Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG: LẦN NÀY, TÔI ĐỂ BẢN THÂN TỰ MÌNH RA ĐI. - aurora


Trong một lần mang nước cho bạn trai, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hắn và anh trai của mình.

"Không thể nào, Trì Triệt, mày đối với Tô Linh là nghiêm túc sao?"

Ngang qua một cánh cửa, giọng điệu quen thuộc vẫn thản nhiên.

"Đang nghĩ gì vậy? Không phải chỉ là thua cược sao?"

Mãi một lúc, tôi không còn nghe họ nói gì nữa.

Ném cốc nước trên tay vào thùng rác.

Nó giống như sáu năm yêu thầm của tôi vậy.

Nó đã kết thúc trong trái tim tôi.

Trong một lần mang nước cho bạn trai, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hắn và anh trai của mình.

"Không thể nào, Trì Triệt, mày đối với Tô Linh là nghiêm túc sao?"

Ngang qua một cánh cửa, giọng điệu quen thuộc vẫn thản nhiên.

"Đang nghĩ gì vậy? Không phải chỉ là thua cược sao?"

Mãi một lúc, tôi không còn nghe họ nói gì nữa.

Ném cốc nước trên tay vào thùng rác.

Nó giống như sáu năm yêu thầm của tôi vậy.

Nó đã kết thúc trong trái tim tôi.

1.

Hôm nay, Trì Triệt có một trận đấu giải lúc 3:00 chiều, một trận giao hữu giữa Nam Trung Quốc và Học viện Bách khoa, kéo dài đến tận 4:30 chiều.

Bình thường tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một trận đấu nào của anh, ngay cả trước khi tôi trở thành bạn gái của Trì Triệt, tôi đã tìm mọi cách để xem các trận đấu của anh ấy và xem anh ấy thoải mái đổ mồ hôi trên sân đấu.

Không có lý do khác.

Tôi thích anh ấy.

Tình yêu sét đánh đặc biệt đẫm máu, hay tình yêu sét đánh là tình yêu bí mật.

Tôi đã từng chế giễu câu nói rằng chỉ cần một giây để yêu một người, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với mình.

Có thể là hôm trời nắng đó, hoặc có thể là gió làm tôi chói mắt.

Giữa một nhóm thanh thiếu niên mồ hôi nhễ nhại vì chơi bóng muộn, tôi đã chú ý đến Trì Triệt trong nháy mắt.

Tóc anh vẫn còn ướt đẫm nước, anh không hề rụt rè trước câu hỏi của cô giáo.

Mãi sau này tôi mới biết anh ấy quả là có vốn liếng đáng tự hào.

Anh ấy luôn nằm trong top ba của lớp, và những vụ bê bối của anh ấy cũng nổi tiếng như điểm số của anh.

Lúc đó thỉnh thoảng tôi cũng ảo tưởng mình sẽ trở thành một trong những scandal của anh ấy, nhưng tôi không dám, mối tình thầm kín này tôi giấu sâu trong lòng, không dám nói ra.

Có lẽ điều táo bạo nhất mà tôi từng làm là thu thập sở thích của anh ấy, tôi còn học như điên để mong muốn vào cùng trường đại học với anh.

Đúng là trường đại học là một phòng khám phẫu thuật thẩm mỹ.

Tôi học cách trang điểm đơn giản, học cách kết hợp quần áo đơn giản và thay đổi kiểu tóc đuôi ngựa theo tôi đã lâu.

Có thể là bởi vì tôi không thể quên, cũng có thể đó là dư âm.

Trì Triệt tỏ tình với tôi ở cổng trường, trong một buổi học đông người, dưới ánh nhìn của những người bạn lướt qua.

Giữa nhịp tim đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài của mình.

Tôi gật đầu.

Sau ba tháng hẹn hò, Trì Triệt không thể nói là rất nhiệt tình, nhưng anh ấy sẽ bao dung mọi thứ mà tôi làm và cũng sẽ không khiến tôi cảm thấy anh ấy không quan tâm đến tôi.

Nhưng tôi biết rằng đây không phải là anh ấy.

Tôi từng thấy anh hôn say đắm cô bạn gái đầu tiên bên hồ nước trong khu vườn nhỏ.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi thân mật như vậy, chỉ có nắm tay.

Trì Triệt sẽ nhẹ nhàng nắm tay tôi, thì thầm vào tai tôi bằng chất giọng trầm ấm, bất cần.

"Linh Linh nhà anh quá đáng yêu,có lẽ em cần một người đàn ông tốt hửm."

"Linh Linh, anh rất xấu."

Tôi nghĩ, có thể anh ấy yêu tôi chưa đủ nhiều nhưng tôi luôn sẵn sàng cố gắng vì anh, dù sao câu nói của đứa con hoang đàng quay lưng lại quá dụ người ta, ai cũng muốn là người cuối cùng và tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi gần như lao mình vào tình yêu này, như một con thiêu thân, bất chấp tất cả.

