Hẹn hò qua mạng với học trưởng lạnh lùng - chạy deadline gãy cánh
Hẹn hò qua mạng với một anh trai seiyuu*.
Mỗi đêm, tôi đều đòi anh ấy phải ru tôi ngủ bằng các giọng khác nhau.
Tiếng của đại thúc, tiếng của tổng tài bá đạo, tiếng của cún con đáng yêu...
Cho tới hôm nay, tôi gửi cho anh ấy một đoạn ghi âm bài phát biểu của một học trưởng lạnh lùng, [Cái giọng này mà hát lên chắc phê phải biết.]
Đối phương trầm mặc một hồi lâu mới trả lời: [Hay là anh tới hát trực tiếp cho em nghe nhé?]
01.
Mười giờ đêm, tôi gửi tin nhắn cho người bạn trai mà tôi đang hẹn hò qua mạng.
[ Tiểu ca ca, hôm nay em muốn nghe giọng của cún con đáng yêu có được không?]
Đi kèm với một biểu tượng cảm xúc năn nỉ dễ thương.
Vài phút sau, phía bên kia gửi yêu cầu gọi tới.
Cuộc gọi vừa được kết nối, một giọng nói non nớt trong trẻo truyền đến: " Chị, hôm nay chị có đi gặp anh ấy không?"
"Chị...." Tôi đang không biết nên trả lời như thế nào.
Đầu dây bên kia lại lên tiếng: " Chị, em yêu chị như vậy, sao chị lại không tới gặp em?"
Lần này, giọng nói của cậu nghẹn lại vì nức nở.
Chỉ nghe thôi đã thấy tan nát cõi lòng.
Tôi chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: " Đừng khóc, chị sai rồi, từ nay về sau chị chỉ yêu một mình em thôi, có được không?"
"Yêu như thế nào?"
"Em tắm rửa sạch sẽ đi, chị sẽ nói cho em biết yêu như thế nào...."
Tôi gần như đã tưởng tượng ra hình ảnh cún con hung dữ nằm trên giường với đôi mắt đỏ hoe, chờ đợi tình yêu của tôi.
Đối phương ngại ngùng ho khan vài tiếng, không phục lại giọng nói lạnh lùng như cũ " Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
"Được" Tôi định thần lại, đỏ mặt nói " Ngủ ngon"
Sau khi cúp máy, tôi ôm điện thoại lăn lộn thở dài.
Bạn trai diễn viên lồng tiếng này của tôi gì cũng giỏi nhưng anh ấy dè dặt quá.
Tôi thậm chỉ còn chưa kịp phấn khích.
02.
Cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau tôi liền gọi điện cho anh người yêu trên mạng của mình.
Ngay khi anh bắt máy, tôi bắt đầu nhập vai.
"Chú, tối qua cháu phải ngủ một mình, cháu sợ quá ~~"
Người bên kia rất nhanh đã hiểu ra vấn đề " Uy, vậy con trở về nhà ta đi, chú ở bên cạnh con thì sẽ không sợ nữa"
"Chú sẽ ôm con, yêu thương con và chăm sóc con chứ?"
Bạn trai ở bên kia im lặng một lúc, sau đó giả vờ lạnh lùng nói: " Anh phải lên lớp rồi."
Anh vừa dứt lời liền cúp máy.
Tôi bĩu môi chán nản, rồi cũng dậy chuẩn bị đi học.
Trước của quán café, tôi gặp được nhỏ bạn thân nhất của mình – Chu Du.
Thấy tôi, nó trợn mắt giận dữ: " Cậu vô tâm quá đi, học kỳ tới cậu bỏ mình, không ở ký túc nữa à."
Tôi cười lắc lắc cánh tay cậu ấy" Ồ, có thời gian mình sẽ quay về thăm cậu mà."
"Vậy cậu chuyển ra ngoài ở cùng với ai đó?"
Tất nhiên là tôi chuyển ra ngoài ở cùng với anh bạn trai diễn viên lồng tiếng của tôi rồi!
Ở ký túc xá thì làm sao tôi có thể nhập vai nói chuyện với anh ấy được.
Tôi mua bữa sáng cùng với Chu Du và tìm một bàn nào đó ngồi xuống.
Đột nhiên có người ngồi vào chỗ bên cạnh tôi.
Quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt trìu mến của cha bạn trai cũ Từ Dương, " Điềm Điềm, anh có thể ngồi cạnh em được không?"
Tôi: "....anh có muốn đứng lên trước rồi mới hỏi tôi câu này không?"
Từ Dương giật mình đứng dậy, hỏi lại: " Điềm Điềm, anh có thể...."
"Không" Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta.
Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại một lúc rồi mới trở lại bình thường.
"Điềm Điềm, thực ra anh vẫn còn tình cảm với em, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
"Ọe" Tôi che miệng, muốn nôn.
"Từ nay về sau tránh xa tôi ra một chút, cảm ơn." Không thèm nhìn anh ta một chút nào, tôi nắm tay Chu Du rời khỏi nhà ăn.
03.
Ba tháng trước, bạn trai cũ Từ Dương của tôi, ngay khi tôi và anh ta đã yêu nhau được nửa năm, lừa dối tôi lén lút yêu đương với Dương Tuyết. Tất nhiên, anh ta ngay lập tức được nhận một vé trở thành người yêu cũ.
Vì sự buồn bã của mình, tôi đã bỏ tiền ra tìm một anh diễn viên lồng tiếng để làm tôi vui vẻ.
Vốn dĩ là tôi chỉ định dùng tiền mua vui vẻ một chút thôi, không ngờ tôi lại vui quá đà đến mức giữ lại anh trai này cả tháng trời, tiêu hết tiền sinh hoạt luôn.
Mãi tới khi hết tiền ăn, tôi chợt nhớ ra và xóa bạn với anh trai này.
Thật bất ngờ, anh trai này lại chủ động thêm tôi và nói rằng anh ấy sẽ cung cấp dịch vụ miễn phí trong thời gian tiếp theo.
Bằng cách này, tôi đã bắt đầu hành trình yêu đương qua mạng của mình.
Lúc đầu tôi vẫn còn ngại ngùng, nhưng sau khi tôi phát hiện ra anh ấy sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi, tôi bắt đầu được đà lấn tới...
Sau kỳ nghỉ hè, mối quan hệ giữa chúng tôi đã phát triển vượt bậc.
Để tiếp tục nói chuyện yêu đương với anh ấy mỗi tối.....không, trò chuyện, tôi không ở trong ký túc nữa mà chuyển ra ngoài ở riêng.
Tôi không ngờ rằng khi tôi đã quên Hứa Dương rồi, thứ cặn bã này, lại chui từ xó xỉnh nào không biết xấu hổ tìm đến tôi.
Quên đi! Anh ta cũng tự đề cao giá trị bản thân quá đó.
Đề cử: Góc nhỏ của Shmily
Edit:
* Vui lòng không reup bản edit dưới mọi hình thức, iu iu *
___________
04.
Buổi chiều không có tiết học, tôi cùng Chu Du đến thư viện.
Trong thư viện, tôi nhìn thấy hoa khôi của trường Dương Tuyết.
Lúc này, Dương Tuyết đang ngượng ngùng rụt rè ngồi đối diện với bạn học nam.
Cậu ấy mặc áo trắng sạch sẽ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lãnh đạm, xa cách đẩy người khác cách xa vạn dặm.
Chính là Tần Vũ, học trưởng nổi tiếng lạnh lùng của trường tôi, kết quả học tập luôn đứng đầu toàn trường cùng với ngoại hình xuất chúng giúp cho anh luôn được các bạn gọi là giáo thảo của trường.
