ không nói chuyện.
Đợi một lúc, Trịnh Hạo Thạc đẩy ly trà sữa qua: "Uống đi, tôi không thích trà sữa."
Kim Tại Hưởng luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của Trịnh Hạo Thạc, cho nên nhìn cậu hai giây, cúi người xuống thử thăm dò cậu.
"Sao vậy?" Kim Tại Hưởng hỏi: "Không vui? Vì tôi không học bài?"
"Không, em chỉ không muốn uống trà sữa thôi." Trịnh Hạo Thạc nhẹ giọng nói, cậu lật mở quyển sách bên cạnh nhìn.
Kim Tại Hưởng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhận ra sai lầm của mình, hắn lập tức thừa nhận sai lầm: "Lần sau nhất định sẽ không cúp tiết chạy ra ngoài."
Hắn chọc chọc cánh tay Trịnh Hạo Thạc, nói: "Tôi sai rồi, thầy Trịnh đừng tức giận, cho dù bài tập hôm nay nhiều gấp đôi em cũng sẽ không ngủ để hoàn thành nó."
Trịnh Hạo Thạc rút tay về, ngước mắt nhìn hắn hai giây, hỏi: "Vậy chuyện của cậu xong chưa?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Kim Tại Hưởng không dám che giấu nữa: "Tôi không có việc gì, ba tôi không kêu tôi về. Tôi ra ngoài mua trà sữa cho em, không ngờ xếp hàng dài như vậy."
Ngập ngừng một chút, Kim Tại Hưởng hạ giọng dỗ dành:" Đừng giận nha. Lần sau tôi sẽ không dám tái phạm nữa, tôi có thể chấp nhận hình phạt không?"
Trịnh Hạo Thạc nhìn về phía hắn.
Để thể hiện sự thành khẩn của mình, Kim Tại Hưởng đã lấy cuốn sổ có chữ "正" đưa cho Trịnh Hạo Thạc: "Tôi sai rồi. Tôi trốn học và không chăm chỉ học tập. Em có thể phạt tôi. Em có thể xóa bao nhiêu cũng được, đủ chân thành chưa?"
Trịnh Hạo Thạc rũ mắt nhìn qua, chợt ánh mắt cậu dừng một chút liền thấy có khoảng hai mươi hoặc ba mươi chữ "正" được viết trên trang bìa.
Trịnh Hạo Thạc: "..."
Cho dù có ăn cướp cũng không ai sử dụng kiểu cướp này.
"Nha?" Kim Tại Hưởng lại chọc vào cánh tay cậu: "Đừng giận được không? Tôi thật sự sai rồi, không biết cửa hàng đó lại nổi tiếng như vậy."
"... Cậu không đi chơi game à? " Trịnh Hạo Thạc hỏi.
Kim Tại Hưởng sửng sốt, sau đó nói: "Không có, mấy tháng nay tôi không chơi game."
Hắn lại cười: "Trịnh Tiểu Thạc, em tự nghĩ đi, hiện tại trong đầu tôi toàn là em nào có tâm tư chơi game."
Trịnh Hạo Thạc sờ ly trà sữa vẫn đang tản khói, cụp mắt hỏi: "Vậy sao cậu đi mua trà sữa mà không nói với tôi?"
"Em có biết bất ngờ là gì không?" Kim Tại Hưởng cười nói: "Vừa nhìn là biết em không biết rồi."
"Kim Tại Hưởng, ra ngoài chút đi." Lúc này, một nam sinh lên tiếng gọi.
Trịnh Hạo Thạc quay đầu lại liền thấy đó là nam sinh mà cậu gặp trong nhà vệ sinh. Nam sinh liếc cậu một cái lại nhìn Kim Tại Hưởng, xoay người đi ra ngoài.
Kim Tại Hưởng hơi nhíu mày, cũng đoán được gì đó, hắn nhìn Trịnh Hạo Thạc vài giây rồi đứng dậy: "Chờ tôi một chút."
Lúc đi ngang qua Trịnh Hạo Thạc còn nhéo vành tai cậu.
Trịnh Hạo Thạc im lặng nhìn ly trà sữa trước mặt, mãi đến khi Kim Tại Hưởng bước ra khỏi lớp cậu mới chọc ống hút và nếm thử.
Quả thật mùi vị rất ngon.
Sau khi nhấp vài ngụm, Trịnh Hạo Thạc đang định đứng dậy ra ngoài tìm Kim Tại Hưởng thì chuông vào lớp vang lên.
Cậu hơi lo Kim Tại Hưởng sẽ đánh nhau.
Tuy nhiên, trong lúc cậu do dự, giáo viên đã vào lớp, Trịnh Hạo Thạc chỉ có thể từ bỏ ý định ra ngoài.
Hơn mười phút trôi qua, bốn nam sinh xuất hiện ở ngoài phòng học, sắc mặt mỗi người đều không được tốt lắm. Một trong số họ còn cúi đầu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Kim Tại Hưởng ném một tờ giấy nhỏ qua.
Trịnh Hạo Thạc nhặt nó lên và mở nó ra.
[Trịnh Tiểu Thạc, vì sao khi em nghe nói tôi đi chơi game lại không hỏi tôi? Nếu không ai nói với tôi có phải em sẽ tiếp tục hiểu lầm? Tôi oan ức lắm.]
[Tài khoản trò chơi Hà Tuấn mượn để làm màu.]
[Tôi mặc kệ, em phải bồi thường cho tôi.]
Trịnh Hạo Thạc bị Kim Tại Hưởng quấy rối trong nửa tiết học với những tờ giấy nhỏ.
Sau giờ học, Kim Tại Hưởng lập tức quay người lại: "Trịnh Tiểu Thạc, sao em không hỏi tôi?"
"... Tôi không biết nên hỏi thế nào." Trịnh Hạo Thạc rũ mắt nói.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu: "Sao em không biết hỏi thế nào. Trịnh Hạo Thạc, tôi đang theo đuổi em, mọi việc tôi làm bây giờ đều có thể bị em kiểm tra, em hoàn toàn có thể lấy tư cách bạn trai mà hỏi tôi, chất vấn tôi."
Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng chúng ta không phải."
"Bây giờ không phải thì sao?" Kim Tại Hưởng nói như đương nhiên: "Nếu tôi đã theo đuổi em thì tôi đồng ý với vị trí bạn trai, đồng ý với tiêu chuẩn đối xử của em với bạn trai."
Một lúc sau, Kim Tại Hưởng cười nói: "Nếu trong quá trình theo đuổi mà tôi không đáp ứng được yêu cầu của em thì còn gọi là theo đuổi sao? Có thể theo đuổi được à?"
Im lặng một lúc, Kim Tại Hưởng nhẹ giọng cười, giọng nói chậm lại: "Trịnh Hạo Thạc, đừng quá coi thường bản thân, cho dù bây giờ em có yêu cầu tôi nhiều chuyện, tôi cũng chỉ muốn thỏa mãn em, nếu em quản tôi, tôi sẽ chỉ vui vẻ mà thôi."
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Kim Tại Hưởng lại trở về dáng vẻ không đứng đắn thường ngày: "Em thử nói xem nếu em vì chuyện này mà thờ ơ với tôi, mặc kệ tôi khiến tôi cầu mà không được. Đến lúc đó tôi không kiềm chế được, sẽ bắt em đến phòng dụng cụ để làm gì đó. Đến lúc đó kêu trời không ứng, kêu đất không linh thì em mới biết em đã sai như thế nào."
Trịnh Hạo Thạc: "..."
"Vậy sau này hãy quản tôi nhiều hơn, tôi thích."
*** 86 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com