Chỉ nửa giờ sau khi tôi từ chối lời đề nghị đến đại học Hong Kong với tư cách là một sinh viên kiêm gia sư, tôi đã nghe thấy tiếng nói bên trong của Trì Triệt.

Tôi cảm thấy như mình đã trở thành một trò cười, những lời của người đàn ông bên trong dường như vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

"Tô Linh, cô gái như thế lại đặt cược tương lai của mình cho chàng trai, đúng là một cái ngu ngốc!"
.
Trên tay tôi là chai nước yêu thích tôi đặc biệt chạy xe đạp ròng rã đi mua cho Trì Triệt, tôi nhìn nó rồi cười thầm.

Tôi lập tức bùng nổ—

Chai nước đó, cùng với mối tình sáu năm của tôi, đều bị ném vào thùng rác.

Lúc này, tôi quyết định buông xuôi.

2.

Tôi đã gọi lại cho người giám sát của mình và xác nhận chương trình đến Đại học Hồng Kông với tư cách là một sinh viên trao đổi.

Cô ấy rất vui vì tôi đã thông suốt, cô ấy nói với tôi một cách nghiêm túc như một người đã từng trải qua nó.

"Tô Linh, em phải yêu lấy chính mình trước, người khác mới yêu em được. Em không yêu chính mình, còn mong ai yêu em đây?"

Tôi chợt nhận ra rằng khi tôi nhìn lại, dù là sáu năm hỗn loạn hay trò chơi tình yêu ba tháng, tôi dường như cũng đã hoàn toàn đánh mất chính mình.

Trở lại ký túc xá, tôi thu dọn tất cả những thứ liên quan đến Trì Triệt thậm chí còn đóng gói một thùng các tông lớn đầy ụ.

Mở ngăn kéo ra, có một cuốn nhật ký đã sờn cũ, lật đến trang đầu tiên, một túi giấy nhỏ được làm ở giữa các lớp, bên trong là một tấm ảnh chứng minh thư cỡ 1 inch nền đỏ.

Nó được đăng trên bảng thông báo về giải nhất trong cuộc thi Vật lý cấp của Trì Triệt.

Nó biến mất vào buổi sáng cho đến trưa, điều đó cho thấy mức độ phổ biến của nó.

Vì lý do này, tôi đã không biết bao nhiêu lần bực mình, lẽ ra tôi nên hành động trước trong giờ làm bài tập giữa các tiết học.

May mắn thay, khi tôi đang đổ rác, tôi đi ngang qua đống lá khô và vô tình tìm thấy bức ảnh đáng lẽ là của người khác đánh rơi.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in hôm đó tôi vừa sợ vừa vui cho đến khi tan học.

Những giọt nước mắt tuôn rơi, thấm ướt khuôn mặt non nớt trong bức ảnh.

Cẩn thận lau khô bằng khăn giấy rồi nhét lại vào cuốn sách chứa đựng cả ký ức tuổi trẻ của tôi.

Không có đề cập đến Trì Triệt trong đó, nhưng mọi từ đều nói về anh ta.

"Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt. Thật trùng hợp, tôi cũng mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam. Đây có phải là một bất ngờ ngoài ý muốn không?"

"Hôm nay anh ấy bị bạn cùng bàn gọi là Tiêu Linh Nhi, tôi đỏ mặt, hi vọng anh ấy không nhìn thấy!"

"Anh ấy lại thất tình, cô gái kia thật xinh đẹp, tôi còn có chút buồn bực..."

...

Tôi lau nước mắt một cách bừa bãi, nhét chúng vào hộp các tông cùng với cuốn nhật ký và dùng băng dính dán chặt lại.

"Sao hôm nay về sớm thế? Không phải ở nơi kia đi ăn mừng Trì Triệt sao?"

Là trưởng phòng Bá Tiểu Nguyệt đã trở lại, cô ấy nổi tiếng to mồm, nhưng tôi không muốn che giấu điều đó.

"Không, tôi và hắn chia tay rồi."

Điện thoại di động đúng lúc vang lên, chặn lại cô đang kinh ngạc muốn hỏi lại.

Đó là Trì Triệt.

"Linh Linh, em nơi đó ăn xong chưa? Nếu chưa ăn thì nơi cũ, lát nữa anh cho em địa chỉ."

Có rất nhiều tiếng ồn ở đầu dây bên kia, đàn ông và phụ nữ đang ồn ào.

Đúng vậy, anh ta đã hẹn một cuộc gặp gỡ nhỏ sau trận đấu, anh ta chu đáo như vậy, cho dù không thích, anh ta cũng sẽ làm tốt mọi việc.

