Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ván Cược Của Jennie

Kết thúc bữa ăn, Hana đề nghị mọi người ra ngoài sân ngồi hóng mát nhưng một lúc sau đó cả bốn người phải quay vào nhà vì ngoài trời quá lạnh, lại còn thêm có tuyết, gió thổi tuyết rơi vào mặt, tóc, áo làm ướt cả người.

Ngồi trước màn hình TV lớn, Jennie khoanh tay mắt nhìn thẳng vào màn hình, nàng ngồi chung một cái ghế dài cùng với Hana và Jisoo, nhường lại cho bà Kim một cái ghế đơn để được thoải mái, còn nàng thì chẳng thoải mái chút nào với việc ngồi bên cạnh Hana, tai thì có thể nghe Hana trò chuyện cùng cô bất cứ lúc nào, những lời đường mật, yêu thương cứ chảy đều đều như dòng suối vào tai nàng, dù không muốn nghe cũng không thể.

Chỉ có một điều khiến nàng thích thú khi ngồi ở đây, đó chính là bắt gặp ánh mắt Jisoo nhìn nàng, hoặc đôi lúc giả vờ xem TV, qua khóe mắt nàng vẫn có thể thấy ánh mắt ấy hướng về phía mình. Trong lòng liền mừng rỡ, thập phần đều mong ánh mắt ấy sau này và mãi mãi về sau vẫn luôn như vậy, vẫn luôn nhìn về phía nàng, nhưng cho dù có mong mỏi cách mấy thì chuyện ấy khó có thể xảy ra vì nàng xem Hana lúc này chính là hàng rào ngăn cản hai người đi đến nhau giống như khi đang ngồi ở đây vậy, Hana ngồi ở giữa gián tiếp tách cô ra khỏi nàng.

Trong đầu nàng mông lung suy nghĩ, về những chuyện vẩn vơ, những suy nghĩ như một đứa trẻ tiểu học khi nghĩ mình đang yêu, rằng nàng sẽ cướp đoạt cô về, sẽ đẩy Hana ra xa khỏi cô và sẽ đưa cô đi thật xa, đến một nơi không ai hay biết, những suy nghĩ đó đã đánh động đến nàng, dù là những suy nghĩ trẻ con nhưng nếu như có thể nàng cũng sẽ làm, vì nàng yêu Jisoo và vì tình yêu đầu đời của mình.

Cả nhà đang xem một vở kịch hài, khán giả và mọi người xung quanh nàng cười như nắc nẻ, nàng có thể nghe thấy tiếng của Jisoo cười nhỏ nhẹ, hoặc đôi khi nhìn thấy nụ cười của cô, điều đó là tim nàng xao xuyến, bao nhiêu năm qua nàng vẫn rung động chỉ với mỗi nụ cười này, bao nhiêu năm qua dù có gặp gỡ, quen biết bao nhiêu người vẫn không thể nào quên đi tiếng cười của Jisoo.

Cũng đã nhiều lần trong khoảnh khắc đó, cô đã cố tình quay sang trò chuyện với Hana và mẹ, chủ yếu là để nhìn nàng, trông nàng vẫn như thế, vẻ ngoài vẫn không thay đổi gì so với lần cuối cô nhìn thấy, lần cuối ấy giờ đây chỉ mới như hôm qua, cái lần cuối gặp gỡ mà cô lại nhẫn tâm hành hạ nàng đến thế để giờ đây cô thật sự đã mất nàng. Cô không biết rằng nàng đã thay đổi, thay đổi tư duy, tâm tình, thay đổi cách suy nghĩ và mọi lời nói, hành động, nhưng cô cũng không nhìn thấy rằng, trong lòng nàng có một thứ vẫn không thay đổi, đó là tình cảm của nàng dành cho cô, nàng chính là đang muốn cược với chính mình một lần, nếu như nàng thắng, chỉ là nếu như thôi, vì nàng cũng không mong bản thân mình thắng, nàng sẽ vứt bỏ đi thứ tình cảm này, rời bỏ Jisoo, cô sẽ không là duy nhất trong tim nàng nữa, nếu như nàng thua, nàng sẽ tìm mọi cách giành lại Jisoo, đem cô trở về bên nàng, tình nguyện vì cô mà để cô đánh đập. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn chưa có một lần nào nàng thắng được chính mình, huống chi lần này đang lại đang ở rất gần Jisoo.

Được ở gần nàng thế này, Jisoo cũng không khỏi hồ hởi mà chuyện trò, đã bao lần mở miệng muốn nói chuyện với Jennie nhưng không thành, cô nói nhiều như thế cũng chỉ muốn được sự chú ý của Jennie, muốn nàng cũng tham gia cuộc trò chuyện đó với mình, vậy mà nàng chỉ khoanh tay ngồi im lặng, đôi lúc chỉ nở nụ cười nhẹ cho có lệ, nếu có cũng chỉ nói với mỗi mình mẹ, đôi ba câu với Hana, nửa lời để nói với cô cũng chẳng có.