Anh thường xuyên được các bạn nữ trong trường tỏ tình nhưng tôi chưa từng thấy anh thân thiết với bất kỳ một cô gái nào.
Khó trách tự nhiên Hứa Dương tìm tới đòi quay lại với tôi, hóa ra là Dương Tuyết có mục tiêu mới nên đá anh ta!
Tôi thấy Dương Tuyết lấy ra một chai nước, đặt trước mặt Tần Vũ "Cái này em chuẩn bị sẵn cho anh."
"Không cần" Tần Vũ dứt khoát đứng dậy rời đi.
Nụ cười của Dương Tuyết cứng đờ.
"Hít –" Nếu đây không phải ở thư viện thì tôi đã cười thành tiếng rồi.
Đúng là thiên đạo luân hồi, gieo gió gặt bão mà.
Nhìn thấy ánh mắt hả hê của tôi, Dương Tuyết xấu hổ trừng mắt nhìn tôi rồi nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Tôi và Chu Du quay lại tìm mấy cuốn sách mà chúng tôi đang cần.
Sau khi chọn được sách, tôi tiến tới một góc ngồi xuống đọc.
Đúng lúc này thì bạn trai qua mạng của tôi gửi tin nhắn tới "Em đang làm gì thế?"
Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ, hình như giọng nói của bạn trai tôi hơi giống giọng của Tần Vũ?
Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Tần Vũ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường.
Tôi tìm lại đoạn ghi âm bài phát biểu của Tần Vũ tại lễ chào mừng tân sinh viên gửi cho anh người yêu qua mạng của mình.
"Cái giọng này mà hát lên chắc phê phải biết."
Bạn trai vẫn luôn ngại ngùng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Em học trường XX hả? Tần Vũ là học trưởng của em?"
Ủa? Trọng tâm này có vẻ hơi sai sai.
Sợ anh hiểu lầm, tôi vội giải thích:
"Em chỉ là cảm thấy giọng nói này rất hay chứ không phải em có suy nghĩ khác thường muốn vượt rào cùng học trưởng đâu, em chỉ thích một mình anh thôi, thật đấy!"
Đối phương trầm mặc một lúc lâu mới trả lời: "Hay là anh tới hát trực tiếp cho em nghe nhé?"
05.
Nhìn thấy lời này của anh, tôi đứng hình.
Đây có phải là chúng tôi sẽ gặp mặt nhau ở ngoài đời không?
KHÔNG!
Tôi và bạn trai ở tương đối gần nhau nhưng mà tôi chưa bao giờ suy nghĩ đến việc sẽ gặp anh ấy ngoài đời ở thời điểm hiện tại.
Bằng kinh nghiệm lặn ngụp của tôi trên các blog, tôi phát hiện ra rằng hầu hết mấy anh trai có giọng nói hay thì đều.... xấu.
Thay vì một tiễn xuyên tim, tôi thà chìm đắm trong niềm vui trên mạng thì hơn.
Sau khi suy nghĩ đã đời, tôi trả lời: " Em muốn nghe anh hát ngay bây giờ! Anh ơi, anh không còn yêu em nữa hay sao?"
Tôi chính là phát hiện làm nũng rất có tác dụng với anh.
Lần nào tôi làm nũng, anh đều chịu không nổi mà chiều theo ý tôi.
Quả nhiên, anh liền thỏa hiệp: "Hiện tại anh đang ở thư viện, thật sự là không tiện lắm"
"Em có quyền hoài nghi anh chính là đang ngụy biên, nếu là như vậy, em sẽ tức giận đấy"
"Anh thật sự đang ở trong thư viện, đêm nay anh sẽ hát cho em nghe, có được không?"
Giọng nói lạnh lùng đầy dịu dàng, khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên.
Ngay khi tôi định trả lời lại bằng "OK", tôi chợt nhận ra rằng voice chat được gửi từ anh vẫn đang sáng với một dấu đỏ chót, cho thấy tôi chưa hề nghe voice chat mà anh gửi.
Và giọng nói cố tình hạ thấp xuống mà tôi vừa nghe đến từ phía sau tôi!
Tim tôi đập như trống dồn.
Tôi giả vờ xoay người lấy sách trên giá sách xuống, ở ngay giá sách đằng sau, Tần Vũ vốn luôn lạnh lùng lại đỏ mặt cầm điện thoại "Sao em lại phớt lờ tôi?"
Giọng anh trầm xuống, đồng thời lúc ấy điện thoại tôi lại rung lên.
Chắc không có chuyện gì có thể trùng hợp hơn được nữa nhỉ?
Chúa tôi!
Đối tượng hẹn hò trên mạng của tôi lại chính là giáo thảo của trường???
06.
Phát hiện này khiến tôi sốc óc.
Sốc tới nỗi tôi quên tém tém lại để che đậy bản thân.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Tần Vũ nhìn sang.
Anh ngay lập tức dấu đi vẻ ngại ngùng, khuôn mặt lại trở lại vẻ xa cách thường ngày.
Anh liếc nhìn tôi một cách thờ ơ, quay lưng rời khỏi góc khuất này.
Vài phút sau, anh gọi tới cho tôi.
"Em đang giận anh sao?" Trong giọng nói của anh vừa quan tâm vừa căng thẳng.
Khác hoàn toàn với vẻ lanh lùng khi nãy của Tần Vũ.
Lúc này tôi mới cảm thấy anh chân thật " Em không tức giận, vừa nãy em bận một chút"
"Vậy thì tốt" Đối phương hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm " Không bằng bây giờ anh về nhà rồi hát cho em nghe?"
"Thôi! Chúng ta đợi đến tối cũng được!"
Sau khi biết bạn trai qua mạng của mình là Tần Vũ, học trưởng lạnh lùng nổi tiếng, tôi có hơi không biết miêu tả bằng lời....
Tối nay tôi không chỉ muốn làm cho anh ấy ngại ngùng, tôi còn muốn làm cho anh ấy..... hehe...
07.
Tối đến, tôi đã sớm tắm và nằm chờ sẵn trong chăn.
Vừa lướt điện thoại, trong đầu tôi vừa tràn ngập khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của học trưởng Tần Vũ.
"Ùm...."
Không hiểu sao khi điện thoại rung lên, tim tôi lại đập nhanh hơn vài nhịp.
Vội vàng mở máy.
"Tối nay em muốn nghe âm thanh gì?"
Tôi lập tức trả lời: "Anh quên rồi sao, chính là âm thanh ban ngày em gửi cho anh đó"
Ban đầu tôi định kêu anh ấy hát theo giọng của Tần Vũ cho vui thôi, ai có mà ngờ anh lại chính là Tần Vũ, hehee... Tôi còn đang tưởng tượng ......
"......Được rồi!"
Một yêu cầu gọi thoại được gửi tới, tôi ngay lập tức trả lời.
Nghe động tĩnh đầu dây bên kia, tim tôi không hiểu sao lại đập dồn dập.
Tôi đang háo hức, một giọng lạnh lùng và từ tính vang lên: "Nào, vui vẻ lên! Dù sao thì còn rất nhiều thời gian...."
Không biết có phải vì ngượng ngùng hay không mà giọng anh hôm nay nghe rất trầm thấp.
Vì vậy, bài hát vốn đã xấu hổ lại càng khiến cho người ta đỏ mặt chân run.
Mỗi hơi thở của anh đều toát ra sự quyến rũ.
"Nào, vui vẻ đi! Dù sao thì, có.....!"
Tiếng hát tiếp tục vang lên, tôi không kìm được kích động thốt lên: " Anh trai à, anh đang ở nơi nào, em đi tìm anh...."
Thông thường mỗi khi nghe thấy tôi nói những lời như vậy, người bên kia đều sẽ im lặng. Mỗi lần như vậy, tôi đều không biết phải tiếp tục như thế nào.