Thay quần áo, trang điểm thật đẹp, xuống đến từng sợi tóc, kể cả khi đã nói lời tạm biệt với con người cũ của mình.

Với vẻ mặt "Tôi biết bạn đang nói dối tôi",
Bá Tiểu Nguyệt bước ra khỏi ký túc xá.

Vẫn là nhà hàng bọn họ thường tới, một cái hộp lớn có hai cái bàn, ngoại trừ thành viên trong đội cùng bạn cùng phòng ký túc xá, mấy người trong nhà còn có không ít cô gái không quen, có thể nói là không còn ghế trống.

Tôi cảm thấy mừng vì mình vẫn mang danh nghĩa bạn gái của Trì Triệt, người ngồi bên cạnh anh lúc này mới miễn cưỡng rời khỏi ghế.

3

"Sao hôm nay đến trễ thế?"

Tôi không trả lời hắn, trước kia câu nào hắn hỏi tôi cũng vui vẻ trả lời, thực ra là tôi biết, ngay cả bạn bè bình thường cũng sẽ lễ phép chào hỏi hắn như lẽ thường tình.

Tôi có trả lời hay không thực sự không quan trọng.

Trước nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm, tôi đứng dậy múc một bát canh nhét vào tay hắn

"Dạ dày anh không tốt, về sau nên chú ý nhiều hơn một chút."

Những người ở một bên nghe thấy cũng la ó, chờ đợi câu trả lời từ hắn. Trì Triệt nhướng mày, cười mà không nói lời nào, cầm ly rượu bên kia đưa lên môi.

Trước đây, tôi nhất định sẽ ngăn cản hắn, hoặc có thể sẽ giúp hắn uống cạn, nhưng từ khi tôi biết được chuyện cá cược và tình yêu giả tạo này, tất cả mọi chuyện của hắn trong mắt tôi đều giống như những vở kịch được dàn dựng kỹ càng, không thể làm nên trò trống gì.

Tất cả những thứ mà tôi đã bỏ bê trước đây bây giờ đang ở trước mặt tôi.

Tôi dường như chưa bao giờ là mẫu người mà hắn thích.

Ngồi trên bàn là hai cô gái với nụ cười rạng rỡ, cố hết sức tung ra tất cả vẻ đẹp của mình.

So với họ, tôi bình thường như một cốc nước lạnh vô vị.

Như cảm nhận được ánh mắt tôi dán vào họ quá lâu, Trì Triệt nghiêng đầu tiến lại gần.

"Họ đều là những cổ động viên nhí của đội." Mắt hắn dừng lại trên mặt tôi trong vài giây.

Thành thật mà nói, tôi không thể không lo lắng, tôi chỉ đang cố tình giả vờ không quan tâm mà thôi.

"Màu son này không hợp với em."

Tôi biết rõ màu son này rất đậm, tô lên trông khá cổ hủ, nhưng vì một lần vô tình nhìn thấy hắn like một bài viết quảng cáo về nó mà tôi đã đặt mua ngay lập tức.

Không đợi tôi trả lời, điện thoại bên tay phải của hắn đã bật lên.

Tôi chỉ liếc nhìn ảnh hồ sơ của một cô gái và từ "game", hắn ngày lập tức đã tắt màn hình.

Hắn hành động như không có chuyện gì xảy ra, và không có lời giải thích nào với tôi.

Tôi cũng không muốn hỏi.

Bởi vì tôi là một kẻ cặn bã trong trò chơi, tôi đã cố gắng hòa nhập, nhưng tôi sinh ra đã không có tế bào đó.

Công nghệ rác sẽ chỉ cản trở con người.

Trì Triệt cái gì cũng giỏi, kể cả chơi game.

Hắn có nhiều số và quan hệ phức tạp nhưng tôi cứ vờ mình không thấy, không biết thì không có chuyện gì nên chỉ đang tự lừa dối mình và người khác.

Trong bữa ăn, mọi người dường như đến từ cùng một thế giới, nhưng tôi lại khá lạc lõng.

Sau bữa ăn, họ định thay đổi bối cảnh,
nhưng tôi có chút mệt mỏi khi đối phó với nó, một khi tôi cảm thấy mệt mỏi vì một số việc, tôi thậm chí còn không thể giả vờ một lúc.

"Trì Triệt, đi thôi."

Khi tôi đột nhiên muốn như thế, Trì Triệt vẫn mỉm cười, nhưng lông mày hơi cau lại.

Tôi biết hắn khó chịu, tôi cũng đoán tôi sẽ lại gây rắc rối.

Tuy nhiên, hắn vẫn ra hiệu cho họ đi trước đi.

Nhìn xem, dù không thích, dù không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn tận tâm đóng cho tròn vai diễn này.

4.

"Trì Triệt, chúng ta quen nhau sáu năm rồi. Lần đầu tiên gặp anh là ở lớp 1, còn là lớp 1 của trường Trung học Phổ thông."

