Cãi qua cãi lại một hồi, cuối cùng Taehyung là người ngủ lại cùng với Hoseok. Cậu ngủ ở phòng sinh hoạt chung của nhóm còn Hoseok thì ở trong Studio riêng của mình. Taehyung nằn nặc đòi Hoseok phải mở banh cửa phòng ra để cho cậu nhìn vào bên trong tiện canh chừng anh.
"Taehyung! Như thế máy lạnh sẽ bay hơi ra ngoài hết."Hoseok cằn nhằn khi anh đóng cửa lại thì Taehyung lại mở cửa ra "Mặc kệ, tốt nhất là em nên nghe lời, còn không tôi bắt về nhà liền đấy." Vì sao phải nghe lời a. Rõ ràng là anh lớn tuổi hơn cậu mà, có gì đó hơi ngược ngược thì phải.
"Anh để khép thôi, hứa không đóng." Hoseok muốn có một khoảng không gian riêng một mình, Taehyung cứ nhìn chòng chọc vào người thì thật có chút hơi khó chịu.
Cậu nhóc lườm anh một phát đến cháy cả mắt nhưng cũng miễn cưỡng mà gật đầu để cho Hoseok khép cửa lại. Ngồi yên lặng trong phòng, Hoseok đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, nơi đây chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của anh từ thời thực tập sinh cho đến tận bây giờ. Lại lướt qua những khung ảnh cả nhóm chụp chung với nhau được đặt trên kệ và trên mép cửa sổ, trong ảnh ai cũng cười rất tươi, từng khoảnh khắc ấy được lưu giữ mãi trong đầu Hoseok. Làm sao anh quên được chứ, nó là một kỉ niệm đẹp trong cuộc đời anh. Liếc nhìn qua cái laptop nằm im lìm trên bàn làm việc, bên trong là những gì anh đã soạn sẵn để khi anh bỏ đi rồi thì các thành viên sẽ dùng để nó. Nhưng thật không ngờ bọn họ lại bắt được anh về lại.
"Khụ..Khục.."Cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, cơn ho dai dẳng tiếp tục kéo dài thành từng đợt, Hoseok cố kìm nén lại thành tiếng nhỏ nhất để không cho Taehyung nghe thấy, bằng không thằng bé sẽ bắt anh về nhà mất. Vẫn như cũ, máu vẫn chảy ra đầy tay anh, Hoseok dường như quá quen với chuyện này rồi, anh chỉ đưa tay vơ lấy bịch khăn giấy ăn lau sơ đi rồi vứt vào sọt rác.
Sự sống này không biết sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa đây. Anh từ đầu vốn chẳng có hi vọng mình khỏi bệnh, và rồi Taehyung đến, tỏ tình với anh ngay tại sân bay. Mặc dù sự việc đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng Hoseok vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Bản thân anh thật sự không hiểu nổi Taehyung, đây là cậu cố tình làm như thế để cho anh phẫu thuật hay là cậu yêu anh từ tận đáy lòng? Nếu như đúng như trường hợp thứ nhất Hoseok đã nghĩ thì anh nhất định sẽ ghét cậu cho đến lúc chết mất.
Anh nên làm gì đây ? Chẳng phải đây là điều Hoseok mơ ước từ mấy năm về trước sao ? Taehyung yêu anh, anh vui chứ, vui đến mức muốn mở cả một buổi tiệc để ăn mừng. Haha !! Nhưng rồi niềm vui đó sẽ không thể kéo dài mãi mãi đâu. Chấp nhận tình cảm của Taehyung rồi chết trên giường bệnh ? Sau đó là làm cho Taehyung đau khổ ? Không! anh không muốn điều đó xảy ra một chút nào cả. Thà là anh gánh chịu tất cả còn hơn phải giương mắt nhìn Taehyung buồn bã, anh không thích cậu buồn, anh thích nụ cười của Taehyung và anh muốn nó luôn giữ mãi ở trên môi cậu.