Trên TV, khán giả cười rất vui, rất náo nhiệt, bà Kim và Hana cũng cùng cười rất vui vẻ, cùng nhau thảo luận về vở kịch đang diễn ra. Lần này cô đánh bạo, tựa người ra lưng ghế quay sang nhìn nàng mà không cần viện lý do, ánh mắt sau lưng Hana nhìn thẳng tắp đến người phía đối diện, một cái nhìn thật lâu, thật mơ hồ và cũng thật đầy những niềm thương nhớ đã bị che lấp đi, nơi đây yên bình và hạnh phúc đến thế, vậy mà có hai con người, một người giữ mối tình đã chết trong tim, một người đã có gia đình vẫn mong người kia quay lại, hai con người ấy điều biết rằng trong lòng mình rất đau nhưng chẳng biết nên làm gì để chữa lành vết thương ấy, đành để cho nó dày vò, ngày càng đau hơn cho đến khi tuyệt vọng, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng lại, nàng biết rằng mình không thể tránh được cô cả đời nếu như còn ở đây, nếu như vẫn còn day dưa với thứ tình cảm này, vậy nên khi phát hiện ra ánh mắt ấy, nàng cũng không ngần ngại mà nhìn về phía cô, một ánh mắt lạnh lùng chất chứa bao hờn giận. 

Cô đọc được trong ánh mắt ấy, là cả quãng đường dài đầy khổ đau, ánh mắt nàng nhìn cô như nhìn chính bản thân mình trong gương, trách móc tại sao mình lại được sinh ra, rồi lại đày đọa nàng như thế khi vốn dĩ đã biết vết thương lòng sẽ đau đớn hơn vết thương bên ngoài rất nhiều.

Cô biết bản thân mình đã sai, ngàn vạn lần muốn được thay đổi, muốn sửa chữa lại lỗi lầm và quá khứ, nếu có cơ hội, nếu ông Trời có thể cho cô quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ yêu thương nàng thật nhiều, sẽ không rời bỏ nàng để nàng phải đau khổ, sẽ mạnh dạn chống đối lại những lời nói của mẹ khi xưa thì biết đâu bây giờ, nàng đã hạnh phúc, và cô cũng đã có được nàng.

Chương trình đã hết, mang theo cả tràn vỗ tay từ khán giả và những cuộc thảo luận vẫn chưa dứt của bà Kim và Hana. Hana đột nhiên đứng dậy đi làm gì đó, bà cũng đi vào bếp xem lại đồ đạc, và nói rằng hai người hãy cứ trò chuyện đi, chị em lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói lắm. Bà Kim nói đúng, cả cô và nàng đều có rất nhiều điều để nói cho đối phương nghe, những lời chưa kịp nói, những lời đã muốn nói ra và những sự thật về tình yêu không thể đến với nhau của hai người. Nhưng nói bằng cách nào đây, nên nói như thế nào mới được, nói sao để cho đối phương hiểu, nói sao để cho mẹ và Hana không phát hiện ra.

Kể từ lúc mẹ và Hana đi chỗ khác, Jisoo vẫn cứ ngồi chống hai khuỷu tay lên gối, cúi đầu như đang suy nghĩ, như đang lạc vào thế giới riêng của mình, còn nàng thì vẫn khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào màn hình TV đã tắt, nhìn qua hình bóng của Jisoo, dù có giả vờ như thế nào, thì bằng một cách nào đó, nàng vẫn viện cớ lừa dối mình, nói rằng chẳng qua chỉ tại hình bóng của cô xuất hiện trong đó chứ không phải tại nàng muốn nhìn, những cái cớ ấy càng ngày càng dẫn dắt nàng vào sâu hơn cái gọi là sự đau khổ, đưa nàng vào mê cung của tình yêu không thấy lối thoát, càng dễ dàng đánh bại tâm trí của nàng.

- " Mẹ ơi con về nhé. Hana, mình về thôi em! " cô đột nhiên đứng dậy cất lời

Đôi mắt ấy vẫn dán chặt vào TV, vào bóng dáng của người đang đứng bên cạnh sofa, mắt nàng mở to, đôi môi khép hờ ngạc nhiên, cô xuất hiện trước mắt của nàng đột ngột rồi cũng đột ngột rời đi, giống như tình yêu ấy, đến thật nhanh rồi cũng mau chóng lụi tàn.

- " Sao về sớm vậy con? " bà Kim đi ra hỏi, muốn con gái của mình ở lại chơi lâu hơn một chút.

- " Mẹ quên là tụi con phải đi bộ đến đây sao, tụi con phải về trước khi trời quá khuya mẹ ạ " cô mỉm cười, nắm lấy tay mẹ như an ủi và hứa rằng sẽ thường xuyên đến thăm bà hơn nếu như hai người có thời gian.

- " Em ra liền đây " Hana từ đâu đi ra, mang theo cả áo khoác dày cộm và khăn choàng, găng tay của hai người.

- " Nè chị " 

- " Cảm ơn em " Jisoo vẫn giữ thái độ lịch sự với em như thế, và Hana cũng cho rằng vì cô từ nhỏ đã được mẹ nuôi dạy nên không cũng trách móc về việc suốt ngày Jisoo cảm ơn với mình.

Bà Kim tiễn hai người ra đến cửa, nàng mới đứng dậy đi theo, Jennie đứng cách xa mọi người một quãng ngắn, đứng nhìn cô chào tạm biệt mẹ và ôm hôn mẹ ra về.

- " Chào chị Jennie, em về nhé "

- " Chị về nhé " 

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn vào Jennie nói

- " Chào Hana, chào chị " nàng đáp lại chỉ một câu duy nhất rồi quay lưng rời đi không do dự trước mặt Jisoo, trong lòng thầm nghĩ ván cược này nàng chắc chắn sẽ thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com