Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Chúng tôi chỉ là bạn

Khaotung có thể cảm nhận được sự nuôi dưỡng tình bạn sâu thẳm trong trái tim của First. Cậu hiểu tâm trạng của First và cố gắng mang lại cho First cảm giác an toàn. Tuy nhiên, sự thấu hiểu và bao dung này không có nghĩa là Khaotung hoàn toàn có thể để First dần trở nên không thể tách rời với người khác và cậu không thể nhắm mắt làm ngơ. Cậu sẽ ghen tị, sẽ bị ăn giấm cũng sẽ không vui. Cậu không thể trở thành một người ngoài cuộc đứng nhìn First phớt lờ cậu vì không có gì để nói với người khác, cậu sẽ xuất hiện trước mắt First và tìm kiếm sự chú ý của anh. Cậu theo dõi sát sao mọi hành động của First, chú ý đến First và thăm dò xem liệu anh có nảy sinh tình cảm với người khác hay không. Tất cả những gì Khaotung có thể làm dường như chỉ có thế. Mà bởi vì Khaotung thường xuyên qua lớp First chờ anh nên người trong lớp First gần như quen mắt Khaotung.

“First, chạy việc vặt cho tôi, mua cho tôi một chai nước đá, cậu biết tôi thích uống gì mà.”Giọng điệu của Arthur là không thể nghi ngờ, cậu ta nắm lấy vai First, khẩu khí ra lệnh.

“Nhưng bạn tôi tới tìm tôi, tôi muốn đi ăn cơm với cậu ấy trước, chúng tôi đã hẹn nhau rồi.” First có lý do chính đáng từ chối cậu ta, trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh dừng lại ở Khaotung đang đứng lặng yên bên cạnh, dùng cằm chỉ vào Khaotung. Và đây là lần đầu tiên First làm trái với ý muốn của Arthur. Khaotung lẳng lặng quan sát Arthur, nhìn tướng mạo, liền cảm giác là người không dễ chọc.

Ngày nọ, First đáp ứng yêu cầu của Arthur, đến quầy bán đồ vặt mua đồ ăn vặt cho cậu ta và đàn em của hắn. Bởi vì tình cờ gặp được Khaotung vừa mới học xong tiết thể dục mà đầu đầy mồ hôi, khóe môi First đột nhiên nhếch lên. Chỉ cần gặp Khaotung, First sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy First xách hai túi đồ ăn vặt và đồ uống, Khaotung không khỏi hỏi anh: “Một mình cậu có thể ăn nhiều như vậy sao, có chia cho tôi không?”

“Không phải tôi ăn, tôi mua giúp người khác.”

Trong lúc First đang giải thích, Khaotung mua một chai nước, sau khi uống một ngụm, cậu hỏi: “Cậu thường giúp người khác làm việc vặt và mua đồ sao?” Nói xong Khaotung giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán. Khi mồ hôi cuốn theo bụi bám trên mặt chảy vào trong mắt, Khaotung bởi vậy không thể không vội vàng nhắm mắt lại, nặn ra mấy giọt nước mắt để cho mắt của cậu có thể dễ chịu hơn một chút.

“Cậu làm sao vậy? Có ổn không” First thấy Khaotung nhíu cau mày và nhắm mắt liền lập tức hỏi cậu.

“Mồ hôi chảy vào mắt thôi... không có gì, đừng quá lo lắng.” Nhưng thấy vừa rồi làm như vậy không có tác dụng, Khaotung liền hơi cúi người xuống, dùng nước trong chai nhựa trong tay rửa mắt. Đến khi mắt đã thoải mái hơn, Khaotung mới ngừng dùng nước rửa mắt.

Cậu vuốt mái tóc mái đẫm mồ hôi, để lộ vầng trán nhẵn nhụi, tiếp tục hỏi First: “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu thường chạy việc vặt cho người khác sao?” Khaotung đột nhiên nghiêm mặt lại, có chút nghiêm túc.

“Ừm...Bởi vì tôi rất ngại từ chối họ.” First hiếm khi Khaotung để lộ vẻ mặt đó với anh và điều đó chứng tỏ Khaotung rất quan tâm đến việc này. Mà trong trường học, First là loại người chỉ biết làm theo yêu cầu của người khác, luôn đáp ứng yêu cầu của người khác.

“Cậu như vậy rất dễ bị bọn họ khi dễ, cậu phải học cách cự tuyệt bọn họ, cậu không thể biểu hiện cậu là một quả hồng mềm có thể mặc cho người ta xoa bóp.” Daddy’s Khaotung Online cảnh cáo First, mà cậu bây giờ thậm chí có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sau đó, First tâm sự với Khaotung: “Có một chút khó khăn đối với tôi khi từ chối người khác, nhưng tôi cũng biết rằng việc luôn phải đồng ý với yêu cầu của người khác sẽ khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi”.

“Lần sau cậu cứ thử từ chối người khác nhé?” Khaotung gợi ý với First, tiếng nói của cậu rất nhẹ, nhẹ như một con bướm nhẹ nhàng đậu trên đầu anh.

“Được, tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng.” First đôi khi chống lại lời khuyên của Khaotung, nhưng đôi khi anh chấp nhận ý kiến chân thành của cậu. Ví dụ như bây giờ.

“Rồi cậu giúp người khác mua đồ, họ có trả tiền cho cậu không?” Khaotung sợ First sẽ chịu thiệt, cậu nhóc ngốc nghếch này mới là người cậu quan tâm nhất.

