Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đau

- " Jisoo, chị đưa em đi dạo được không? " nàng gọi điện thoại hỏi cô vào một buổi chiều muộn khi nàng vừa hoàn thành xong đống hồ sơ trên bàn, vì đang là mùa Đông nên bầu trời trông âm u chẳng khác gì ban đêm, cơn gió lạnh từ điều hòa cứ thổi đều đều làm nàng nhớ tới hơi ấm của cô, cũng chẳng biết bây giờ cô có đang bận gì hay không.

- " Em muốn đi bây giờ à? " cô ngỡ ngàng, bình thường nếu muốn đi chơi, nàng hoặc cả hai sẽ hẹn nhau đi chơi đêm một cách lén lút, chứ chưa bao giờ đi công khai vào ban ngày như thế này.

- " Ờm... Tối nay hoặc mốt được không em? Chiều nay chị tan ca sớm, chị có hứa với Hana sẽ về nhà ăn cơm cùng em ấy rồi "

- " Vậy chị đưa em đi mua một vài thứ, sau đó em sẽ theo chị về nhà " nàng nói một hơi, cứ như là đã quyết định sẵn mọi chuyện trong đầu, chỉ cần chờ đến lúc giải quyết.

- " Hả? " cô thốt lên một chữ, vô cùng bất ngờ với ý kiến của Jennie nhưng cảm giác lo sợ thì nhiều hơn là bất ngờ.

- " Jennie... Em... Em... Em nghĩ gì vậy? "

- " Không được hả chị? " nàng hỏi tựa hồ như không hỏi.

- " Jisoo à, chị đừng lo. Chỉ cần hai chúng mình cư xử như bình thường là được, vả lại Hana cũng đâu có nghi ngờ gì chúng ta, em ấy cũng xem em như người nhà, nếu có thân mật với chị một chút chắc cũng chẳng sao đâu " 

Ngôn từ của nàng nói ra nghe thật nhẹ nhàng như ong bướm bay lượn trên không trung, điều đó là cô sực nhớ ra một chuyện đã bị lãng quên. Cô thở phào nhẹ nhõm, coi như vấn đề đã được giải quyết.

- " Em không nói thì chị cũng quên mất chuyện này. Vậy em chuẩn bị cho xong rồi ngồi trong văn phòng đợi chị, khi nào đến chị sẽ gọi cho em "

--------------------------------

Vừa nhìn thấy cuộc gọi của Jisoo gọi đến, nàng nhanh nhảu đi ra ngoài cổng công ty và mở cửa ngồi vào trong xe, đôi chân thoăn thoắt của nàng khiến Jisoo không kịp mở cửa ra đón nàng.

- " Em làm gì mà hấp tấp dữ vậy? " cô cười, vươn tay ra thắt dây an toàn cho Jennie.

- " Thì em nhớ chị mà, em muốn được gặp chị " nàng vòng tay hôn lên má cô, một vết son đậm in hằn trên má.

Nàng đã bạo dạn hơn, không còn sợ hãi hay rụt rè gì đối với Jisoo nữa, bởi nàng và cô đã cùng cảm nhận được tình yêu của nhau, đã nếm được mùi vị ngọt ngào của tình yêu. Giá như cả hai bao dung hơn, chịu thừa nhận tình yêu của mình sớm hơn, chịu vì người kia mà vứt bỏ định kiến xã hội và cái tôi của mình thì cả hai bây giờ có lẽ là đã hạnh phúc hơn thế, ngọt ngào hơn thế.

- " Nếu như em muốn, chị sẽ sắp xếp thời gian để chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày " cô tì tay vào ghế, hôn lên môi nàng, một cái hôn thật vội vì chợt nhớ ra đây là nơi công sở.

- " Được rồi, chúng ta đi thôi. Em muốn đi mua gì? "

- " Một vài thứ cần dùng " nàng mỉm cười lau đi vết son trên má của Jisoo.

