Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Giả vờ ngủ

(Nhà First)

Vai trò của thuốc chống viêm là ngăn ngừa nhiễm trùng, chức năng chống vi khuẩn của thuốc chống viêm không có tác dụng cho đến vài giờ sau khi First uống thuốc chống viêm.Vì First ngoan ngoãn nên anh đã chườm đá cho ngón chân út bị thương của mình, sau đó bôi thuốc mỡ lên, vết đỏ và sưng tấy ở ngón út đã thuyên giảm đôi chút. Nhưng vết sưng lành tương đối chậm...

Dưới sự gợi ý của Khaotung, First giơ chân bị thương của mình lên và không di chuyển trên mặt đất. Sau khi Khaotung giúp First bôi thuốc mỡ, cậu tự động vặn nắp và đặt thuốc mỡ lên bàn cạnh giường ngủ.

"Tốt hơn là đến bệnh viện chụp X-quang xem ngón chân của cậu có bị gãy hay không là an toàn hơn. Ngày mai tôi cùng cậu đến bệnh viện." Khaotung trực tiếp đối mặt với First, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Tôi không nghe thấy tiếng ngón chân gãy răng rắc, chắc là không gãy đâu?" First giữ nguyên tư thế giơ chân bị thương lên, treo lơ lửng chân bị thương trên không trung, lúc này Khaotung nhét hai chiếc ghế sofa vào bên dưới chân bị thương của anh.

"Có gãy xương hay không thì chỉ có đến bệnh viện khám mới biết được."

"Đi thì đi, trước khi tôi bị thương tôi nghĩ ngày mai cậu có thể dạy tôi trượt ván." First cau mày, cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

"Tôi sẽ dạy cho cậu khi cậu khoẻ hẳn rồi, đừng lo ."

"Vậy còn chơi game thì sao? Tôi muốn chơi game." First gần đây nghiện game, một ngày không động game liền ngứa tay.

"Không được, bị thương nên nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể nhanh chóng khoẻ lại."

"Được rồi, nhưng tóc của cậu vẫn chưa được gội sạch, cậu có chắc là không muốn gội lại nữa không?"

"Được, tôi đi gội đầu trước." Khaotung nói xong liền bước vào phòng tắm gội đầu lần nữa.

Lúc Khaotung ra ngoài mua thuốc cho First, khi cậu đi được nửa đường cậu chợt nghĩ đến bọt trắng vẫn còn dính trên tóc của mình, cậu chợt dừng lại nhưng chỉ dừng lại một giây rồi kiên quyết đi về phía hiệu thuốc.Tất nhiên, nhân viên bán thuốc không thể không chú ý đến bọt rõ ràng trên tóc của Khaotung, nhưng nhân viên bán hàng chỉ liếc nhìn tóc của cậu với ánh mắt kỳ lạ và khó hiểu, đồng thời giới thiệu thuốc theo nhu cầu của cậu.

Sau khi Khaotung gội đầu xong, cậu dùng một chiếc khăn trắng khô thấm nước dính trên tóc, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, First đang nằm trên giường nghe thấy tiếng vòi hoa sen đột ngột dừng lại nên vội tắt điện thoại, giả vờ ngoan ngoãn nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi.

Khaotung nhìn về phía First, thấy anh đã ngủ nên đi nhẹ nhàng ra ban công đánh răng.Đôi mắt của First khép hờ và quay đầu ra phía ban công. Ánh đèn ban công vàng mờ, ánh sáng chiếu lên bờ vai Khaotung, phác ra đường nét cơ thể cậu. Sau khi Khaotung nhận thấy ánh mắt mơ hồ, cậu nhìn về hướng của ánh mắt đó. Cậu ngậm nửa bàn chải đánh răng, trên môi vẫn còn bọt dày. First nhanh chóng nhắm mắt lại và tiếp tục giả vờ ngủ.

Giả vờ ngủ sao? Khaotung khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ, sau khi yên lặng đánh răng xong, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ban công đi vào phòng trong. Khaotung cố ý không vạch trần anh, bởi vì thời gian còn sớm, Khaotung nhẹ nhàng nằm xuống giường, sau đó một mình lướt điện thoại. Ánh sáng của điện thoại di động phản chiếu trên khuôn mặt Khaotung, một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

"Cậu đang xem cái gì vậy? Đẹp lắm hả?"First lặng lẽ mở nửa mắt, từ khóe mắt bắt gặp hình ảnh Khaotung đang đắm chìm trong điện thoại, hai mắt cậu liền mở to hết cỡ. Anh quay đầu về hướng có màn hình điện thoại của Khaotung, vì ngón chân út còn đau nên First không dám manh động nên hơi nghiêng người sang một bên.

"Tôi đánh thức cậu sao?" Khaotung vốn là nằm ở trên giường quay lưng lại với First, tay cầm điện thoại, sau khi First đột ngột lên tiếng cậu liền chuyển sang tư thế nằm nghiêng mặt quay về phía First.

