Part 6
CHƯƠNG 6
"Chú vẫn chưa hiểu sao, chú Jim? Rõ ràng là Kaipa đã giành được thẻ tín dụng miễn phí của anh chàng ngân hàng rồi."
Leng vừa đến nhà hàng thì thấy mọi người tập trung đông đủ và cậu không ngần ngại góp vào một câu pha trò, giống như câu đùa khiến Kaipa xấu hổ tối hôm qua.
- Thẻ?
"Không có thẻ nào cả, Leng!" Kaipa trả lời nhưng Leng vẫn tiếp tục.
- Ảnh chắc hông? Vậy, không phải mày là người đã vào ...Ui! - Kaipa tát nhẹ vào đầu cậu ta, cậu ấy quay sang nhìn cậu nghi ngờ - Sao mày đánh tao?
"Mày đến đây ăn sáng đúng không?" Vậy thì đi thôi.
"Alan, cảm ơn anh đưa em về và chiếc áo sơ mi, em sẽ trả lại sau."
- Không sao! - Alan đáp với một nụ cười nhẹ.
"Anh không ở lại uống cà phê sao?"
Nghe Wen lên tiếng hỏi, Alan và mọi người quay lại nhìn anh. Nhưng trước khi trả lời Wen, Alan nhìn lại Kaipa. Thật buồn cười và dễ thương, Alan lo lắng họ sẽ tiếp tục trêu chọc Kaipa nên anh từ chối.
- Không, cám ơn. Tôi còn nhiều việc chưa làm xong, hôm qua không thể làm được gì vì... - vừa nói, Alan vừa nhìn Wen và Jim, nhưng anh quay lại đối mặt với Kaipa đang cố gắng bằng mọi cách để không mỉm cười trong khi những người khác thì chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp án Alan đưa ra không như họ mong đợi - do căn hộ bị mất điện.
Sau đó mọi người đều lộ ra vẻ cực kỳ thất vọng, bọn họ đều nghĩ rằng vấn đề không phải do căn hộ Alan bị thiếu ánh sáng, chắc chắn nguyên nhân thật sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bị mất điện.
Một chiếc áo sơ mi mới hơi nhăn nhúm, một vết đỏ nhỏ vô tình để lại trên cổ Kaipa, trò đùa về thẻ tín dụng... quá rõ ràng.
- Hiểu rồi. Vậy cậu đi làm luôn đúng không? Còn cậu thì sao, Kaipa?
Jim bất ngờ hỏi khiến cậu phải ngừng cười, nín thở đối mặt với những người có mặt ở đó.
- Cháu phụ ở đây, cháu luôn đến đây giúp vào những ngày nghỉ mà? - không khí bị mắc kẹt trong phổi của cậu dần dần được giải phóng khi cậu thư giãn hơn.
"Tối qua xảy ra chuyện gì nên không về nhà sao?" Leng nói đùa khiến má của Alan và Kaipa bắt đầu ửng hồng.
- Ừa - mọi người nhìn chằm chằm vào cậu và đưa mắt sang Alan, anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng cậu lắc đầu - đêm qua cơn mưa bất ngờ ập đến.
"Ồ dĩ nhiên rồi! Cơn mưa!"
Các chàng trai thích thú khi thấy họ căng thẳng và bịa ra những lời nói dối, nhưng để họ nghĩ rằng mọi người tin vào câu chuyện của họ thì còn buồn cười hơn nhiều.
Alan chào tạm biệt mọi người và quay trở lại xe, nhưng trước khi mở cửa, anh dừng lại khi nghe Leng nói chuyện.
"Nhà của anh chàng ngân hàng có nhiều muỗi quá ha Kaipa?"
- Hửm?
Kaipa đã bước chân vào nhà hàng quay lại nhìn những chàng trai đứng bên ngoài và họ cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu với nụ cười bí hiểm.
- Muỗi à...
Wen nói và chạm vào cổ anh khiến Kaipa cũng chạm vào cổ mình và nhớ lại đêm qua.
"Alan..."
Cậu thì thầm tên anh sau khi cảm thấy đôi môi của anh kéo da cổ cậu một cách khiêu khích và nóng bỏng.
"Muốn anh dừng lại sao...?!"
"KHÔNG..."
Kaipa lắc đầu thoát khỏi trạng thái mê mang và ngưng lại những suy nghĩ mông lung và cậu liền nhìn thấy ba nụ cười toe toét đến tận mang tai đang hướng về cậu. Đằng sau bọn họ, Alan đang đứng bên cạnh chiếc xe của mình cũng với một nụ cười mỉm ngại ngùng.
"Ồ, đúng ah... muỗi."
Alan lên xe và ba người khác bước vào nhà hàng.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây sau cơn mưa từ đêm cho đến sáng sớm.