----------------------------------

Jennie

Tôi đã đưa ra một quyết định mà mình không ngờ đến, bởi vì khi đối diện với Hana và mẹ, tôi vẫn có cảm giác tội lỗi và sợ hãi cũng giống như chị, tôi đã đề nghị chị đưa mình về nhà dùng cơm cùng chị và Hana, tôi đã thử thách bản thân mình để làm điều đó.

- " Bộ hôm nay mẹ bận đi công tác à? " chị hỏi.

- " Dạ, em ở nhà ăn cơm một mình thấy hơi buồn, nên muốn ăn cùng chị " 

Chị lại cười. Ở bên tôi, tôi chưa bao giờ thấy nụ cười trên môi của chị tắt, dù cho ngày hôm đó khá mệt mỏi hay muộn phiền chuyện gì, từ lúc về Hàn Quốc đến giờ, tôi thấy chị yêu thương tôi hơn, lo lắng cho tôi hơn. Chị nói chị cần tôi, chị nói chị yêu tôi rất nhiều, trong lòng dù sao cũng muốn tiến đến bên chị, cùng nhau sánh bước bên chị cả đời, nhưng đã quá muộn, tôi là người đến trước nhưng người đến đích cuối cùng cùng chị lại là Hana chứ không phải tôi, hiện tại tôi đã là người đến sau, người thứ ba trong cuộc đời của chị.

Tôi đã lén lút cùng chị gần ba tháng mà chẳng bị ai phát hiện, cũng chẳng biết là do chúng tôi may mắn hay do chúng tôi quá giỏi về việc này. 

- " Em có còn muốn mua gì nữa không? Mẹ hay em còn thiếu gì không? " chị hỏi tôi mà không nhìn khi đang trên xe từ siêu thị về nhà chị.

- " Em mua đủ rồi, không cần mua thêm gì đâu " 

Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ, nhỏ hơn căn nhà chúng tôi từng sống, nhưng vẫn có garare và sân vườn thoáng mát. Lòng tôi chợt nhói lên, cắn môi suy nghĩ khi vẫn đang nhìn vào ngôi nhà ấy, một ngôi nhà ấm cúng dành cho một cặp đôi hạnh phúc, tôi hình dung trong đó có một căn phòng ngủ, một chiếc giường vừa đủ cho hai người, một căn phòng khách cùng một chiếc TV, một căn bếp nhỏ ấm áp có hình bóng của Hana, nơi cô ấy hằng ngày nấu những món ngon cho chị ăn, nơi chị có thể nhìn ngắm cô ấy hì hục trong bếp mỗi buổi tối, chỉ là... Tất cả những thứ mà tôi đã tưởng tượng ra điều gắn liền với hình ảnh trong quá khứ của tôi, và ở đó chị cũng giống như bây giờ vậy, ở một nơi mà tôi từng ở, cùng với một người giờ đây đã thuộc về một người khác.

Tôi nuốt khan, chẳng biết là tại sao chị lại bán căn nhà ấy đi, tôi chưa từng hỏi chị về chuyện này, cũng chưa một lần nào đến đó kể từ ngày hôm ấy, không biết chị có còn nghĩ đến nó không...

- " Jisoo, có một chuyện em muốn hỏi " tôi hỏi khi chị bước sang mở cửa xe cho tôi, đầu hơi cúi nhẹ nhìn xuống trao cho tôi một nụ cười, lúc này Hana vẫn chưa biết rằng chúng tôi đã đến.

- " Chuyện gì vậy em? " 

- " Chị... Tại sao chị lại không sử dụng căn nhà ấy nữa? " câu hỏi của tôi thốt ra liền khiến nụ cười trên môi chị tắt hẳn, nhìn chị như thể linh hồn đã quay trở ngược về quá khứ, tìm kiếm nơi chị đã từng thuộc về, khuôn mặt đau khổ thấy rõ trước mắt tôi.

- " Chị xin lỗi... Chị không thể tiếp tục nghĩ về em như thế khi đang sống cùng Hana. Chị... Nhớ em rất nhiều, nhưng chị không thể làm gì khác hơn... " chị nhìn sâu vào mắt tôi nói ra sự thật, tôi biết chị nói thật, ánh mắt và giọng nói hối lỗi, cùng với con tim tôi đang đau nhói. 

