Chương 25: Giải thích "sai lầm"
Nok là bạn cùng lớp của First. Hắn ta đã nhiều lần giao nhiệm vụ trực nhật của mình cho First vì biết rằng First tốt bụng không thể từ chối sự ủy thác của người khác. Mặc dù Nok – một kẻ lười biếng nói rằng hắn ta đang vội nhưng đó là một lời nói dối. First trong lòng biết rõ ràng, anh cũng không vạch trần lời nói dối của hắn ta, ngược lại thuận theo yêu cầu của hắn. Anh không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể im lặng nhận nhiệm vụ trực nhật của Nok.
Như mọi khi, nếu ai tan học sớm thì sẽ đến lớp học của người kia và đợi người đó ra. Tan học, Khaotung đã đợi rất lâu nhưng không thấy bóng dáng First đâu nên cậu đã đi tìm anh. Hôm nay không phải là ngày trực nhật của First, cậu biết rõ ngày trực nhật của First là khi nào. Mà lúc này, First đang cầm chổi quét dọn bụi bặm, vụn cao su trên sàn nhà.
First liếc thấy Khaotung đến từ khóe mắt, anh dừng lại, khi anh ngẩng đầu lên, Khaotung bối rối hỏi anh: “Hôm nay còn chưa đến phiên cậu trực nhật mà phải không?”
“Người khác có việc gấp không trực được cho nên tôi liền thay hắn trực một chút.”
“Có muốn tôi giúp không?” Khaotung thuận miệng hỏi, đồng thời giơ tay nguyện ý nhận lấy cây chổi trong tay First để làm giúp anh.
“Không cần đâu, tôi sắp quét xong rồi đây, cậu chờ tôi một chút là được rồi.” First tập trung ánh mắt vào một khoảng trống dưới chổi, khẽ vung chổi quét sạch rác trên sàn, gom lại thành một đống.
First hiếm khi không làm phiền Khaotung và hậu quả của việc anh ngại từ chối là do chính anh gánh chịu, thay vì áp đặt hậu quả này lên Khaotung và khiến cậu phải chịu trách nhiệm cùng là không cần thiết.
Khaotung khẽ ồ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Mà khi cậu thấy First chỉ cầm cái chổi, liền chủ động mở miệng nói, “Tôi giúp cậu cầm xẻng hót rác nha.” Sau đó, cậu liền xoay người đi vào căn phòng nhỏ đặt dụng cụ vệ sinh giúp First lấy xẻng hót rác tới, như vậy First không cần tốn công đi lấy nó nữa.
“Đây, xẻng hót rác.”
First mỉm cười, đôi mắt anh ngưng tụ từng chút từng chút ánh sáng nhu hòa, “Nếu không phải là tôi sắp quét xong rồi, tôi cũng đã sớm để cậu quét giúp cho tôi.”
“Vậy nếu lần sau cậu muốn tìm tôi trực nhật thay cậu, tôi có thể thay nhưng tôi sẽ tính phí đấy nhé.” Khaotung nói đùa, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhận được tiền từ First mà cậu chỉ mong nhận được tình yêu thuần khiết từ anh.
“Thật không đủ nghĩa khí, bạn bè với nhau mà cũng làm như vậy sao?” First có thể nghe ra sự đùa giỡn của Khaotung, thuận theo lời cậu nói mà chất vấn cậu, nhưng loại chất vấn này cũng không phải bởi vì thật sự tức giận mà đi chất vấn cậu.
“Nhưng lần trước là ai chính miệng nói với tôi là tôi đủ nghĩa khí đâu? Lần này tôi nói phải trả công không miễn phí, cậu liền nói tôi không đủ nghĩa khí, loại hành động này gọi là gì đây? Chắc nên gọi là vong ân bội nghĩa.” Khaotung nhướng mày, khóe môi nhếch lên và nở một nụ cười tinh nghịch, tùy tiện gắn cho First một “Tội danh”.
“Bây giờ tôi phải đi đổ rác.” First sao lại tiếp tục dây dưa với cậu về đề tài này, anh tự cho là thần không biết quỷ không hay mà đổi đề tài, xách theo xẻng rác đi về phía thùng rác.
“Không phản bác tôi thì coi cậu thừa nhận nha.” Khaotung dựa lưng vào mép khung cửa, khoanh tay ung dung nhìn anh, quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của anh.
“Tôi không có vong ân bội nghĩa, đừng vu oan cho tôi có được. Không?” First nhướng mày sau đó lại nhíu lại. “Người này lại đối đầu với mình, thật sự là....mắc nợ a.”