Nhưng lần này, anh trầm mặc rồi trả lời: " Số 303, tòa nhà 6, chung cư Nghĩa Hòa"
Tôi kiểu: ?????
Trùng hợp ghê nha!!!
Tần Vũ sống ngay đối diện nhà tôi!!!
08.
Chung cư Nghĩa Hòa là một trong những khu chung cư rất gần trường học.
Tần Vũ sống ở đây cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng đây cũng chính là định mệnh của chúng tôi nha, Tần Vũ ở ngay đối diện nhà tôi.
"Hừ, thật ra anh học cùng trường với em, là học trưởng của em đó." Ngữ khí của Tần Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tôi luôn có cảm giác như anh ấy đang ám chỉ cho tôi điều gì đó.
Tôi đương nhiên là biết anh ấy là đàn anh của tôi rồi, chỉ có anh ấy vẫn chưa biết tôi là ai mà thôi.
Thành thật mà nói, cảm giác này cũng kích thích phết đó!
Nghĩ rồi tôi nhỏ giọng nói:
"Nếu đã có duyên như vậy, vậy thì, đêm nay anh có thể dùng thanh âm của chính mình cùng nhau ngọt ngào ân ái đi, có được không?"
".........Được rồi."
Tôi bắt đầu nhập vai diễn:
"Ối" Tôi kêu lên " Tiền bối, anh đang làm em đau đó, oa oa oa..."
"Em có sao không? Anh xoa cho em."
"Em không sao. Mà tiền bối ơi, son môi của em dính trên áo sơ mi trắng của anh mất rồi, hay anh cởi ra, em mang đi giặt giúp anh?"
"Không cần"
"Anh cởi ra đi! Em cởi cho anh.... Tiền bối, xương quai xanh của anh nhìn đẹp thật đó! Cơ ngực anh rắn chắc như vậy, ôi sao lại dính vết son của em ở đây, để em lau cho anh..."
Giọng nói của tôi vang lên, tôi nghe tiếng thở dồn dập của Tần Vũ ở đầu bên kia.
"Học muội." Khi anh mở miệng, thanh âm trở nên khàn khàn " Nếu như em không yên phận thì đừng trách anh vô lễ."
"Tiền bối, anh sẽ vô lễ như thế nào?"
"Một lần......"
Tần Vũ lại mắc kẹt...
Được rồi! Dừng lại!
Mỗi khi cuộc trò chuyện đến thời điểm quan trọng nhất, chúng tôi đều phải ngừng lại.
Vừa định chúc Tần Vũ ngủ ngon, thanh âm của anh ấy lại vang lên: " Ngoan, chúng ta gặp nhau đi."
Nếu anh đồng ý với Dương Tuyết, tôi sẽ phải làm gì đây?
Đề cử: Góc nhỏ của Shmily
Edit:
* Vui lòng không reup bản edit dưới mọi hình thức, iu iu *
___________
14.
May sao, Tần Vũ thẳng thừng từ chối: "Bạn học Dương Tuyết, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây tôi đã từng nói với cậu là tôi có bạn gái rồi mà phải không?"
Lời từ chối của anh vang tới nỗi tất cả mọi người trên sân đều có thể nghe rõ ràng.
Tiếng la ó lập tức dừng lại, chuyển sang bàn luận thắc mắc: " Không thể nào, học trưởng Tần Vũ cư nhiên lại có bạn gái saooo, huhuhu..."
"Có gì mà đáng tiếc, dù sao thì bạn gái của Tần Vũ cũng là người khác, chúng ta cũng không có cửa.."
"So với mấy chuyện này, Dương Tuyết đây chẳng lẽ là muốn trở thành con giáp thứ 13 sao? Biết thừa Tần Vũ có bạn gái rồi mà vẫn công khai tỏ tình với anh ấy, muốn anh ấy trước mặt bao người không thể cự tuyệt cô ta đúng không? Dương Tuyết này đúng là trà xanh quá mức rồi đấy."
Chu Du không khỏi phụ họa thêm: " Chậc chậc, cô ta đúng là trời sinh muốn làm người thứ ba thật đấy."
Tôi giải thích: " Không phải đâu, tên bạn trai cũ cặn bã Hứa Dương của mình là người khác giật chứ không phải Dương Tuyết"
"Trời ai, không nghĩ hoa khôi Dương Tuyết lại là người như vậy"
Mọi người lần lượt chỉ trích Dương Tuyết.
Tiếng thảo luận rõ ràng của mọi người lọt vào tai Dương Tuyết.
Cô ta quẫn bách ôm mặt khóc chạy đi.
Tần Vũ cũng không tiếp tục chơi bóng nữa mà rời khỏi sân.
"Không biết ai có diễm phúc là bạn gái của Tần Vũ, cô ấy có phải người ở trường chúng ta không nhỉ?"
Tôi gào thét trong lòng: " Là tôi, chính là tôi"
Buổi tối, đang nói chuyện với Tần Vũ.
Anh ấy hôm nay không hỏi tôi muốn nghe kiểu âm thanh gì nữa mà dò hỏi tôi:
"Em nghĩ sao về học trưởng Tần Vũ?"
Ban đầu tôi có ấn tượng khá tốt về anh, nhưng sau khi biết anh chính là bạn trai mà tôi yêu đương qua mạng, ấn tượng đó được chắp cánh ngày càng trở nên tốt hơn."
Nhưng tôi vẫn rất dè dặt trả lời: " Không tệ "
Đơn giản vài chữ, tôi cảm thấy rõ ràng tâm tình của Tần Vũ tốt lên: " Kỳ thực ra, anh..."
Biết trước anh định nói gì, tôi vội vã ngắt lời: " Anh, hôm nay em khá mệt, em ngủ trước nhé, ngủ ngon"
Sau đó, lập tức cúp điện thoại.
Thở phào một hơi, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn Tần Vũ gửi tới: " Chúc ngủ ngon"
15.
Tôi biết Tần Vũ muốn nói gì.
Anh ấy muốn nói cho tôi biết anh ấy chính là Tần Vũ, rồi sẽ hỏi tôi rằng tôi có muốn gặp mặt anh ấy ở ngoài hay không.
Nhưng....
Tôi đã từng gặp anh ấy hai lần ngắn ngủi ở bên ngoài, cả hai lần đều không để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho kham.
Một lần bị anh phát hiện nhìn lén trong thư viện, thái độ của anh rất thờ ơ.
Lần thứ 2 thì còn trớ trêu hơn, tôi đi theo anh vào một con hẻm nhỏ, thái độ của anh lần đó chính là ghét bỏ.
Anh ấy liệu có thể chấp nhận sự tầm thường của tôi trên mạng, nhưng liệu ở ngoài đời, anh ấy có chấp nhận được không?
Nếu thuận lợi chúng tôi có thể phát triển để yêu nhau ở ngoài đời, nhưng nếu không thuận lợi thì sẽ ra sao, trở thành người dưng ư?
Thở dài, tôi chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai, cuộc sống bình thường và hạnh phúc vẫn sẽ tới.
Mỗi lần Tần Vũ hỏi tôi đang làm gì, tôi đều sẽ trả lời thật cho anh biết.
Tôi không muốn nói dối anh ấy những chuyện nhỏ này, nơi tôi tới đều là những nơi rất đông người, cho dù Tần Vũ có đến đi chăng nữa, anh cũng sẽ không nhận ra tôi.
Ví dụ như bây giờ, tôi thẳng thắn nói với anh ấy rằng tôi đang ở trong thư viện.
Anh ấy liền trả lời: " Vậy thì em đọc sách chăm chỉ nhé"
Tôi thấy câu trả lời của anh liền đặt điện thoại tới.
Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi nhận ra đã khá muộn, hơn chín giờ tối, đã gần đến giờ chúng tôi thường trò chuyện với nhau.
Trong thư viện còn rất ít người vẫn ngồi lại.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc để về phòng.
Khi tôi ra tới cửa thư viện, tôi mới thấy ngoài trời đang mưa to.
Mà bạn trai qua mạng của tôi – Tần Vũ đang cầm ô đứng ở ngay cạnh cửa thư viện, mắt nhìn theo những người đi từ thư viện ra.
Anh trông như đang đợi ai đó.
Trái tim tôi đập mạnh, anh ấy đang chờ tôi?
Đúng lúc đó, anh gọi tới cho tôi.
"Ngoan, trời đang mưa to, anh đứng ở cửa thư viện đợi em, em ra ngoài có được không?"
Nghe Tần Vũ nói, tôi vội vàng mở Wechat lên. Tần Vũ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
"Có vẻ như tối nay sẽ mưa lớn, em về sớm tránh bị mắc mưa nhé"
"Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
"Em vẫn đang đọc sách sao? Anh tới đón em nhé?"
16.
Dưới cơn mưa tầm tã, mưa to tới nỗi có thể nhấn chìm tôi.
Giờ tôi đúng là rất muốn che dù đi về đó, nhưng nếu bây giờ ra ngoài, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Tôi còn chưa muốn gặp mặt trực tiếp đâu chứ đừng nói là gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Vì vậy tôi lập tức nhắn lại: "Xin lỗi, em vừa mới mất mạng nên không thấy tin nhắn của anh, di động của em hết lưu lượng, nửa giờ trước em đã từ thư viện trở về rồi"
"Vậy sao." Anh hơi thất vọng nhưng rất nhanh, ngữ khí đã trở lại ôn nhu như thường ngày "May là em không bị mắc mưa"
"Vậy anh về nhà sớm một chút, em chờ điện thoại của anh"
"Được"
Anh liền đồng ý, nhưng sau khi cúp điện thoại, tôi thấy anh vẫn đứng sững ở chỗ cũ.
Nước mưa bắn tung tóe lên ống quần anh.
Tần Vũ đứng ở cửa thư viện, thân hình gầy yếu như hòa vào màn mưa đen kịt.
Tôi định lao vào màn mưa, nhưng khóe mắt lại bóng dáng cô đơn của Tần Vũ, trong lòng nhói lên, tôi liền tiến về phía Tần Vũ.
Nhẹ nhàng nói " Xin chào, học trưởng, chúng ta lại gặp nhau."
Sau khi nhìn thấy tôi, Tần Vũ quay đi.
Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: " À....Hôm nay em quên mang ô, em có thể che nhờ dù của anh được không?"
Không khí im lặng một lúc.
Ngay khi nghĩ rằng anh ấy sẽ tiếp tục phớt lờ tôi, anh ấy đã nhét chiếc ô trong tay cho tôi và bước vào màn mưa.
"Chờ một chút, anh sẽ..." ốm mất.
Tôi còn chưa nói xong, thân ảnh của Tần Vũ đã hoàn toàn bị mất hút trong trời mưa.
Thở dài, tôi trở về với chiếc ô.
Tiếng mưa, tiếng gió và tiếng mưa.
Ồn ào mà lại yên tĩnh.
17.
Khi tôi về tới nhà và tắm xong thì đã muộn.
Tần Vũ nhắn hỏi tôi hôm nay muốn nghe kiểu giọng nào, tôi trả lời: "Em hơi mệt, để ngày mai nha!"
Không phải tôi không muốn nghe giọng anh, mà là anh ấy vừa mới dầm mưa xong, tôi không muốn anh phải mệt mỏi.
Nhưng anh vẫn gọi tới cho tôi.
"Ngoan, tôi nhớ em." Trong thanh âm ôn nhu ẩn nhẫn một tia ủy khuất.
Anh vẫn thường nói những lời này với tôi, nhưng phần lớn đều là những tin nhắn hoặc nói trong những đoạn kịch nhỏ của chúng tôi.
Đây là lần đầu tiên mà anh nói những lời này một cách nghiêm túc với tôi, bằng chính giọng thật của anh.
Lòng tôi lập tức trở nên rối bời.
"Em cũng nhớ anh"
Tôi nghiêm túc, tôi thật sự nhớ anh.
Không biết anh có thất vọng không khi mà anh nhiều lần muốn gặp tôi như vậy lại không gặp được.
Tôi tự hỏi có phải anh rất cô đơn khi mà tỏ ý muốn gặp tôi nhưng tôi lại từ chối.
Tôi nhận ra...
Không biết từ khi nào, chúng tôi không còn đơn thuần chỉ là người yêu qua mạng của nhau nữa.
Tôi không chỉ muốn nói chuyện với anh trên mạng, tôi còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh chúng tôi gặp mặt thật sự ở ngoài đời, nếu chúng tôi thuận lợi ở bên nhau, có phải chúng tôi sẽ rất hạnh phúc hanh không?
"...."
Những tiếng thì thầm từ tính phát ra từ đầu dây bên kia.
Nhất thời, giống như Tần Vũ đang nói điều gì bên tai tôi.
"Hửm?"
"Em... Em không muốn gặp anh sao?"
Tim tôi lỡ một nhịp, tôi vô thức phủ nhận: " Không, sao có thể như vậy được?"
"Có lần anh nói muốn chúng ta gặp mặt nhau. Sau này, anh lại đề nghị chúng ta hãy gặp nhau, nhưng em lại đánh trống lảng, và... nếu em thực sự muốn gặp anh, em có thể nói với anh mỗi khi em ở nhà ăn, ở thư viện, ở sân bóng rổ, anh sẽ đến tìm em bất cứ lúc nào. Nhưng em chưa từng làm vậy"
Lời anh nói hợp lý tới mức tôi không thể có bất cứ lời ngụy biện nào.
"Đúng vậy." Tôi thừa nhận.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh thở dài thật sâu.
Ngay khi tôi cho rằng anh sẽ nổi giận với tôi, thì anh lại lên tiếng, với giọng điệu thỏa hiệp nhẹ nhàng như mọi lần.
"Không sao đâu, em yêu, nếu em chưa muốn gặp anh cũng không sao cả."
18.
Thậm chí anh còn không hỏi lí do vì sao tôi lại như vậy, anh chỉ đơn giản chiều theo sự tùy ý của tôi.
Bất kể tôi muốn làm gì đi chăng nữa, anh cũng chưa bao giờ từ chối.
Dường như mối quan hệ của chúng tôi quay trở về như trước kia.
Anh sẽ không hỏi tôi đang ở đâu, hay tôi cảm thấy như thế nào về tiền bối Tần Vũ nữa.
Anh cũng sẽ không dùng giọng thật của mình để bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn nữa.
Tôi biết anh sợ tôi sẽ nghĩ nhiều.
Vì vậy nên anh luôn cẩn thận để không chạm tới giới hạn của tôi.
Đây rõ ràng chính là điều mà tôi mong muốn, nhưng không hiểu vì sao trái tim của tôi lại đau âm ỉ.
Khi đang ăn cơm, tôi hỏi Chu Du: " Mình có xinh đẹp không?"
"Tất nhiên là đẹp, nếu cậu không đẹp, tại sao Dương Tuyết không cướp bạn trai của người khác mà cứ phải cướp bạn trai của cậu?"
"Cậu nên đăng kí vào cuộc tuyển chọn hoa khôi của trường đi."
Tôi không đăng kí.
Sau khi có kết quả cuộc bình chọn, không biết ai đã nói lớn:
"Không biết Dương Tuyết đẹp chỗ nào? Theo tôi thấy, Cố Điềm Điềm sinh viên năm 2 khoa Mỹ Thuật mới là xinh đẹp nhất."