“Lần trước còn chưa trả cho tôi, có lẽ bọn họ đã quên rồi.” First thay người nợ tiền nghĩ ra lý do trước.

“Làm sao có thể quên, tôi nghĩ bọn họ chính là không muốn trả lại cho cậu mà thôi.” Lời của Khaotung nói trúng tim đen của First, sâu trong đáy lòng First tự cho là cũng như thế, nhưng anh luôn nghĩ theo hướng tốt. Lòng tốt của anh dẫn đến anh không muốn nghĩ người khác quá xấu.

“Vậy tôi tìm cơ hội nhắc nhở bọn họ một chút, bảo bọn họ trả tiền là được rồi.” Lông mày First nhíu lại rồi lại giãn ra. Mà First đòi tiền từ người khác cũng không dám mở miệng đòi, rõ ràng anh là người bị nợ tiền. Mà anh lo lắng lần nữa nhắc nhở người khác trả tiền sẽ bị người ta nói là keo kiệt.

Sau khi First nói xong, Khaotung gật đầu hài lòng.

“Nặng không? Tôi giúp cậu cầm một túi nhé.” Khaotung nói xong, cậu liền tự nhiên cầm lấy một túi đồ ăn vặt trong tay First, First cũng không từ chối ý tốt của cậu.

Học cách từ chối người khác là một bài học bắt buộc trong cuộc sống. Lần này, First đã có can đảm từ chối yêu cầu của Arthur. Khaotung tự hào về First.

“Cậu được lắm, được, cậu không mua cho tôi cũng không sao.” Arthur hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khó chịu khi anh không nghe lời cậu ta thì cứ chờ xem, cậu ta dùng ngón trỏ chỉ First và đột nhiên trở nên bực tức. Cậu ta xoay người đi, dường như đang có một ý tưởng tồi tệ, suy nghĩ về cách đối phó với First và khiến anh phải vấp ngã trong tương lai.

Lông mày Khaotung nhíu lại, người này đúng là đồ xấu xa.

“Ồ...First, tôi nghĩ cậu sắp gặp xui xẻo rồi, cậu lẽ ra là nên thay cậu ta đi mua đồ uống, cậu ta không chừng hiện tại đang lên kế hoạch trả thù cậu đấy. Tự cầu nhiều phúc đi.” Nok nhiều lần đem nhiệm vụ trực nhật của mình nhờ vả First đang chờ đợi vở kịch hay này. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc thờ ơ.

Heh, người này cùng người vừa rồi thật sự là xấu xa giống nhau y như đúc. Khaotung thầm liếc mắt nhìn Nok, đối với loại người này cậu không khỏi cảm thấy khinh thường.

“Cẩn thận một chút nha First, ai dính dáng đến người như Arthur này nhất định sẽ gặp khó khăn.” Neo xuất phát từ lòng tốt, khuyên nhủ First. Mà Neo từ lâu đã biết những suy nghĩ nham hiểm của Arthur, một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có, bình thường có thể tránh xa Arthur bao nhiêu cậu ta sẽ lập tức tránh xa. Đồng thời, cậu ta cũng là kiểu gió chiều nào theo chiều nấy và cậu ta sẽ ngã về phía nào có lợi cho cậu ta. Neo vĩnh viễn là người theo chủ nghĩa ích kỷ nhưng tinh xảo. Nhưng cậu ta vẫn thích con người First bởi vì First là một người chân tình và không có nhiều người như vậy trên thế giới hiện nay và vì người đạo đức giả ở khắp mọi nơi. Mà Arthur chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi mà thôi, bởi vì công ty của nhà bọn họ sắp ra mắt công chúng, cho nên cha cậu ta cảnh cáo hắn không được gây sự, nếu không sẽ cho hắn một trận nhớ đời.

Mà khi First đột nhiên không biết nói gì, Khaotung đã nắm lấy cánh tay của First. First cảm nhận được điều này, liếc mắt nhìn Khaotung và ngay lập tức hiểu cậu đang nghĩ gì.

“Bạn của tôi đói rồi, chúng tôi đi ăn trước đã, tạm biệt.” First tự nhiên khoác tay lên vai Khaotung, chuẩn bị cùng cậu quay người rời đi.

“Chậc chậc, Khaotung chỉ là bạn của cậu thôi sao? Hình như hai người có quan hệ không bình thường.” Neo khoanh tay, dựa vào bàn nhìn hai người bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Ngủ chung giường liệu có thể bình thường? Từ điều này, Neo phán đoán rằng First và Khaotung nhất định có quan hệ tình cảm. Mà Neo không thể giấu giếm câu chuyện phiếm của mình nữa nên tò mò hỏi một câu.  Nhưng anh ta đã không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ First, người đã quay lưng rời đi.

“Này, hai người thật sự là một đôi sao?” Neo không chịu thua, lớn tiếng mở miệng hỏi.

First bị tiếng hét của Neo làm cho giật mình và lúng túng, cuối cùng chỉ quay lại và trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn.”

“Ồ, chỉ là bạn thôi sao? Tôi không tin.” Khóe môi Neo nhếch lên, hiện ra một nụ cười đầy ẩn ý. Mối quan hệ của hai người này thật không đơn giản.

Vì câu hỏi của Neo mà cả First và Khaotung đều xấu hổ và đỏ tai. Linh hồn nhút nhát của Khaotung không khỏi chạy lung tung trong một khu vực nhỏ hẹp giữa đền thờ mà First cũng vậy.

Còn tiếp ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com