Chương 15: Ghen
Sau khi đặt mèo con Montow vào ba lô thú cưng, Khaotung ngẫu nhiên lấy trong tủ mấy bộ quần áo để thay, gói gọn trong chốc lát rồi nhanh chóng đi đến ký túc xá của First. Sau khi đến nơi, Khaotung lấy chìa khóa phòng First trong túi quần ra mở cửa, mà chiếc chìa khóa kia đã sớm móc vào cùng một vòng với chìa khóa phòng của cậu. Tiếng chìa khóa lách cách, tiếng đẩy cửa thu hút sự chú ý của First, First biết Khaotung đã quay trở lại. Anh không thể chờ đợi nhìn về phía tiếng bước chân vang lên.
"Cuối cùng cậu cũng đến rồi. "First hai chân tê dần bởi vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, giây tiếp theo anh muốn di chuyển tới gần Khaotung nhưng rồi đứng không vững liền lập tức ngã xuống giường.
Chứng kiến thảm trạng này Khaotung cảm xúc lẫn lộn, tại sao lại ngã nữa rồi? Vào thời điểm đó, Khaotung cách First vài bước và bắt gặp tư thế không được tự nhiên của anh, nhìn ra anh có thể sẽ bị ngã nhưng đã quá muộn để ngăn tình huống đó xảy ra. Rõ ràng hành động tiếp cận First của cậu là đủ nhanh, nhưng cú ngã đó gần như xảy ra trong chớp mắt. Khaotung có lòng mà lực không đủ.
"Cậu cần phải ở yên trên giường, biết không?" Khaotung vững vàng nâng First dậy, nhắc nhở.
"Biết rồi... Tôi là bởi vì chân bị tê mới ngã xuống, cũng tại vì nằm trên giường quá lâu, sau đó...sau đó chân cũng tê rần." First ấn các khớp ngón tay vào chỗ tê, anh vừa xoa xoa chân vừa nhìn theo bóng lưng của Khaotung và giải thích cho cậu lý do tại sao anh lại bị ngã.
"Cậu vừa rồi là muốn tới chào đón tôi sao?" Đầu tiên là Khaotung dỡ ba lô thú cưng xuống đem nó đặt ở trên bàn gỗ dài, sau đó cậu quay đầu đi nhiều chuyện hỏi First một câu.
" Nếu không thì sao?"
" Thì không có chuyện xảy ra đằng sau chứ sao."
Lúc này, Khaotung đang nhẹ nhàng ôm bé mèo Montow trong ba lô vào trong ngực dỗ dành và trêu chọc nó.
"Lại gặp lại rồi, mau chào chú First đi nào." Khaotung nhẹ nhàng nâng chân Montow lên, giơ móng vuốt của nó nhẹ nhàng vẫy vẫy với First.
"Này, cậu muốn ăn đòn phải không" First khóe miệng nhếch lên cười hỏi cậu, cũng không giận khi cậu đùa giỡn như vậy. Đây là lần đầu tiên Khaotung nói đùa với First, không nghĩ tới, cậu lại đùa giỡn với anh.
"Chú First thật hung dữ, chúng ta không chơi với chú ấy nữa, được không?" Khaotung cọ cọ vào bộ lông mềm mại của Montow, khẽ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của Montow nói.
"Để nó gọi là pí First không được sao?"
"Được không? Montow. " Khaotung để Montow dựa vào cánh tay của mình theo kiểu ẵm em bé, cậu ghé sát tai vào mũi Montow, nhẹ nhàng hỏi. Đầu Montow dán sát vào mặt Khaotung, nó giãy dụa rời khỏi vòng tay Khaotung.
" Nó nói không được. "Khaotung theo bản năng nhìn về phía Montow, sau đó tự tiện trả lời thay.
Montow rón rén bước trên sàn gỗ, nhìn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, cuối cùng nó nhìn chằm chằm vào First.
" Sao cậu biết? "First cười dịu dàng, hỏi ngược lại Khaotung.
"Tôi là cha của nó cho nên tôi biết." Khaotung không chút nghi ngờ nói, khóe miệng nhếch lên.
"Montow, lại đây với pí First được không." First không tin, cười gọi Montow đang nhẹ bước đến bên cạnh mình, giang rộng vòng tay với nó.
Montow meo meo nhẹ nhàng và bước từng bước nhỏ về phía First.
"Đồ phản bội." Khóe môi Khaotung bất giác giật giật, cậu lại bế Montow lên ôm nó vào lòng.
"Nó gọi là hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, không là kẻ phản bội."
"Với tôi đó được gọi là kẻ phản bội."
"Tôi hiểu rồi, cậu chính là đang ghen."
"Tôi không ghen."
"Tôi mặc kệ , cậu chính là đang ghen."
"Không có ghen, tôi cũng mặc kệ ."
"Meo meo?" Lúc này, Montow đang kéo dây điện trên mặt đất.
"Montow! Đừng nghịch dây điện, được không? Không an toàn đâu. " Khaotung lập tức lo lắng, vội vàng chạy đến bên cạnh Montow, cậu quan tâm mọi thứ của Montow.
"Mèo nào chủ nấy, cậu cũng nghịch ngợm như vậy phải không?"First mỉm cười nhìn hình ảnh ấm áp này.