Thật trùng hợp, lời này vừa vặn rơi vào tai Dương Tuyết.
Dương Tuyết nhìn thấy tôi.
Thực sự, tôi cảm thấy rằng tôi trông chỉ ưa nhìn mà thôi, không đến mức xinh đẹp như bạn học ấy nói.
Dương Tuyết thực sự rất xinh đẹp.
Những lời của người qua đường có thể khen tôi xinh đẹp bởi tôi là gu thẩm mỹ của họ mà thôi.
Nhưng có vẻ Dương Tuyết thật sự để tâm đến mấy lời này, việc cô ấy chen chân vào giữa tôi và Hứa Dương thật ra chỉ để chứng tỏ cô ấy xinh đẹp hơn tôi mà thôi.
Lúc đó tôi thật sự rất buổn, nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy bản thân thật may mắn.
May mắn là vì tôi đã được nhìn rõ bộ mặt thật của tra nam cặn bã kia và may mắn hơn nữa đó là tôi đã gặp được Tần Vũ.
"Vậy cậu có cảm thấy mình xứng đôi với Tần Vũ không?"
Lần nãy, bánh bao đang nằm trong tay Chu Du rớt xuống khay.
"Cậu thích Tần Vũ?" Thanh âm của cậu ấy vì quá kinh ngạc mà có chút lớn.
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy lại: " Cậu có nhỏ nhỏ cái tiếng thôi không."
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
"Cậu thật sự thích Tần Vũ? Hay là do Dương Tuyết cướp mất bạn trai cũ của cậu nên cậu định cướp Tần Vũ cho hả dạ đấy?
"Mình thực sự thích Tần Vũ"
Tôi thích Tần Vũ, điều này là sự thật.
19.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Chu Du thu lại vẻ giễu cợt trên mặt.
"Cậu sợ cậu không xứng với Tần Vũ sao?
"Ừm"
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Chu Du thở dài,
"Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu rụt rè như vậy. Quả nhiên, nữ nhân dù có xinh đẹp đến đâu, sa vào tình yêu đều cảm thấy tự ti."
"Yêu...?"
Tôi thật sự thích Tần Vũ, nhưng tôi không biết sự thích thú của tôi có đến mức yêu không.
"Đương nhiên là yêu" Chu Du khẳng định nói: " Cậu yêu tâm đi! Vẻ đẹp của cậu có thể quật ngã tất cả các nữ sinh khác"
Chu Du hùng hồn như vậy, ngược lại cho tôi thêm một chút tự tin.
Cho nên khi Tần Vũ không nhắc đến gặp mặt nữa, tôi lại nghĩ tới gặp mặt trực tiếp ngày càng nhiều hơn.
Tôi thậm chí còn nhiều lần tưởng tượng ra khung cảnh chúng tôi gặp gỡ nhau thật sự trong đầu.
Đột nhiên, một bóng người mặc sơ mi trắng xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người bước vào, tôi lại gục đầu xuống.
Không phải Tần Vũ.
Khuôn viên trường nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu anh không cố ý xuất hiện trước mặt tôi, rất khó để tôi có thể gặp anh.
Rõ ràng chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau qua mạng, nhưng tôi luôn thấy thiếu thiếu một điều đó.
Như để lấp đầy khoảng trống trong lòng, tôi thậm chí bắt đầu nhiệt tình hơn trước trong mỗi cuộc trò chuyện của chúng tôi hàng đêm.
Tối nay tôi chọn giọng của tổng tài bá đạo.
Kịch bản chúng tôi diễn chính là người vợ nhỏ của tổng tài bị bắt lại sau khi cô ấy trốn thoát lần thứ 99.
Anh ném tôi trên chiếc giường rộng 800 mét vuông.
"Đừng...đừng lại đây..." Giọng tôi rụt rè.
Tần Vũ cười lạnh một tiếng: " Em đã dám trốn thì phải có gan mà gánh lấy hậu quả! Đêm nay tôi sẽ trừng phạt em!"
Theo cốt truyện, tôi nên khóc lóc cầu xin anh để cho tôi rời đi.
Nhưng khi nghe thấy ai chữ "trừng phạt", khuôn mặt tuấn tú của Tần Vũ bật ra trong đầu tôi.
Tôi nghĩ tới cảnh anh cởi áo sơ mi trắng rồi nói sẽ trừng phạt tôi, trái tim tôi đập nhanh không kiểm soát được.
Những lời trêu ghẹo buột khỏi miệng " Chồng à, bình tĩnh nào ~~"
20.
Khi giọng nói tôi vang lên, tôi và Tần Vũ đồng loạt im lặng.
Trong cốt truyện, Tần Vũ chính là tổng tài, tôi nên gọi một tiếng: " Giám đốc"
Nhưng tôi vừa thốt ra chồng à.....
Rõ ràng là nằm ngoài cốt truyện.
Tần Vũ lại im lặng thẹn thùng rồi.
Và tôi – người vừa thốt ra câu nói đấy đang sốc.
Cảm giác háo hức vô cùng muốn được chân chính xuất hiện bên cạnh Tần Vũ.
"Anh ngủ sớm đi" Nói với Tần Vũ xong, tôi vội vàng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, tôi ra đường với quầng thâm đen dưới mắt.
Sau khi xuống lầu, lại nhìn thấy Tần Vũ đứng cách tôi không xa.
Dường như chỉ cần anh xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi thực sự sẽ bị anh hấp dẫn.
Nhận ra điều này, tôi tự tát vào mặt mình "Tỉnh lại đi!"
Sau đó, tôi cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Định bước qua trước mặt anh mà không liếc anh, không bị anh ảnh hưởng.
Nhưng khi đi ngang qua người Tần Vũ, tôi nghe thấy anh thấp giọng ho khan.
Không kìm được quay đầu lại nhìn, phát hiện Tần Vũ đang đeo khẩu trang, lộ ra hai mắt cùng vầng trán đang đỏ bừng.
Anh bị bệnh!
Sao anh lại bị bệnh?? Anh bị bệnh từ bao giờ??
Có phải do đêm mưa hôm anh nhường ô cho tôi ở thư viện không???
Nếu đúng như vậy, anh bị ốm đã hai ngày rồi!!!!
Vậy mà đêm qua anh vẫn gọi điện cho tôi tới đêm muộn.
Mũi lập tức chua sót, hốc mắt nóng ran, nước mắt lập tức rơi xuống.
Vốn dĩ Tần Vũ nhìn thấy tôi đã cau mày, giờ thấy tôi khóc liền sửng sốt: " Cô làm sao vậy?"
Do bị bệnh, giọng của anh rất yếu ớt.
"Không.. em không sao đâu."
Tôi vừa lắc đầu vừa chạy thật nhanh.
Tôi lơ đãng cả một ngày.
Loanh quanh trong trường hồi lâu cũng không tìm thấy Tần Vũ.
Đúng lúc, Chu Du gọi điện cho tôi " Điềm Điềm, mình có tin quan trọng, cậu muốn nghe không?"
"Gì cơ?"
"Mình nhìn thấy Tần Vũ"
"Cậu thấy ở đâu???"
Đề cử:
Edit:
* Vui lòng không reup bản edit dưới mọi hình thức, iu iu *
___________
21.
Năm phút sau, tôi vội vã có mặt trước cửa phòng y tế.
"Vừa rồi mình đi ngang qua đây thì thấy Tần Vũ vào phòng y tế." Chu Du chỉ chỉ vào phía bên trong.
Phân vân một lúc, tôi quyết định đi vào.
Ngồi bên ngoài dãy ghế chờ đợi để bình tĩnh lại.