*Tác giả không nói rõ là lớp mấy của 1, tại bên Trung người ta chia ra kiểu : 10-1,10-2,.. Thường thì lớp 1 sẽ là lớp chuyên á.

Như thể hắn không mong đợi tôi nói về quá khứ, một chút bối rối hiện lên giữa hai lông mày của hắn, còn có, hắn chỉ nhìn tôi, chằm chằm.

Đôi mắt của hắn thật đẹp!

Rõ ràng và mờ.

Nhưng không bao giờ ném cho tôi.

Bị hắn nhìn như vậy, mặt tôi vẫn sẽ đỏ bừng, nhưng lần này lại chỉ có thất vọng.

"Haha, Tiểu Linh Nhi vẫn như trước."

Tay anh vò rối tóc tôi, sự dịu dàng lúc này lại khiến mũi tôi chua xót, thật muốn khóc.

Cắn chặt môi dưới, tôi lấy lại chút tỉnh táo.

"Trì Triệt, chúng ta như thế lại ở bên nhau gần ba tháng, thật sự là quá nhanh a!"

Chìa khoá đã ở trong túi tôi cả đêm nay rồi, tôi vẫn phải lấy nó ra và trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.

Hắn rất ngạc nhiên, hắn ta có vẻ không ngờ tôi lại làm được trò lừa này.

Đúng vậy, dù sao tôi cũng phải yêu hắn gần một tháng mới để hắn đưa chìa khóa căn nhà này cho tôi.

Tôi luôn biết về việc Trì Triệt có một ngôi nhà bên ngoài, có thể nói rằng tôi đã biết kể từ khi hắn được nhận vào Đại học Nam Trung Quốc.

Điểm của hắn ở Đại học Nam Trung Quốc gần như là một điều chắc chắn, và điều kiện gia đình thuận lợi đã sớm mua cho hắn một căn nhà ở khu trường học xung quanh.

Có thể là muốn khác hắn một chút, cũng có thể là sợ hãi.

Tôi tuyệt vọng chen vào cuộc sống của Trì Triệt, muốn từ bên cạnh hắn mà tan chảy vào trái tim hắn từng chút một.

Chỉ là ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã được định sẵn là một kẻ thất bại.

"Ba tháng qua, em rất vui khi anh cho em có mối quan hệ như vậy. Em là người cá tính, hơi bướng bỉnh, làm một việc gì cũng sẽ toàn tâm toàn ý, có lúc không biết có mang đến phiền toái gì cho những người khác không. Tuy nhiên, bây giờ thì không sao. Đúng, em đã cố gắng và làm việc chăm chỉ, ngay cả khi em thất bại, em cũng sẽ không hối tiếc."

"Em đang nói gì vậy?"

Nước mắt của tôi vẫn không phụ sự mong đợi của tôi, nhỏ xuống mi mắt, trong mắt Trì Triệt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn muốn lau cho tôi, nhưng tôi lại né tránh.

Bàn tay hắn lúng túng giơ lên ​​trời, rồi hắn vô tư đút lại vào túi quần.

Hắn thông minh như thế sao có thể đoán không ra tôi đang muốn nói cái gì, hắn chỉ là muốn chờ tôi nói, tôi biết.

"Chúng ta chia tay đi, Trì Triệt.".

"Cho anh một lý do?"

Hắn bỏ đi nụ cười và thái độ bình thường của mình, và dường như có một số câu hỏi trong giọng điệu thẳng thừng của hắn ta.

Hắn có quyền gì mà chất vấn tôi, chẳng phải hắn coi tình yêu của tôi là rác rưởi trước sao?

"Ngày đó, em ở trong phòng nghỉ sau trận đấu đều nghe được hết thảy, đây hết thảy chỉ là vì anh đánh cược mà thôi."

5.

Rất hiếm khi tôi thấy Trì Triệt quẫn trí, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên hắn thể hiện cảm xúc như vậy, hắn chỉ tay vào mũi tôi và nói với tôi rằng đừng hối hận.

Tôi biết rằng hắn chỉ tức giận vì tôi đã chia tay hắn thôi.

Như thể tôi có một vết nhơ trong bảng thành tích vinh quang.

Tôi cũng không hiểu mình đã làm cách nào để về lại ký túc xá.

Vùi mình trong chăn mềm, tôi cố làm chú rùa thu mình lại.

Nhưng bạn càng muốn quên thì người khác sẽ giúp bạn nhớ lại.

"Tô Linh Tô Linh, em và Trì Triệt thực sự đã chia tay à?"

Bá Tiểu Nguyệt thanh âm không quá lớn, nhưng lại làm cho mấy người trong ký túc xá giật mình.

"Tiểu Nguyệt, chị nói nhảm cái gì?"

