Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8 - LOLITA

Tên thật của nàng là Hân, nhưng nàng luôn bảo mọi người hãy gọi nàng là Lolita.

Nàng hai mươi sáu tuổi, nhưng nhìn nàng giống như mười sáu tuổi. Càng giống hơn khi nàng thích mặc váy công chúa và diện đồ như những bé gái.

Nàng là người Việt, nhưng nhìn nàng khá giống con lai, với mái tóc uốn xoăn nhuộm nâu và làn da trắng ngần.

Thề có Chúa trên cao, nàng còn xinh hơn cả một thiên thần.

.

Nàng thích ôm quyển Lolita bản tiếng Anh và nấp ở gần ngôi trường đại học mà nàng từng theo học rồi ngắm nhìn người đàn ông ấy, vị giáo sư đáng kính mà nàng yêu say đắm.

Nàng hai mươi sáu tuổi, vị giáo sư lớn hơn nàng tròn bốn mươi tuổi. Ông ta sáu mươi sáu tuổi và trông phong độ như những người đàn ông trạc năm mươi.

Những lúc một mình, Lolita thích làm hai việc: một là trò chuyện với bức ảnh của vị giáo sư, hai là ngâm nga một đoạn kinh điển trong quyển Lolita:

"Lolita, light of my life, fire of my loins. My sin, my soul. Lo-lee-ta: the tip of the tongue taking a trip of three steps down the palate to tap, at three, on the teeth. Lo. Lee. Ta. She was Lo, plain Lo, in the morning, standing four feet ten in one sock. She was Lola in slacks. She was Dolly at school. She was Dolores on the dotted line. But in my arms she was always Lolita."

Đó là đoạn mà nàng thuộc đến từng dấu chấm, phẩy, vì ngày nào nàng cũng lẩm nhẩm đoạn đó. Dĩ nhiên là cùng với tấm ảnh chụp trộm vị giáo sư kia.

Nàng vừa ngắm tấm ảnh vừa lẩm bẩm:

"Làm sao để em bớt yêu ngài nhỉ?"

Tôi nói:

"Chấm dứt đi Lolita. Tình yêu của cô thật là bệnh hoạn."

Những lúc ấy, Lolita thường nổi cơn điên và quát tôi:

"Câm mồm và cút đi!"

Thế là tôi im lặng "cút" đi.

.

Nếu Lolita thích ngắm ảnh và ngâm nga đoạn văn bằng chất giọng non nớt như đứa trẻ của nàng, thì tôi lại thích vẽ nàng vào những đêm trời lặng gió. Vì chỉ khi đó tôi mới đủ rỗi rảnh và ngắm hình dáng nàng phản chiếu qua một tấm gương và vẽ lại dáng hình nàng.

Khi Lolita tỉnh lại, nàng sẽ cầm lấy bức tranh tôi vẽ nàng, mỉm cười và nhìn vào trong gương. Sau đó, nàng sẽ nói cảm ơn.

Chúa ơi, hãy để tôi lặp lại điều này, rằng nàng thực sự xinh hơn cả những thiên thần thật sự.

.

Lolita thích đọc Lolita không phải vì nàng cảm thấy nó hay, chỉ đơn giản vì câu chuyện trong Lolita khá giống câu chuyện của nàng. Chỉ khác ở chỗ trong câu chuyện của nàng, vị giáo sư vào vai Lolita, còn nàng vào vai gã cha dượng, kẻ đáng thương luôn cố chạy theo tình yêu.

Năm Lolita mười sáu tuổi, nàng gặp người đàn ông ấy. Khi cánh cửa khép lại, bàn tay ông ta thò vào dưới làn váy của nàng.

"Ta sẽ không làm em đau." - Ông ta nói. Hiển nhiên, đó là một lời nói dối. Và thật tệ, khi Lolita lại tin.

Sự thật đã chứng minh, đừng nên thỏa hiệp, vì con người là giống loài hèn mọn, khi thỏa hiệp lần thứ nhất thì sẽ thỏa hiệp lần thứ hai, và rồi sau đó, họ quên cả chống cự.

Năm Lolita mười sáu tuổi, tôi bắt đầu làm bạn với nàng. Tôi chứng kiến nàng từ giẫy giụa rồi trầm luân rồi đem lòng yêu gã đàn ông kia.

Tôi nghĩ, Lolita mắc phải hội chứng Stockholm. Nàng như một chú bướm xinh đẹp cho dù cố gắng vẫy vùng cũng chẳng cách nào thoát khỏi lớp mạng nhện số mệnh...

Và gã đàn ông kia, đương nhiên cũng là một kẻ bệnh hoạn chẳng kém. Ông ta thích những bé gái non nớt và mơn mởn tươi xanh, thích những đóa hoa chưa kịp nở, và thích Lolita của năm mười sáu (chứ không phải hai sáu, dù nàng có trông như khi mười sáu đi chăng nữa).