Tôi nghe tiếng bác sĩ nói với anh vọng ra: " Phát sốt đã hai ngày rồi, em xin nghỉ về nghỉ ngơi cho tốt đi!
"Vâng" Tần Vũ cầm thuốc bác sĩ kê đi ra ngoài.
Nhưng hướng anh đi rõ ràng không phải hướng ra cổng trường.
Tôi liền lấy điện thoại nhắn cho anh: " Anh đang làm gì vậy? Anh có nhớ em không?"
"Ngoan, anh rất nhớ em"
Anh ấy đang đứng cách tôi không xa, tôi tận mắt nhìn thấy anh vừa trả lời tôi vừa nở nụ cười.
Có vẻ như tâm trạng của anh tốt lên, ngay cả tâm trạng của tôi cũng tốt hơn nhiều.
"Anh vẫn chưa trả lời em anh đang làm gì đó!"
" Trả lời rồi mà, đang nghĩ về em"
Đúng là miệng lưỡi trơn tru mà!
Tôi không khỏi cảm thán, trái tim giống như ăn được mật ngọt.
"Buổi chiều anh có tiết không?"
"Có, anh đang chuẩn bị lên lớp"
Hết ngọt ngào, tôi bắt đầu khó chịu.
Tần Vũ không nghe thấy bác sĩ vừa khuyên anh nên về nghỉ ngơi hay sao!
Đang ốm như vậy mà còn cố đi học làm gì chứ!
Ước gì tôi có thể trực tiếp đến trước mặt Tần Vũ, yêu cầu anh ngay lập tức trở về nghỉ ngơi, nhưng tôi hiện tại, lấy tư cách gì mà nói với anh những lời quá phận như vậy?
Cuối cùng, tôi chỉ biết thở dài.
Buổi tới, tới giờ chúng tôi thường gọi điện rồi mà vẫn chưa thấy anh gọi tới.
Tôi gọi anh nhưng không có ai trả lời.
Quen nhau đã mấy tháng, Tần Vũ chưa từng bỏ lỡ một cuộc điện thoại nào của tôi.
Tôi bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ ở nhà một mình anh bị sốt bỏng đầu luôn rồi?
Nghĩ tới đó, tôi không quan tâm được thêm điều gì nữa, chạy vội ra ngoài gõ cửa phòng đối diện.
Gõ lâu thật lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Vũ nhíu mày, sốt ruột nhìn tôi.
Bỏ qua thái độ khó chịu của anh, thứ tôi quan tâm là khuôn mặt đỏ ửng bất thường của anh.
"Anh bị bệnh, em đưa anh tới bệnh viện" Nói rồi, tôi định kéo anh đi.
Tần Vũ lùi lại kéo giãn khoảng cách, tránh đi sự đụng chạm của tôi " Việc của tôi không cần cô phải quan tâm"
Anh trực tiếp đóng rầm cửa trước mặt tôi.
"Bang" – Tiếng vang làm tim tôi run lên theo.
22.
Trở về phòng rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Voice chat của Tần Vũ gửi tới.
"Thực xin lỗi, bảo bối, vừa rồi anh không để ý mà ngủ quên mất, không nghe được điện thoại của em" Ngữ khí của Tần Vũ tràn đầy áy náy.
Lòng tôi không khỏi chua xót.
Nếu bình thường sao anh có thể ngủ say như vậy được, rõ ràng là anh ngủ li bì vì sôt.
Tôi mím môi nói "Không sao"
"Em đang không vui sao?"
Anh rõ ràng đang mệt như vậy mà vẫn quan tâm đến cảm xúc của tôi, đúng là ngốc mà.
"Không đâu"
"Vậy tối nay em muốn nghe loại giọng nào?"
Anh ấy có đần không, anh vẫn định nói chuyện đến đêm với tôi trong khi đang ốm như vậy chắc!
Cảm xúc tức giận mới kìm nén xuống lại phun trào, tôi đánh rơi điện thoại, tiếp tục chạy tới cửa nhà đối diện, điên cuồng gõ cửa.
Cửa mở ra, sắc mặt Tần Vũ càng thêm khó coi " Sao lại là cô nữa? Cô bị điên rồi sao, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Nói xong, anh định đóng cửa lại.
Tôi chen chân vào thật nhanh.
Vừa thấy anh nhấc điện thoại lên bấm "11", tôi nhanh chóng túm lấy tay anh.
"Bạn trai, anh không yêu em nữa sao?"
Lần này, tôi không cố ý giả giọng nữa.
Giọng nói quen thuộc khiến động tác của anh lập tức ngừng lại.
Anh ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: " Em....ngoan ngoãn?"
"Nếu không là em thì ai?"
Tôi chớp mắt nhìn anh, anh nhìn chằm chằm vào tôi.
Bầu không khí xung quanh im ắng đến nỗi nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong vài giây nhìn anh, trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ.
Ví dụ như, tôi chạy sang gõ cửa ngay khi máu nóng dồn lên não, chưa kịp trang điểm, tóc tôi đang xõa ra, mặc đồ ngủ, tôi, không có một chút hình tượng nào.
Hay ví dụ như, ấn tượng về tôi của anh ấy những lần trước quá xấu, nếu không muốn nói là nát bét, chắc hẳn anh không thể chấp nhận một chiếc bạn gái yêu đương qua mạng lại gây cho anh ấn tượng sốc óc như vậy đâu huhu.
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rơi xuống rồi.
Nỗi sợ hãi nhất của tôi cuối cùng vẫn xảy ra.
Cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên của chúng tôi, thất bại hoàn toàn.
Nỗi buồn nhấn chìm tôi, tôi lí nhí nói "Xin lỗi", chuẩn bị rời đi.
Ngay khi tôi vừa quay người, Tần Vũ đột nhiên ôm lấy tôi " Em yêu, thật vui vì gặp được em"
23.
Giọng nói trong trẻo của anh vang lên bên tai tôi, cảm giác tê dại truyền trực tiếp đến trái tim đang loạn nhịp của tôi.
"Vì vậy, anh có thất vọng không khi trước đây em giống như một kẻ biến thái mà theo dõi anh?"
Trong mắt anh, tôi chính là như vậy đấy.
Nghe vậy, Tần Vũ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi đột nhiên cười lấy.
"Sao anh lại cười??"
Trước đây, đối diện với mọi người anh đều tỏ ra lạnh lùng, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh cười lớn như vậy.
Giống như ánh nắng mặt trời, đẹp đẽ và ấm áp.
"Đáng lẽ anh nên biết em là của người yêu của anh từ lâu rồi mới phải. Rốt cuộc thì, ngoài em ra, không ai có thể biến thái như vậy được."
Tôi: "......"
Tôi giận rồi đó.
"Vậy là anh chê em có đúng không?" Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc: " Ha Ha, mặc kệ em là ai, chỉ cần là em, biến thái bao nhiêu anh cũng thích."
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tần Vũ, tôi không khỏi đỏ mặt.
Tôi tránh né đưa mắt nhìn đi chỗ khác "Em đưa anh đi tiêm."
"Anh đã uống thuốc rồi, ngoan, sau khi gặp được em, anh liền cảm thấy khỏe hơn rất nhiều" (Sao anh lật mặt dữ dị anh)
Tôi: "....Vậy anh vào phòng nghỉ ngơi đi"
Tôi vừa định đi, anh vội vàng nắm lấy tay tôi " Bé yêu, ở lại với anh một lát nhé?" Giọng nói của anh không khỏi lộ ra chút lấy lòng.
Tôi không thể từ chối lời đề nghị này được.
Vì vậy, chiều theo mong muốn của anh, anh nằm trên giường nghỉ ngơi, còn tôi ngồi ở mép giường quan sát anh.