"Là vậy đó...."

Những người bạn cùng phòng của tôi đều biết tôi yêu Trì Triệt đến mức nào, họ cũng đã từng thuyết phục tôi, tôi biết sự biết ơn họ.

Nhưng tôi không nên dễ bị tổn thương như vậy.

Khi tôi nhìn Bá Tiểu Nguyệt giơ điện thoại di động của cô ấy và yêu cầu tôi nhìn nhanh đi.

Tôi vẫn có thể cười, như thể đây là điều đúng đắn phải làm.

Trong ảnh, một nam một nữ đang âu yếm nhau, nam là Trì Triệt, nữ là cô gái ngồi vào chỗ của tôi trong bữa tối hôm nay, hậu cảnh là KTV mà họ thường lui tới, ánh đèn mờ ảo , còn cô gái thì trông có vẻ không kìm được niềm vui.

Kèm theo dòng chữ "Anh đã đạt được ước nguyện của mình rồi, anh sẽ có em đồng hành đến hết cuộc đời".

Bình tĩnh đến không ngờ, tôi đưa lại điện thoại cho cô ấy.

Đột nhiên tôi cảm thấy rằng sự chia tay chậm trễ như vậy không đáng để tôi phải buồn.

"Tôi và anh ta đã chia tay rồi, nam nữ yêu nhau, mỗi người đều hạnh phúc."

Tin tức như mọc thêm cánh, ngày hôm sau cả trường đều biết chuyện, Trì Triệt, sinh viên khoa Khoa học máy tính, có bạn gái mới.

Như một lẽ tất nhiên, ai cũng thương cảm nhìn cô bạn gái cũ không qua khỏi kiếp bị đá sau ba tháng của tôi.

Nhưng mọi người cũng có thể hiểu rằng, nếu bạn ăn nhiều cá lớn và thịt, bạn sẽ thỉnh thoảng muốn ăn một ít đồ chay, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.

Tôi cũng không để ý lắm, tình cờ là vị trí cũ ở tầng dưới ký túc xá nữ đối diện với cửa sổ ký túc xá của bọn họ, Trì Triệt vẫn đợi ở đó, trông có vẻ không mệt mỏi mà vẫn duy trì nhân cách của một người bạn trai tốt.

Chỉ là nữ chính đã thay đổi.

Tôi biết làm gián đoạn cuộc hẹn của ai đó là bất lịch sự, nhưng nếu liên quan đến chuyện gì đó thì phải phá vỡ sạch sẽ, đây là phong cách nhất quán của tôi.

Nghĩ về nó làm gì chứ.

"Cô ở chỗ này làm gì? Trì Triệt và cô đã chia tay rồi! Cô còn tiếp tục quấy rầy anh ấy làm gì, không biết xấu hổ à!"

Chiếc hộp hơi nặng, tôi vẫn cố gắng cầm lấy, cảm thấy hơi xấu hổ trước sự hung hăng của cô gái.

Trì Triệt không nói gì, hắn nhìn chúng tôi một cách tinh nghịch, hắn chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến giữa các cô gái.

Khi hắn học năm ba trung học, bạn gái tin đồn mới của hắn có ý muốn 'nói chuyện' với bạn gái cũ của hắn, tôi hỏi hắn có cảm giác thế nào khi mỹ nữ tranh giành?

Khi đó, có lẽ bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, Trì Triệt ngay cả tư thế nằm trên bàn cũng không có động đậy, ngữ khí khó có thể miêu tả khó chịu.

"Không phải việc của tôi!"

Tôi còn nhớ rất rõ câu nói đó, lúc đó tôi còn rất vui vì Trì Triệt không thích ai nào cả.

"Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi thôi."

Cái hộp nặng quá, tôi không cầm được, đành phải đặt xuống đất, chưa kịp đứng lên đã có người kéo tôi đi trước một bước, nói:

"Ném nó đi."

Tôi sửng sốt một giây, nhưng đập vào mắt tôi là một chiếc đuôi nhỏ màu hồng nhô ra khỏi hộp, trên chiếc đuôi có một trái tim màu hồng.

Đó là con búp bê mà hắn lấy được cho tôi, hắn cũng đã tiêu cả một rổ xu trò chơi, tôi rất ấn tượng, lúc đó tôi đã cười nhạo hắn, cái rổ này ít nhất có thể mua được năm con búp bê này.

Anh nói: "Miễn là em vui.".

"Tốt."

Tôi không nhìn hắn nữa, nhặt chiếc hộp dưới đất lên, xoay người đi về phía bãi rác.

Từ phía sau, cô gái kia bắt đầu gọi Trì Triệt, họ có lẽ chờ đợi tôi nói gì đó.

Vậy thì sao, đó cũng không phải việc của tôi.

6.