Vươn tay toan tính mở laptop lên thì cơn đau ập đến khiến anh choạng vạng mất thăng bằng suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Lồng ngực trở nên nhức nhói, hô hấp cũng không còn bình thường được nữa, giống như có ai đó đang rút cạn hết khí ô xi xung quanh vậy, cơn ho liên tục khiến cho cổ họng anh sưng tấy lên đau buốt. Sao lại là lúc này! Để cho anh thêm một đêm nữa thì khó khăn lắm sao ?. Hoseok cất giọng gọi tên Taehyung, từng tiếng kêu cứu nhỏ bé không rõ thành lời phát ra trong vô vọng. Biết là không thể, nên anh lục tìm điện thoại trong túi quần của mình, đôi mắt anh mệt mỏi không còn nhìn rõ được mọi thứ cố gắng mở to ra hết sức dò tìm danh bạ trước khi rơi vào trạng thái ngất xỉu hoàn toàn.
"Tae..." Một chữ cuối cùng bật ra khỏi miệng anh và rồi Hoseok thấy trước mặt mình là một mảng đen tối sầm lại.
Taehyung ở bên này tất nhiên là không biết chuyện gì xảy ra cho Hoseok, cậu cứ đinh ninh trong bụng rằng chắc bây giờ anh đang chìm vào thế giới riêng của mình rồi, nãy giờ thấy Hoseok chẳng lên tiếng gọi cậu gì cả, và Taehyung cũng không muốn làm phiền anh. Đưa tay ngó đồng hồ đeo tay thì thấy kim chỉ đến số 2, đã 2 giờ sáng rồi sao Hoseok không ngủ đi ? Chồm dậy thấy bóng đèn điện Studio vẫn còn sáng, tự dưng trong lòng cậu nhộn nhạo không thôi, cảm giác bất an tràn ngập khắp cơ thể. Tính là không đi qua đâu, nhưng linh tính mách bảo anh nên đứng dậy, thôi thì sẵn tiện qua nhắc người thương mở nhỏ nhiệt độ máy điều hoà xuống vậy, cậu không thích anh bị cảm đâu nha.
...Cạch...
Cậu nhè nhẹ đẩy cửa vào, bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, màn hình máy tính cũng chẳng thấy bật sáng, không có tiếng bấm bàn phím hay nhấn chuột. Hay là Hoseok ngủ quên rồi ? Tiến đến gần chỗ bàn làm việc của anh, vì ghế ngồi của Hoseok khá to còn người Hoseok lại nhỏ còn nên Taehyung hầu như không thấy Hoseok đang làm gì mà chỉ thấy lưng ghế.
"Hoseokie ?." Taehyung cất tiếng hỏi nhưng không có lời đáp lại, càng ngày nỗi bất an trong lòng cậu càng lớn.
Taehyung vội quay ghế qua thì thấy Hoseok đang cuối đầu gục xuống ngã người ra ghế ngất từ bao giờ, trên cổ áo sơ mi trắng còn dính loang lỗ toàn là máu..máu khắp nơi còn đọng cả một vũng nhỏ trên cả bàn phím máy tính, trên tay Hoseok cầm chiếc điện thoại đang sáng màn hình danh bạ chưa kịp bấm số, tên người Hoseok tính gọi đó chính là Taehyung.
Đã có chuyện gì xảy ra ??? Taehyung bị một màn như thế doạ cho xanh mặt.
"Hoseok...Hoseok.. em làm sao thế này ?? Tỉnh lại đi, em đừng làm tôi sợ." Cậu vội vàng lay người Hoseok nhưng chẳng có động tĩnh gì. Hoseok bây giờ đã thật sự hôn mê.
Taehyung áp tai vào ngực Hoseok để nghe nhịp tim của anh, còn đập nhưng thật sự rất yếu...cậu run tay lấy điện thoại ra gọi gấp một chiếc xe cấp cứu rồi tự mình nhanh chóng cõng Hoseok lên lưng đưa xuống tầng dưới.