“Vậy thì hãy nhớ kỹ tôi đối với cậu tốt như thế nào, tôi nói như vậy để cậu không được vòng ân bội nghĩa đấy, hiểu chưa?” Trên môi Khaotung vẫn nở nụ cười không thể tả nổi, xao động từng đợt gợn sóng trong lòng của First. Ánh mắt của cậu như một cái móc câu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của First.
First tránh đi ánh mắt của Khaotung, lướt qua trước mặt cậu: “Tôi nhớ rồi, trí nhớ của tôi không tệ đến như vậy.” First thề thốt.
“Vậy cậu phải nói được làm được.” Dứt lời, Khaotung theo First đi tới hành lang, ngẩng đầu ngắm nhìn những đám mây đang nhẹ nhàng trôi trên bầu trời. Ánh hoàng hôn buông xuống mặt đất phủ một lớp bụi mỏng như mảnh lá đỏ thẫm, những hàng cây bên đường đung đưa theo làn gió chiều mơn man.
First nhìn ra xa nơi tốp năm tốp bảy các bạn học đang tụ tập vui đùa, sau đó lại liếc nhìn Khaotung đang nghiêng đầu chờ đợi cậu ngoái đầu nhìn lại. “Được. Nhưng bạn bè nhờ cậu giúp một chút rồi cậu lại thu phí như vậy sẽ không tốt lắm? Nói chuyện tiền bạc rất dễ tổn thương tình cảm.”
“Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện tình cảm đi.” Khaotung nói xong, vẻ mặt First đột nhiên trở nên tỉnh táo.
“Có ý gì?” trong lòng First không khỏi đem lời Khaotung nói giải thích thành – vậy chúng ta hãy yêu nhau đi. Anh ngẩn người, đôi mắt trong veo như đông cứng lại, anh tự cho rằng trong lời nói của Khaotung bao hàm ý nghĩ này. Nhưng anh sẽ không đâm thủng nó, nếu như chỉ là anh suy nghĩ quá mức, anh sẽ xấu hổ chỉ muốn ném mình ra ngoài vũ trụ. Mà ý nghĩ này, First tất nhiên sẽ giống như nụ hôn nhẹ trong giấc mơ kia chôn chặt trong trái tim. Anh quả quyết sẽ không đem ý nghĩ thái quá này đến chết cũng không nói cho người khác nghe.
Sau đó, Khaotung đặt ra một câu hỏi ngoài dự đoán của First, và câu hỏi này đã khiến First suy nghĩ sâu xa: “Cậu có nghĩ rằng mọi mối quan hệ tình cảm đều có cái giá phải trả không?”
Suy nghĩ của First thường là một đường thẳng và anh ấy luôn nhất tâm suy nghĩ về các vấn đề rất đơn giản. Nhưng anh biết sâu bên trong mọi thứ đều có ý nghĩa riêng của nó. Và anh có thể đã sử dụng một con bài thương lượng không thể cân đo đong đếm chỉ để đổi lấy cuộc hội ngộ với Khaotung trong kiếp này. Anh biết rõ phải đánh đổi mới có thể có thu hoạch. Do đó, anh luôn đánh đổi mọi lúc, đặc biệt là trong lĩnh vực tình cảm, nhưng phần thưởng thu được là rất nhỏ. Cho đến khi Khaotung xuất hiện, First người đang không khỏi chán nản trong lĩnh vực tình cảm một lần nữa nhìn thấy ánh rạng đông. Khaotung đã dành cho First một tình yêu sâu sắc, và sự dịu dàng của cậu đã khiến cuộc sống bình thường của First được tô điểm bằng những vì sao. First luôn biết ơn Khaotung vì lòng tốt của cậu.
Sau đó, First lại chuyển chuyển chủ đề, anh đưa một bên tai nghe có dây, lông mày thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên hỏi Khaotung: “Khaotung, cậu có muốn nghe nhạc không?”
“Được.” Khaotung không chút do dự đeo tai nghe lên, trong lúc đeo tai nghe, tầm mắt cậu vẫn chưa rời đi một li nào.
Họ chia sẻ cùng một cặp tai nghe và nghe cùng một bài hát. Hầu hết các bài hát trong playlist của First đều liên quan đến bầu trời và các vì sao. Khaotung nhận ra điều đó, vì thế cậu đem điều này nhớ kỹ ở trong lòng. Khaotung thích ở bên First và điều đó khiến cậu cảm thấy thoải mái. Cậu có thể là chính mình trước mặt First, First cũng có thể là chính mình trước mặt Khaotung. Khaotung hoàn toàn sẵn sàng chấp nhận sự nghịch ngợm và trẻ con của anh.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com