Những ngày sau đó, tôi dồn hết tâm trí vào việc học và không còn để ý đến tin tức của hắn nữa, cả ngày tôi ở trong phòng giảng dạy, trong thư viện, hoặc trong nhà ăn và ký túc xá.

Chỉ là người trước đây phải cố ý tìm kiếm, nhưng bây giờ dường như đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hắn và bạn gái.

"Em muốn chúng ta về nhà hôn nhau, nếu không liền thuê đi? Đặc biệt đi một chuyến thật là hay nhé."

Vừa xuống đến tầng dưới ký túc xá, tôi đã thấy cặp đôi đang hôn nhau say đắm.

Tôi siết chặt tay của Tiểu Nguyệt, lắc đầu và cười khúc khích.

Tôi biết cô ấy đang đấu tranh cho tôi, nhưng tôi thực sự không quan tâm, lúc đầu tôi có thể cảm thấy buồn, sau khi xem nhiều, dường như một bức tường cao đã được xây dựng trong trái tim tôi, hắn thực sự là như vậy, giống như bất kỳ người lạ không quen nhau.

Tôi nghĩ, tôi nghiêm túc, tôi đã để bản thân mình buông tay.

Thực ra, tôi đã hết yêu hắn, chỉ để nhận ra rằng bầu trời thật xanh, nước thật trong, cuộc đời thật hạnh phúc, và còn rất nhiều, rất nhiều điều quan trọng hơn đang chờ đợi tôi.

Tôi được biết Trì Triệt đã chia tay bạn gái mới vào cuối tháng 8. Khi đó, tôi đang đợi ở sân bay với chiếc vali của mình.

Tiểu Nguyệt nói với tôi cái này như một trò đùa.

"Em không biết sao, Ngải Thiến giống như một kẻ mất trí luôn, khóc lóc ầm ĩ trong ký túc xá nam, tất cả đều đến tai người ta. Chị còn nghe nói cô ấy có thai, Trì Triệt còn không muốn cô ấy, cô ấy sẽ đi tìm đường chết! Nhưng mà, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đoán chừng lần này hắn sẽ rất khổ sở!"

Tôi không nói, tôi cũng không có tư cách nàobày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này.

Kiểm tra an ninh cho thấy chuyến bay mà tôi đi có thể vượt qua kiểm tra an ninh, tôi lần lượt chào tạm biệt những người bạn của mình.

Lần sau gặp lại, nếu không có chuyện gì xảy ra, chắc là tốt nghiệp rồi.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy Trì Triệt ơt Hồng Kông thì hơi bất ngờ, tôi vừa mới chuyển trường về, còn chưa kịp hạ nhiệt trong ký túc xá thì sinh viên trao đổi đi cùng tôi nói với tôi rằng có người đang đợi tôi ở dưới nhà , tôi đi xuống xem thử là ai..

"Trì Triệt, tại sao lại là anh?"

"Linh Linh, em không sao chứ?"

Những cuộc trò chuyện với bạn trai cũ đều khiến bạn xấu hổ.

"Ừm, tôi không sao, nếu anh không có việc gì, tôi đi lên trước đây."

Hắn hơi sững sờ, tôi cũng vậy. Có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại nói chuyện với hắn bằng giọng điệu thờ ơ như vậy.

"Em không cùng anh đi dạo sao?"

Hắn cụp mắt xuống, giống như một con chó lớn bị chủ bỏ rơi, thật đáng thương.

Từ khi nào thì một Trì Triệt kiêu hãnh lại tỏ ra yếu đuối như vậy, tôi không thể không tự hỏi điều gì đã thay đổi hắn ta.

Lúc này tôi mới nghiêm túc nhìn hắn, hắn gầy đi rất nhiều, cái cằm đen xì nhìn có vẻ tiều tụy hơn một chút, xem ra bạn gái mới hành hạ hắn đủ rồi.

"Phía trước có một quán đường, chúng ta đi tới đó đi."

Tôi gọi mật hoa dương, lạnh, chua và ngọt, chỉ để giải nhiệt.

"Xoài. . ."

Trì Triệt giữa chừng không nói gì, tôi biết hắn hiểu hết.

"Tôi có thể ăn."

Dĩ nhiên tôi biết hắn bị dị ứng với xoài, tôi cũng đã nhiều năm không đụng đến xoài, sợ mình làm hắn bị dị ứng, thật sự rất ngu ngốc.

"Anh cảm thấy rất có lỗi."

"Được rồi, không cần xin lỗi, không phải lỗi của anh."

Bị người khác nhìn ăn, dù ngon đến đâu người ta cũng sẽ mất hứng, tôi đặt thìa xuống, nhịn không được mở miệng trước.

"Có chuyện gì với anh?"