Mắt đối mắt, tình yêu trong mắt anh khiến tôi chết chìm, lòng tôi không khỏi xao xuyến.
"Bạn trai à, vừa rồi hình như anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!"
"Câu hỏi nào?"
"Anh không có yêu em sao?" Tôi giả bộ đáng thương nhìn anh.
Với kinh nghiệm diễn kịch mỗi tối, chắc hẳn anh sẽ hiểu ra hàm ý trong lời nói của tôi.
Quả nhiều, mặt anh đỏ bằng tốc độ mắt thường thấy được.
"Muốn anh yêu em như thế nào?
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói như thế này trực tiếp.
Xấu hổ không? Rất xấu hổ huhu.
Nhưng thú vị không? Quá kích thích mới đúng!!!!
Tôi chính là ưu tiên sự vui vẻ.
Thế là tôi cúi xuống, thì thầm vào tai Tần Vũ: " Em muốn anh trai ôm em vào lòng, yêu em thật tốt."
24.
Tôi đã từng tưởng tượng cảnh Tần Vũ sẽ xấu hổ khi đối mặt với tôi như thế nào.
Nhưng ai có thể giải thích cho tôi được không, ngay khi tôi vừa dứt lời, Tần Vũ liền ôm lấy tôi, lật người đè tôi xuống dưới anh " Nếu em đã muốn như vậy, tôi liền thỏa mãn em"
Anh khẽ cúi đầu.
Khi môi mỏng của anh sắp chạm vào môi tôi, trong lòng tôi trào dâng sự xấu hổ.
Tôi đẩy anh chạy ra ngoài.
Bốc hỏa!!!!
Một giây trước khi cửa đóng lại, tôi nghe thấy rõ ràng tiếng cười của Tần Vũ.
Sau đó, điện thoại nhận được tin nhắn của anh: " Trên mạng gan em lớn như vậy, sao ở ngoài em lại dễ ngại ngùng thế?"
"Em còn muốn hỏi anh đó!!! Sao trên mạng anh hay ngại ngùng mà bên ngoài anh bạo dạn vậy! Có khi nào mọi sự nhút nhát trước đây đều là do anh diễn cho em xem hay không???"
"....Không phải giả vờ mà"
Tôi đang định về thì anh mở cửa đuổi theo tôi " Anh đưa em về"
"Không cần đưa"
"Để anh đưa em về"
Anh khăng khăng bướng bỉnh đòi đưa tôi về bằng được.
Sau đó, tôi mở cửa nhà đối diện ngay trước mắt anh, bước vào nhà, đóng cửa lại.
Nhìn lén qua mắt mèo, Tần Vũ vẫn đang kinh ngạc, sau đó cười tươi trở vào phòng.
"Thật tuyệt, chúng ta thật có duyên đó Điềm Điềm"
25.
Sáng hôm sau, mới mở cửa ra đã thấy Tần Vũ đang đứng đợi sẵn.
"Bé yêu, chúng ta cùng nhau đến trường nhé?"
"Vâng." Tôi đồng ý một cách rất tự nhiên "Nhưng anh đã đỡ mệt chưa?"
"Rồi mà, không tin em sờ thử đi"
Anh cầm tay tôi đặt lên trán, nhiệt độ bình thường.
Trái tim treo lơ lửng từ đêm qua của tôi được rơi xuống, tôi định rút tay lại.
Ngón tay của anh trượt qua lòng bàn tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Sự bất ngờ này giống như một quả cầu lửa, thiêu đốt trái tim tôi.
Suốt quãng đường đến trường, anh nắm tay tôi không rời.
Gần tới trường, tôi đẩy nhẹ anh "Mình giữ khoảng cách một chút nhé?"
Trong mắt anh hiện lên một tia tổn thương: " Em không thương anh sao?"
"Không phải mà" Tôi vội vàng phủ nhận " Em sợ mọi người nhìn thấy sẽ bàn luận không tốt về anh"
Tần Vũ trong trường rất nổi tiếng, nếu tôi xuất hiện bên cạnh anh, nhất định mọi người sẽ chú ý tới.
"Chẳng lẽ ở trường chúng ta phải vờ như không quen biết sao?"
"Điều này...."
Thấy tôi bối rối, anh đưa tay xoa đầu tôi "Không sao mà! Có anh ở đây rồi!"
Anh dịu dàng nói, xoa dịu sự lo lắng bất an của tôi.
Tôi gật đầu.
26.
Đúng như tôi tưởng tượng, trên đường vào trường, tất cả bạn học nhận ra Tần Vũ đều ngoái lại nhìn chúng tôi.
" Ôi, mấy ngày trước đúng là Tần Vũ không nói giỡn aa, hắn thật sự có bạn gái aa!!! Bạn học nữ kia là ai vậy??? Thật xinh đẹp!"
"Cố Điềm Điềm, sinh viên năm 2 khoa Mỹ thuật, hoa khôi của khoa, đương nhiên là xinh đẹp rồi"
"Tôi nghe nói trước đây Dương Tuyết cướp bạn trai của cô ấy, giờ chẳng lẽ do Dương Tuyết biết Tần Vũ và Cố Điềm Điềm quen nhau nên hôm trước mới tỏ tình công khai như vậy, cố ý muốn cướp một lần nữa?"
"Không biết! Bất quá, trông Tần Vũ và Cố Điềm Điềm xứng đôi thật!"
"....."
Âm thanh thảo luận yếu ớt vang lên, tôi bối rối, chắc Tần Vũ cũng nghe thấy rồi huhuhu.
Ôi!
Chẳng lẽ đây là cách mà tôi cho anh biết về người yêu cũ của tôi hay sao!!!
Tôi âm thầm lén nhìn sang Tần Vũ, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi ăn sáng trước nhé" Tôi quay sang hỏi Tần Vũ.
"Được"
Khi chúng tôi đến cửa nhà ăn, Chu Du đã đang đứng đợi sẵn.
"Điềm Điềm, cuối cùng cậu cũng...." đã đến.
Cậu ấy còn chưa nói hết câu, thì nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của tôi và Tần Vũ.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó định thần lại, Chu Du thốt ra: " Mẹ kiếp"
"Chít tiệt! Cố Điềm Điềm, cậu giấu mình!!!"
Khi xếp hàng mua bữa sáng , Tần Vũ chủ động tiến lên quẹt thẻ cho chúng tôi.
" Thật ngại ngùng" Chu Dù nhìn tôi.
Tần Vũ nhàn nhạt cười: " Nên làm mà"
Sau khi ngồi xuống, Chu Du vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tôi và Tần Vũ.
Đôi mắt của cậu ấy giống như hình viên đạn, bắn tới tấp vào chúng tôi.
"Không phải hai người không quen biết nhau sao? Vì sao mới có mấy tháng đã tiến tới bước quan hệ này rồi?"
27.
Không hổ danh là bạn thân tôi, cô ấy cũng có mắt nhìn đấy chứ.
"Được rồi! Mình thú nhận đây!!" Ăn xong, tôi đặt đũa xuống.
Kể lại ngắn gọn cho cậu ấy nghe về mối quan hệ giữa tôi và Tần Vũ, đương nhiên là lược bỏ hết mấy chuyện râu ria về sự tự ti của tôi rồi.
Chu Du nghe xong liền giơ ngón cái với tôi " Cậu giỏi lắm! Được lắm!"
Quay sang Tần Vũ, cậu ấy gào lên " Học trưởng Tần Vũ, anh còn anh em họ nào không? Giới thiệu cho tôi với."
"Có"
Tần Vũ lập tức lấy điện thoại ra gửi cho Chu Du một loạt người quen của anh.
Chu Du liền bận rộn với mấy anh em mà Tần Vũ giới thiệu, hoàn toàn bỏ qua tôi.