Giây phút chị nói ra, tôi muốn quay lưng bỏ chạy về nhà, ôm gối mà khóc một trận thật to để giải quyết nỗi buồn tủi đã chất chứa bấy lâu, giờ thì nó đã đến rồi, nó đến ngay vào lúc Hana bước ra mừng rỡ gọi tên chị và tôi.

- " Chị Jennie, chị Jisoo " 

- " Hôm nay chị đến sao không nói trước với em " Hana đi nhanh đến chỗ chị, quàng tay ôm chị một cái rồi mới hỏi đến tôi.

- " À, chị... " tôi lúng túng, không biết nên nói thế nào.

- " Mẹ nói với chị là đi công tác không về được, nên bảo chị đón Jennie về đây ăn cùng chúng mình " 

- " Hai người vào nhà trước đi, chị lái xe vào garage rồi sẽ vào sau " chị xoa đầu Hana, cười ôn nhu với cô ấy một cách thân mật, ngay trước mắt tôi, trước mắt một kẻ thứ ba thảm hại.

Tôi đứng dậy cùng Hana đi vào trong, tôi thấy ánh mắt chị nhìn tôi, một ánh mắt cầu xin sự tha thứ và cả những cảm xúc không thể nói thành lời.

Bữa tối hôm nay diễn ra muộn hơn hàng ngày vì có sự xuất hiện đột ngột của tôi, chị không còn cách nào khác đành phải vào bếp phụ Hana nấu thêm vài món nữa. Hana vốn không cần chị giúp đỡ, cô ấy nói chị hãy ngồi chơi với tôi và chờ cho đến khi thức ăn được nấu chín, nhưng dường như chị cũng không đành lòng nhìn Hana một mình vất vả như thế, lúc mà chị đứng lên nhìn tôi và nói rằng chị phải giúp cô ấy, vào một khoảnh khắc nhất định của cuộc đời, tôi biết lòng chị đang nhiễu loạn, tình cảm chia thành hai, chín năm bên nhau cũng không phải ít, vì vậy trong lòng chị dù ít dù nhiều cũng có Hana.

- " Jennie, em ngồi đây xem TV nhé, chị vào bếp phụ Hana một tay " 

Thế rồi chị bỏ lại tôi ngồi một mình trước màn hình TV cùng với những điều vô nghĩa. Mọi thứ, kể cả hạnh phúc của tôi cũng bị vỡ tan, bằng một cách nào đó mà tôi chẳng thể cảm nhận được nó nữa, những cảm xúc, giác quan của tôi như bị mù tịt, như thể là có một bàn tay nào đó che đi đôi mắt, đôi tai của tôi, khiến tôi trăm ngàn lần phải đau khổ.

Tôi thấy hạnh phúc cả đời của mình ở ngay trước mắt, nhưng đôi mắt lại bị che đi bởi một lớp sương mù, một bức tường ngăn cách che chắn ở giữa khiến cho tôi lạc lõng, chơi vơi trong không gian của mình, có với cách nào cũng không với được.

Đôi tai tôi nghe thấy âm thanh của sự hạnh phúc, nhưng đó không phải là của tôi, tôi không dám nhìn, tôi không thể chứng kiến được điều đó, tôi biết mình sẽ hóa điên lên thôi. Tiếng của chị đùa giỡn với Hana, thấy những hành động thân mật giữa chị với cô ấy, có nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ đến, mình lại phải đối mặt trong hoàn cảnh này, nhìn người mình yêu vui đùa với một người khác một cách thản nhiên và bản thân tôi lại tự nguyện một cách ngoan ngoãn đến thế.

Có nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ đến, rằng tôi lại yêu chị sâu đậm như thế này.

Chị không nhìn tôi, dù chỉ một ánh nhìn an ủi, tôi như một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ bị phản bội bởi chính người yêu của mình.

Kim Jennie tôi... Có nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com