Hắn không nói mà chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt rất kỳ lạ, tôi không thể nhận ra được. Hắn lấy từ trong ba lô ra một cuốn nhật ký dày cộp, đã sờn một chút, thậm chí còn có vết ố trên bề mặt.

"Cho nên? Tìm được rồi muốn giải thích cái gì?"

"Em, đối với anh. . ."

Những gì hắn nói khiến tôi thậm chí muốn cười.

"Khi nó bị ném vào thùng rác, tôi đã quyết định buông tay anh, cũng quyết định phủi bỏ mọi chuyện về mối liên hệ này."

END.

7.

Một cuộc điện thoại đã cắt ngang cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ này.

Là Thẩm Hiểu Minh, người đã theo đuổi tôi rất lâu về trước.

Anh ấy cũng giống như tôi hồi đó,lao đầu vào mối quan hệ tuyệt vọng này.

Lần đầu tiên đến Hong Kong, tôi chưa thích nghi được lắm với nguồn nước và thổ nhưỡng ở đây, tôi bị ốm và sốt cao, tôi bắt đầu thấy hoang mang rồi.

Anh ấy là người đã chăm sóc cho tôi, nhưng khá bừa bãi.

Sự ân cần và chu đáo của anh ấy quấn lấy tôi từng chút một như làm nước ấm, đến lúc tôi nhận ra thì tôi đã chìm sâu trong sự dịu dàng của anh ấy rồi.

Anh ấy biết cân đo đong đếm, giữ khoảng cách thích hợp sẽ không khiến người khác chán ghét, hơn nữa anh ấy cũng sẽ làm hài lòng các bạn học xung quanh, như là tôi, anh ấy luôn quan tâm đến tôi.

Lúc đó tôi mới biết cảm giác được nuông chiều là như thế nào.

Vốn dĩ chúng tôi đang định hẹn nhau đi xem phim, không ngờ lại bị Trì Triệt đột ngột đến làm phá vỡ nó.

"Bạn trai?"

Tôi cũng không biết là tại vì sao, nhưng tôi đã thực sự nhìn thấy một tia đau đớn trên khuôn mặt của Trì Triệt.

Nó chỉ đơn giản là không thể giải thích được.

"Không phải."

Đôi mắt của Trì Triệt sáng lên trong giây lát.

"Nhưng cũng sắp rồi."

Tôi không muốn vướng vào những chủ đề này nữa, tôi đứng dậy muốn rời đi, dù sao thì ba giờ phim cũng bắt đầu, kem cũng sẽ tan.

"Linh Linh, chúng ta thật sự không thể quay lại sao?"

Tôi từ trên cao nhìn xuống Trì Triệt một cách kỳ lạ, tôi cũng không hiểu ý hắn ta muốn gì nữa.

Hắn chợt nhận ra rằng hắn vẫn còn yêu tôi, hắn muốn một lần nữa có được tôi sao? Hay hắn chỉ cảm thấy không ai tốt bằng tôi? Hắn nghĩ hắn tốt với tôi sao, bằng tư cách gì, người yêu cũ à?

Tất cả đã quá trễ.

"Trì Triệt, ngay từ đầu anh đã nói với tôi là không được hối hận, tôi thực sự không hối hận."

Mắt hắn đỏ hoe, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên, dù sao tôi cũng thấy hắn không thích tôi mà.

"Em thực sự không cần anh nữa sao? Tiểu Lộ thì sao? Thorn thì sao? Em cũng không muốn anh sao? Em nói nhà của chúng ta sau này sẽ không còn nữa? Đúng không?"

Chú bé gai xanh lè là chìa khóa tôi có được dưới tên một chậu nha đam và lê gai mà tôi đã dày công lựa chọn cho căn phòng trống của hắn từ chợ hoa và chim cảnh, để tôi tranh thủ tưới cây hàng ngày. .

Tôi thực sự muốn cười vì sự láo xược của hắn. Đã bao lâu rồi? Với tính cách của hắn ta, sợ là hai cái cây kia có lẽ đã khô héo từ lâu rồi.

"Trì Triệt, trước kia thực sự tôi rất thích anh, hiện tại tôi thật sự không thích anh nữa, không cần phải làm ra vẻ như vậy, anh cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi, còn tôi thì vẫn phải nỗ lực tiến về phía trước, chúng ta buông tay đi. an toàn và không làm phiền nhau nữa."

Ở cửa tiệm bên đường, Thẩm Hiểu Minh mặc sơ mi trắng nhìn xung quanh, cũng không biết cây kem trong tay đã chảy ra.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt anh đầy ngạc nhiên, tôi ra hiệu cho anh ấy kem chảy hết rồi, anh ấy bối rối vội vàng nói muốn mua cái khác.

Tôi cười vui vẻ.

Bất kể điều gì xảy ra trong tương lai, tôi đã học cách tận hưởng khoảnh khắc và tận hưởng việc được yêu thương.