Tôi cũng kịp nhận ra một vấn đề muộn màng.
Tần Vũ là diễn viên lồng tiếng vẫn thường nhận đơn yêu cầu qua mạng, ban đầu thì tôi cũng chỉ là một khách hàng của anh ấy.
Nói cách khác, anh có rất nhiều khách hàng là nữ sinh, và cô người yêu là tôi đây – cũng chỉ là một trong số mấy người đó???
Nghĩ đến đây, tôi kéo tay áo Tần Vũ, đau lòng chít chít nói:
"Ca ca, mỗi ngày anh đều cũng rất nhiều người tán gẫu sao?"
"Uh –huh?"
"Không sao đâu, em không ghen đâu" Tôi giả vờ hào phóng.
Trong đầu tôi vẫn đang đấu tranh tâm lý dữ dội: Đó chỉ là một phần công việc của anh thôi, anh ấy cũng phải kiếm tiền mà. Không sao không sao. Nếu anh mà không làm việc này, làm sao chúng tôi quen biết nhau được, đúng không?
Tần Vũ không nhịn được cười, dùng ngón tay thon dài của anh bẹo mặt tôi "Anh chưa kịp hiểu gì mà, suýt nữa làm em khóc rồi"
"Anh không nhận đơn đặt hàng mà. Dịch vụ đó là của bạn cùng phòng anh thôi. Hôm đó anh giúp cậu ấy trực page. Thấy em muốn dùng tiền để tìm niềm vui, anh bất tri bất giác suy nghĩ thế nào lại để lại thông tin liên lạc."
" Vì thế nên bé yêu à, anh chỉ có một khách hàng duy nhất là em thôi" Anh ôm mặt tôi, " Bây giờ bé yêu đã hết buồn chưa?"
Tôi thành thật gật đầu.
Chúng tôi hẹn sẽ ăn trưa cùng nhau, rồi mỗi người mỗi ngả lên lớp học.
Buổi học của tôi kết thúc sớm hơn. Tan học, tôi đi bộ tới tòa Tần Vũ đang học để chờ anh.
Ai ngờ, oan gia ngõ hẹp, trên đường lại gặp Dương Tuyết và Hứa Dương.
28.
Hai người đang đứng trước mặt nhau, sắc mặt cả hai xấu đến khó coi.
Hiển nhiên bọn họ đều đã nghe nói về chuyện tôi cùng Tần Vũ đang ở bên nhau.
Ngay khi nhìn thấy tôi, Dương Tuyết đã thay đổi sắc mặt.
Cô ta tiến về phía tôi.
Tôi kịp thời nói: " Cô mà tiến tới đây là mọi người đều biết vì không có được tình yêu nên cô tới tìm tôi gây khó dễ đấy, đừng tự rước nhục vào mình nữa"
Cô ta tỏ tình công khai với Tần Vũ gây ra rất nhiều thảo luân nên chuyện trước đây cô ta giật bồ của tôi cũng bị đào lại.
Mọi người thảo luận chuyện này trên diễn đàn trường rất sôi nổi.
Thế nên, dạo gần đây danh tiếng của cô ta ngày càng không tốt nhưng vẫn giữ được cái danh hiệu hoa khôi, cô ta biết rằng giờ mà khiêu khích tôi thì không phải một ý kiến hay.
Sau khi nghe những lời của tôi. Dương Tuyết dừng lại. Cuối cùng cô ta hậm hực dậm chân bỏ đi.
Dương Tuyết sợ mất thể diện, còn tên cặn bã Hứa Dương thì không có thể diện mà mất nên sau khi nghe lời nhắc nhở của tôi, thay vì rời đi, anh ta càng tức giận mà tiến về phía tôi.
"Cố Điềm Điềm, có phải cô vì câu được Tần Vũ rồi nên mới không muốn quay lại với tôi không?"
Đầu tôi đầu hỏi chấm.
Tôi cùng hắn quay lại hay không thì mắc mớ gì tới Tần Vũ?
"Dù Tần Vũ có xuất hiện hay không thì tôi cũng không bao giờ cùng anh quay lại, hiểu không? Anh còn không biết nhìn lại xem anh là cái dạng gì, nói thay lòng là thay lòng, đòi quay lại là tôi phải quay lại với anh chắc?"
Thật kinh tởm!!!!
Nếu không phải trên đường vẫn có các bạn học đi qua, tôi đã dùng hết tinh hoa vũ trụ để chửi cho Hứa Dương tỉnh đầu rồi!!
Nghe tôi nói vậy, Hứa Dương nhất thời xấu hổ,
"Điềm Điềm, anh có thể giải thích chuyện anh với Dương Tuyết, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"
Vừa nói, anh ta vừa tiến lên định nắm tay tôi.
Tôi nhanh chóng lùi lại.
Hứa Dương vừa tới gần thì Tần Vũ đã kịp xuất hiện chắn trước mặt tôi.
"Cậu muốn nói gì với bạn gái tôi" Vẻ mặt anh lạnh lùng, như thể Hứa Dương chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là Tần Vũ sẽ cho anh ta đẹp mặt.
Nhìn thấy Tần Vũ, Hứa Dương lập tức rụt cổ, tuyệt vọng rời đi.
Tôi: "......"
Hứa Dương đúng là con rùa rụt cổ!
Tần Vũ quá đẹp trai!!!
29.
Từ khi tôi chuyển ra ngoài ở, xác lập quan hệ, tôi và Tần Vũ ngày càng dính nhau hơn.
Chúng tôi ngày càng thắm thiết, tôi càng buông thả bản thân nhiều hơn mỗi khi diễn kịch với anh.
Tối đến, đoán chắc Tần Vũ đã tắm xong, tôi nhắn cho anh:
"Ca ca, đêm nay em muốn nghe giọng nói của anh trai ốm yếu yêu mà không có được"
"Được"
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói u ám của Tần Vũ truyền tới.
"Anh phải làm gì thì em mới chịu yêu anh"
"Hức hức..." Tôi giả vờ nức nở " Anh điên rồi sao! Dù anh có làm gì đi chăng nữa tôi cũng không bao giờ yêu anh!
"Vậy sao?" Hắn nghiến răng nghiến lợi " Nếu tôi đã không chiếm được trái tim của em, thì em phải thuộc về tôi!"
"Aaaa....đừng....buông tôi ra, đừng!!!! Uuuuuuuuuu.."
Cảnh tượng xuất hiện trong đầu tôi.
Một người đàn ông đang hành hạ người phụ nữ mà anh ta không thể có được.
Khác với lần trước, lần này tôi tự diễn vai nữ chính yếu ớt không thể chống cự.
Tôi đang diễn rất high thì Tần Vũ lại im lặng.
"Sao vậy, đang tốt mà anh"
Bầu không khí hừng hực lập tức bị giội một gáo nước lạnh.
Tôi thất vọng.
"Anh ơi, sao lại dừng lại rồi, không phải chúng ta đang diễn tốt sao?"
Mỗi khi tôi đang hào hứng liền bị cắt ngang, thật sự rất chán đấy, anh có biết không !!!
"Được rồi, anh sai rồi"
Tần Vũ thái độ rất tốt nhận lỗi.
Tôi đột nhiên mất bình tĩnh.
Sao người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này trước mặt tôi lại dễ thương ngoan ngoãn như vậy chứ???
Kết quả là máu nóng tôi lại dồn lên đầu, không kịp suy nghĩ, tôi lao đến phòng đối diện gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
"Ca ca, anh nói anh sai, vậy anh định bồi thường cho em như thế nào?"
"Em muốn được bồi thường như thế nào hả, em yêu?"
"Em muốn...." Tôi ném anh xuống giường.
Tắt điện, chúc ngủ ngon!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com