"Cái này không quan trọng, cậu đang xem cái gì đấy?"

Khaotung đã cho First xem bức ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại di động, đó là bài đăng của một người dùng trên IG. Bài đăng kèm theo bức ảnh chụp chú mèo lông trắng đã được chủ nhân của nó thuần hóa.

"Con mèo này thật dễ thương. Đúng rồi, tôi vẫn chưa follow tài khoản IG của cậu phải không? Twitter và Facebook cũng chưa follow cậu nữa. Nhanh lên, tôi muốn add cậu vào tất cả các tài khoản xã hội của tôi." Lúc này First tuy hơi ngái ngủ nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra và add tất cả các tài khoản mạng xã hội của Khaotung.

"Bây giờ cậu nên ngủ rồi đấy?" Khaotung nhìn First thật kỹ, và hơi thở của cậu giữa những lời nói phả vào mặt First.

"Chúng ta có thể chơi một ván game trước khi đi ngủ được không ?"First chắp hai tay lại làm điệu bộ cầu xin.

"Không chơi game nữa, đi ngủ thôi." Khaotung đã đọc qua ghi chép trực tuyến của First trong game từ lâu và thời điểm First đăng nhập vào trò chơi là lúc cậu đang gội đầu lại.

"Ngủ không được, trước đây không có đi ngủ sớm như vậy." First liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, bĩu môi.

"Lúc trước cậu đều đi ngủ lúc mấy giờ?"

"Khoảng 11 12h bởi vì hôm sau phải đi học nên không thể thức muộn hơn được nữa, nhưng vào những đêm của cuối tuần tôi có thể thức đến 3 hoặc 4h sáng."

"Tôi cũng có thể thức như vậy."

"Cậu cũng thức khuya như vậy?" First mắt sáng lên, điều này có nghĩa là sáng sớm anh có thể mời Khaotung chơi game cùng anh sao?

"Ừm, tôi thức khuya chơi game hoặc nghịch điện thoại."

"Anh bạn, tôi cũng thích thức khuya chơi game." First đưa tay về phía Khaotung, Khaotung do dự nửa giây rồi đưa tay cho anh.Thế là First nắm tay Khaotung lắc mạnh từ trên xuống dưới.

First thích trò chuyện trước khi đi ngủ, giọng điệu Khaotung thoải mái lười biếng, nhẹ nhàng và hướng nội, điều này khắc sâu vào trong xương của cậu, First có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí của Khaotung khiến anh không thể không đến gần.

Khaotung không chịu nổi cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng đi ngủ trước. Sau đó, First lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Khaotung, anh cảm nhận được hơi thở đều đặn của Khaotung, và đã không tự chủ thở theo nhịp thở của cậu. Lúc này anh mới tỉ mỉ nhìn dung mạo của Khaotung. Khaotung có làn da mỏng manh, khuôn mặt thanh tú, đường nét mềm mại, cậu đang ngủ giống như một chú mèo con không chút phòng bị.

First quan sát và quan sát, mí mắt của anh không thể mở được nữa và anh dần chìm vào giấc ngủ.

(Ngày hôm sau)

Khaotung khi tỉnh dậy vẫn còn cáu ngủ nhưng đã bớt hơn rất nhiều so với hôm trước. First cố gắng ra khỏi giường và đi lại nhưng thấy khả năng vận động bị hạn chế, anh khập khiễng và đau đớn. Khaotung đã kiên nhẫn hỗ trợ First, cùng anh vệ sinh cá nhân, cùng anh mua bữa sáng, sau đó cùng anh đến bệnh viện để chụp X-quang. Cuối cùng, bác sĩ nói rằng đó chỉ là một vết thương nhẹ ở phần mềm, chỉ cần quay về chườm nóng, đồng thời uống các thuốc hoạt huyết, tiêu sưng theo chỉ định của bác sĩ là được.

"Tôi đã nói là không có gẫy xương rồi mà?" Giọng điệu của First sau khi biết kết quả kiểm tra thậm chí còn trở nên đắc ý.

"Không bị gãy xương là tốt rồi, chúng ta về thôi." Khaotung thở phào nhẹ nhõm, sau đó đỡ First trở về ký túc xá của anh.

Về phần bữa sáng, First lợi dụng đặc quyền của bệnh nhân mà nhờ Khaotung mua món mà anh ấy đã nghĩ đến từ lâu, gian hàng đông đến nỗi Khaotung phải xếp hàng rất lâu mới mua được. Khaotung đến quán ăn sáng mà First đã nói và khi thấy một hàng dài người xếp hàng cậu nhận ra rằng mình đã bị First lừa.Rõ ràng là có rất nhiều người xếp hàng, mà First nói với cậu là rất ít và có thể mua nhanh chóng.Thậm chí, quán ăn sáng này còn phải đi qua nhiều khúc cua mới vào được.Nhưng Khaotung không thể phàn nàn còn First có lý do để phàn nàn vì ngón chân út của anh không may va vào góc giường.
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com