Taehyung đang không ngừng lo sợ, cậu sợ anh sẽ không còn mở mắt ra một lần nào nữa...
Ngồi trên xe cấp cứu mà Taehyung liên tục chắp tay cầu nguyện cho anh không sao. Biết thế lúc chiều cậu sẽ không để cho anh ở lại Studio như thế này đâu. Nếu ban nãy cậu mà không qua thì chẳng biết đến sáng mai mọi chuyện sẽ như thế nào nữa, cậu thật sự không dám tưởng tượng ra nổi.Vừa đến bệnh viện, chiếc băng ca đẩy Hoseok vào phòng cấp cứu lăn nhanh, Taehyung gắt gao nắm chặt tay Hoseok kêu gào tên anh cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, y tá cản thì cậu mới chịu buông ra.
"Alo Yoongi hyung, anh mau tới bệnh viện K đi Hoseok...Hoseok.." Taehyung cố bình tĩnh hết sức để gọi báo cho Yoongi, gọi mãi ông anh lười biếng mới nhấc máy.
Tính chửi cho đứa nào gọi phát giấc ngủ của mình một trận thì thấy tên người hiển thị gọi đến là Taehyung, Yoongi ngay lập tức bật dậy bấm ngay nút nghe, giờ này mà Taehyung gọi tới thì chỉ có chuyện gấp thôi.
"Anh đến ngay!." Yoongi đoán không sai mà, anh vội vàng chạy ra đánh thức tất cả mọi người dậy, riêng Jimin và Jung Kook vì cả hai đứa có lịch trình riêng nên đã rời nhà đi làm việc, Yoongi chỉ vội nhắn một tin thông báo cho cả hai rồi cùng những người còn lại phóng nhanh đến bệnh viện.
15 phút sau, Yoongi cùng Jin và Namjoon có mặt. Cả ba thấy Taehyung đang ngồi gục đầu xuống ở băng ghế gần đó liền chạy lại.
"Taehyung, Hoseok đâu rồi hả?." Namjoon bàng hoàng hỏi Taehyung dồn dập. Taehyung không đáp lời ai mà lặng yên chỉ tay vào cánh cửa phòng cấp cứu. "Có phải Hoseok lại phát bệnh đúng không !." Yoongi không cần hỏi lí do cũng dư sức biết được.
Cậu thở dài một hơi gật đầu thay cho cậu trả lời, Anh cả Jin nóng lòng cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, lâu lâu lại đưa mắt nhìn lên đèn báo hiệu. Bây giờ cũng không có ai nói trước được chuyện gì nên tất cả chỉ có thể chờ đợi, ai cũng hiện lên nỗi lo lắng lên trên khuôn mặt của mình.
Khoảng chừng 40 phút sau...
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cũng là lúc mọi người nhào đến hỏi thăm tình hình của Hoseok, ông bác sĩ đã khám cho Hoseok đợt trước tiến đến trước mặt Yoongi và Taehyung khi nhận ra cả hai là người đi cùng Hoseok đến khám.
"Bác sĩ cậu ấy sao rồi ạ."
"Đáng lí các cậu phải khuyên Hoseok phẫu thuật ngay lần đó, giờ thì tình trạng cậu ấy đã nặng hơn rồi,chỉ còn lại 50% thôi, so với tình trạng sức khỏe của Hoseok hiện nay thì chắc chắn cậu ấy sẽ không thể chịu nổi ca phẫu thuật, nếu gia đình đồng ý thì chúng ta có thể tiến hành sau khi sức đề kháng của Hoseok ổn lại, nhưng tôi không chắc là có thể thành công nên mọi người tốt nhất là chuẩn bị hậu sự trước."
Lời vị bác sĩ vừa buông ra cũng là lúc Taehyung thẩn thờ té xuống đất.
---------------------------
Happy Halloween 😝😝
Halloween vui vẻ nha các tình yêu ❤
Hôm nay ai cũng đi chơi còn tui phải bận deadline ở nhà hiuhiu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com