"Đừng đem đặc tính của nó quy cho tôi được không? "
"Không đúng sao, chủ nào mèo đấy mà "
"Được, vậy tôi cũng nghịch ngợm như nó cho cậu xem. " Khaotung ôm lấy Montow, cọ mặt nó đang bối dối vào mặt First.
Lông mèo mềm mại của Montow khiến cho mũi First ngứa ngáy, hại anh hắt xì một cái thật lớn. Mặc dù First vô thức nghiêng đầu sang một bên nhưng Khaotung vẫn không kịp tránh khỏi nướt bọt của First bắn ra. Và những giọt li ti kia không cẩn thận dính vào cánh tay Khaotung, cậu có nhận ra điều này nhưng để nó bay hơi vào không khí, mặc kệ nó. Cậu đứng bất động tại chỗ cùng Montow đang ngơ ra không rõ tình huống gì giả bộ vô tội.
"Đừng giả bộ ngây thơ đáng yêu có được không?Tôi hắt hơi, không là lỗi của cậu sao?" First đan hai ngón tay vào nhau, dùng khớp ngón tay xoa xoa chóp mũi, lại cố gắng hít mũi.
" Vậy tôi thay mặt Montow xin lỗi cậu." Khaotung đổ lỗi cho Montow nhưng thực tế cậu mới là kẻ chủ mưu.
"Là lỗi của Montow sao? Chẳng lẽ không phải lỗi của cậu à?"
"Lời tự thuật của Montow: Nồi này con không nhận, con bị ba ép buộc nhận tội. Sức chịu đựng của con có giới thiệu, con cần phải gọi luật sư, không thể để vụ này chìm được. "
Montow bất mãn meo meo một tiếng.
"Lại đói rồi? Vừa rồi không phải ba đút cho con ăn rồi sao?" Khaotung dùng một tay nhéo nhẹ mặt Montow, sau đó giả vờ như không nghe thấy First nói: "Cậu vừa nói cái gì cơ?"
" Cậu đừng làm ra vẻ không biết gì hết được không? "First tức giận cười nói .
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ọt..ọt... Vào đúng lúc First mở miệng nói, một âm thanh báo hiệu đói bụng truyền ra từ trong bụng anh.
"Sao người giao hàng còn chưa tới? Chậm như vậy, sắp đói chết tôi rồi." First yên lặng đảo mắt, đúng lúc này người giao hàng gõ cửa phòng của anh. Lúc này, chủ đề đã được First thành công chuyển hướng.
"Cuối cùng cũng tới rồi, còn rất nhanh. Cậu cầm giúp tôi một chút được không? "Ánh mắt First lóe lên xin Khaotung giúp đỡ.
"Được. "Khaotung không chút do dự đáp ứng.
Món ăn First đặt là gà rán và thịt xiên.
"Cậu cũng ăn chung đi. "First mở hộp ra, đưa đùi gà chiên tới trước mặt Khaotung.
Khaotung tay vừa ôm Montow chưa rửa, hồn nhiên liền nhận lấy đùi gà chiên vàng óng ánh giòn tan kia.
"Có phải con chưa rửa tay, con đi rửa tay trước rồi ăn được không?" First đóng giả mẹ Khaotung lấy lại đùi gà trong tay cậu.
"Cậu cướp đùi gà của tôi đúng không?"
"Không phải, tôi không có cướp, hơn nữa đây là đùi gà của tôi, là tôi cho cậu."
Với một ý nghĩ trong đầu, Khaotung nhanh như chớp lấy lại chiếc đùi gà mà First vừa lấy lại và cắn một miếng lớn.
"Tôi quan tâm đến cậu vì tôi là bạn của cậu, nếu không thì ai sẽ quan tâm đến việc tay cậu có bẩn không, ăn mà không rửa tay có hại sức khỏe hay không."
" ? "
"Được rồi. "Khaotung nhướng mày, sau đó nhai đùi gà ngon lành. Mà Khaotung chỉ lo đồng ý mà không nghe anh.
" Lau tay sạch sẽ rồi ăn. "Chân First đã không còn tê nữa, anh rút khăn giấy ướt trên tủ đầu giường, một tay bắt lấy cổ tay của Khaotung, một tay giúp cậu lau lòng bàn tay dính đầy dầu mỡ.
Khaotung lúc này đang ngậm chiếc đùi gà rán ăn dở trong miệng, tùy ý để anh thích làm gì thì làm. Sau khi lòng bàn tay của Khaotung được First cẩn thận lau sạch, anh mới cảm thấy yên tâm. Đột nhiên, trước mắt hai người tối sầm lại, đèn trong nháy mắt tắt lịm, nguồn sáng duy nhất đến từ khung cảnh nhộn ánh sáng nhịp bên ngoài ban công.
"Cúp điện?!" First ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lờ mờ trên trần nhà, ánh mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm. Ngược lại, Khaotung có vẻ ngoài điềm tĩnh, như thể mất điện không phải là điều xấu đối với cậu. Nhưng thực ra người này trong nội tâm đã hoảng loạn đôi phần.
" Có thể có ma hay không?! Sợ quá đi !"
Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com