Jim và Wen chỉ chuẩn bị một phần ăn nhưng nó đủ cho cả Kaipa và Leng, cả hai đang ngồi nói chuyện ở một chiếc bàn trong góc nhà hàng.
---------
Ngày nắng trôi qua rất nhanh, những chàng trai làm việc cả ngày không ngừng nghỉ.
Việc tìm kiếm một địa điểm ăn uống ngon-bổ-rẻ trong ngày nghỉ lễ khiến cho nhà hàng của chú Jim chật kín khách, do đó mọi người vô cùng bận rộn.
Vào cuối ngày, Kaipa đang vô tư đi bộ về nhà với Leng thì ánh đèn pha của một chiếc ô tô thu hút sự chú ý của hai người bạn, đó là xe của Alan.
"Tôi đưa hai người về nhà nhé?"
Hai chàng trai lườm anh và Leng đẩy Kaipa về phía trước.
- Người này! Anh đưa người này đi đi.
Cậu nhìn người bạn cũng đang nhìn mình, nhưng khác là Leng đang mỉm cười và thấy điều mình vừa làm thật thú vị.
"Tao tự hỏi là mày cũng làm vậy nếu có người đến tấn công tụi mình."
"Đúng đó. Giờ thì đi ngay đi. Chăm sóc cho bạn tui nhé, Alan. Tạm biệt!
Leng nói khi rời khỏi Kaipa và chiếc xe của nhân viên ngân hàng.
- Em lên chứ?
Anh cười tươi hỏi và cậu gật đầu, Alan mở cửa xe cho cậu vào.
- Anh làm gì ở đây vào giờ này?
"Anh đến đón em, nhưng Jim nói em vừa mới về."
Họ trở lại nhà Alan và anh đã chuẩn bị một bữa tối nho nhỏ cho cậu.
"Anh làm hết mấy cái này à?"
- Em thích không?
"Tất cả là vì anh muốn lấy lại chiếc áo sơ mi của mình sao?"
"Không, bây giờ nó là áo của em, nhưng anh không đảm bảo là sẽ không muốn cởi nó ra khỏi người em." - Alan cười kéo theo một tràng cười khúc khích của Kaipa.
- Anh có thể.
"Nào, ngồi đây."
Alan kéo cậu ngồi cạnh mình ở bàn ăn và tháo kính ra để nhìn vào mắt cậu.
"Anh muốn em biết rằng anh không chỉ muốn em trên giường. Anh muốn nhiều hơn chứ không chỉ là người đầu tiên của em. Anh muốn trải qua đêm này và mọi đêm khác với em. Xin lỗi nếu anh diễn đạt không tốt, anh chỉ mong em đừng hiểu lầm."
Chàng trai trẻ chăm chú lắng nghe những lời Alan nói trong khi đôi mắt lấp lánh nhìn người trước mặt.
"Anh muốn đó là em, anh chàng nhỏ con. Anh biết có thể là quá nhanh, nhưng anh ước gì đó là em ..."
Kaipa sốt ruột nhìn vào môi Alan rồi ngắt lời anh bằng một nụ hôn bất ngờ.
- Không cần phải giải thích nhiều như vậy, anh chàng to con... Em hiểu ý anh nói, và em cũng muốn đó là anh. Không thể là ai khác...
Alan tựa trán vào trán cậu và họ cứ như vậy...
"Anh đã tìm thấy em vào thời điểm tồi tệ nhất của cả hai và em đã trở thành người mà anh tìm kiếm bấy lâu ở nhầm chỗ."
"Anh không muốn em chỉ là một khoảnh khắc đẹp, anh muốn em trở thành một phần tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh."
Đôi khi chúng ta có thể gặp đúng người vào những thời điểm hoàn toàn sai. Nhưng khi chúng ta tìm thấy người ấy, có thể là ở bất cứ đâu hay bất cứ khi nào, nếu đó là người phù hợp, cậu ấy sẽ ở lại, bất kể bạn đang ở trong tình trạng hỗn loạn cỡ nào.
Alan tựa trán vào trán cậu và họ cứ ngồi như thế, lắng nghe nhịp đập từ trái tim cả hai, cảm nhận sự ấm áp của nhau ...
Bạn sẽ luôn hoàn hảo trong mắt người phù hợp. Bạn có thể phạm sai lầm, nhưng bạn sẽ là người đúng đắn và cân bằng nhất trước mặt "người ấy".
Tất cả chúng ta đều có những con quái vật và những con quỷ bên trong mà chúng ta luôn sợ sẽ làm người khác sợ hãi, nhưng chúng ta quên rằng tất cả ai cũng đều có mặt xấu, mặt đáng buồn này. Nhưng sẽ luôn có một người vì bạn mà sẵn sàng đối mặt với tất cả sự rắc rối này.
Một người sẵn sàng ở lại cùng bạn ngay cả vào những đêm tối tồi tệ nhất...
-Kết thúc-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com