Thế giới này đầy rẫy những kẻ điên, nhất là những kẻ điên dưới vẻ ngoài bình thường và đạo mạo. Tôi dám cá những kẻ như thế còn nhiều hơn những kẻ điên và có vẻ bề ngoài cũng điên nốt.

Những kẻ biết che giấu, biết ngụy trang thường đáng sợ hơn. Dĩ nhiên, một con sói hung hãn thì bao giờ chả dễ giải quyết, nhưng nếu nó biết suy nghĩ và ẩn mình trong dân làng thì không hề. Thật đáng sợ.

.

Lolita thích mặc váy đỏ. Nàng cũng thích chụp hình, nhưng luôn luôn chỉ chụp những bức ảnh trắng đen. Nàng nói, như vậy sẽ có phong vị xưa cũ.

Tôi không thật sự hiểu nàng đang nghĩ gì, nhưng tôi lờ mờ nhận ra nàng đang hoài niệm, hoài niệm những tháng năm khi nàng mười sáu tuổi và trông - giống - mười - sáu - tuổi. Bởi khi nàng hai mươi sáu tuổi và lớn hơn nữa, nàng sẽ chẳng còn được ai yêu thương, ngoại trừ tôi.

Lolita, hai mươi sáu tuổi, không có gì ngoài tình yêu bệnh hoạn và vô vọng. Nàng thích mặc váy công chúa, sống trong ngôi nhà của gã đàn ông lớn hơn bốn mươi tuổi, trong một căn phòng có chiếc gương to.

Nàng cầm trên tay bức ảnh chụp bố mẹ mình và đứa em mà nàng chưa gặp mặt lần nào.

"Tôi là kẻ bị thế giới này bỏ rơi..." - Lolita bình thản nói.
.

Tôi nghe thấy tiếng Lolita thét gào, tiếng đồ đạc đập vào vỡ và nứt vỡ. Tôi dán sát vào tường, nhìn nàng điên cuồng đập phá đồ đạc. Rồi nhìn nàng gào vào trong ống nghe của chiếc điện thoại bàn, dù người đầu dây bên kia đã gác máy từ lâu.

Tôi không nghe rõ nàng gào những gì, nhưng tôi biết vị giáo sư đáng kính của nàng đã tìm thấy con mồi mới và ông ta muốn từ bỏ Lolita.

Rất lâu sau, Lolita mới bình tĩnh lại. Nàng quay ngoắt sang hỏi tôi, đôi mắt đỏ lừ:

"Cô sẽ bỏ rơi tôi phải không?"

Tôi lắc đầu, môi mấp máy:

"Không..."

Nhưng Lolita đã gạt phắt đi, nàng ném chiếc ghế trong tay vào chiếc gương. Chiếc gương vỡ vụn thành vô vàn mảnh vỡ. Tôi biến thành vô vàn tôi nứt nẻ.

Lolita cầm một mảnh gương lên, siết mạnh, tay nàng chảy máu, nàng kề sát mặt mình vào mặt tôi, nói:

"Khi trời tối, cô sẽ biến mất. Cô dám nói là cô không bỏ rơi tôi ư?"

Tôi chẳng thể phản bác được gì. Và rồi nàng mở toang cửa sổ, cầm lấy quyển Lolita nàng rất mực yêu thích, rất mực giữ gìn mà thô bạo xé toạc trang giấy có chứa đoạn văn mà nàng thích nhất.

Nàng dùng máu mình viết lên trang giấy một câu bằng tiếng Nga, nội dung là: "Không có được ngài, thì em sống nữa có ích gì?"

"Không...Đừng mà...Lolita..." - Tôi biết nàng định làm gì, tôi cố gắng van cầu nàng nghĩ lại, nhưng nàng không để ý tới tôi.

Nàng tiến lại gần cửa sổ tầng ba rồi nhảy xuống. Bộ váy đỏ mà nàng đang mặc bị gió thổi tung, trông nàng như cánh bướm đỏ.

Nàng gieo mình tự vẫn, trên tay ôm chặt một mảnh gương và một quyển Lolita bị xé mất một trang...

.

Nàng là Lolita. Còn tôi là Hân, là cái bóng đen in trên vách tường, là bóng nàng phản chiếu trong gương, là một nhân cách khác của nàng, hoặc một linh hồn khác trong cùng một thể xác của Lolita.

Năm nàng mười sáu tuổi, nàng bị cưỡng hiếp bởi một kẻ đáng tuổi cha nàng. Năm nàng mười sáu tuổi, nàng bị bắt cóc. Năm nàng mười sáu tuổi, tôi sinh ra, từ đớn đau và tuyệt vọng của nàng.

Năm nàng hai mươi sáu tuổi, nàng biết mình có một đứa em, và cha mẹ nàng đã thôi tìm kiếm đứa con gái bị mất tích tròn trĩnh mười năm. Lolita nói, nàng là đứa trẻ bị thế giới bỏ rơi.

Nàng là Lolita, còn tôi là Hân, chúng tôi là đôi linh hồn bị bỏ rơi, vẫy vùng rồi hóa cánh bướm bay đi...

Lộ Hi Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #truyenngan