8.

Ngoại truyện Trì Triệt.

Tô Linh, cô ấy thích tôi, tôi đã biết điều đó từ lâu lắm rồi.

Tôi thích trêu chọc cô ấy để thấy cô ấy đỏ mặt , điều đó làm tôi thấy rất vui vẻ.

Tôi không phải là một người đàn ông tốt theo nghĩa truyền thống, nói một cách chính xác, tôi nên được coi là một kẻ đê tiện.

Còn Tô Linh lại rất ngoan ngoãn.

Đó là loại con gái tôi sẽ không bao giờ khiêu khích tới, nó quá rắc rối.

Tôi nhìn những cảm xúc của cô ấy vì tôi mà lòng có chút tự hào.

Tôi cố tình ném ảnh chứng minh thư của mình xuống đoạn đường mà cô ấy phải đi qua, nhìn cô ấy hành động như một tên trộm, tôi không nhịn được mà cười.

Cũng chính tôi đã cố tình nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi thi ở Nam Trung Quốc.

Không ngờ cô ấy nghiến răng trúng tuyển vào Nam Trung Quốc, tôi rất vui, quả nhiên là cô ấy.

Tôi vẫn đối phó với những cô gái cứ nói rằng họ yêu tôi, tôi vẫn thấy cô ấy buồn vì tôi, tôi còn cảm thấy một chút niềm vui khi mình đã thành công trong một trò đùa.

Cho đến một cuộc trò chuyện trong ký túc xá, có thể hiểu được khi nói về phụ nữ từ các chuyên ngành, nhưng lần này lại có Tô Linh trong cuộc trò chuyện của họ.

Trước khi tôi biết điều đó, cô ấy cũng đã biến thành cô gái trong sáng mà người khác luôn ái mộ.

Tôi rất không vui.

Giống như tảng đá vốn chỉ thuộc về tôi lại trở thành viên ngọc trai trong mắt người khác.

Tôi bật cười vì cố hạ thấp ấn tượng trong mắt người khác bằng cách coi thường cô ấy.

Nhưng tôi lại không muốn bao gồm mình trong đó.

Người nọ muốn theo đuổi cô ấy, tôi không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, đứa thứ hai nói rằng thật khó để theo đuổi một cô gái tốt như cô ấy mà lại bị bỏ rơi.

Tôi nói, "Tôi có thể tán được cô ấy trong ba ngày."

Thực ra tôi đã đánh giá thấp sức nặng của mình trong lòng cô ấy, tôi chỉ là thăm dò hỏi em có muốn ở bên tôi không.

Cô ấy đã đồng ý.

Sau khi ở bên nhau, cô ấy trở nên rất khác, vừa ngoan vừa bám.

Tô Linh không bao giờ nhìn vào điện thoại của tôi, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống xã hội của tôi và không bao giờ cố gắng thay đổi tôi, biến tôi thành một người bạn trai tốt của bốn mươi hai lòng hiếu thảo.

Nhưng cô ấy độc đoán ngấm cách sống của cô ấy vào cuộc sống của tôi từng chút một.

Cô ấy biết bụng tôi không tốt, sẽ hối thúc tôi ăn đúng giờ, dù đi đâu, cô ấy cũng luôn chuẩn bị đồ ăn lót dạ cho tôi trong ba lô.

Tô Linh muốn hôn tôi, tôi cũng vậy, không chỉ một lần tôi muốn hôn lên đôi môi mỏng manh ấy trong mơ.

Nhưng tôi không dám, tôi sợ.

Tôi không phải là người xứng đôi vừa lứa và tôi sợ mình sẽ làm hỏng cô ấy mất.

Cô ấy cũng cư xử rất tốt cũng không bao giờ phàn nàn.

Ở bên cô ấy thật thoải mái, tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ về điều đó, giống như cô ấy là người hoàn hảo chỉ dành cho tôi.

Nhưng tôi quên mất, không có gì là tự nhiên cả, nó chỉ là phục vụ một cách mù quáng cho một bên mà thôi.

Tôi đã quen với việc cô ấy ở bên cạnh tôi, thậm chí thắng trận bóng cũng nhàm chán, tất cả anh em dường như đều nhận ra sự khác biệt giữa tôi và cô ấy, chỉ có tôi là cố chấp không thừa nhận.

Tôi đã nói những lời mà tôi ân hận cả đời.

Thật tình cờ khi cô ấy nghe thấy nó.

Tô Linh là một người rất ngoan ngoãn muốn ngoan có ngoan, nhưng khi bướng bỉnh liền khó chiều.

Cô ấy chia tay tôi, tôi là một kẻ kẻ giữ thể diện, tôi sẽ chỉ nói những lời cay nghiệt như một con gà con cố gắng cứu cô ấy, nhưng điều đó lại càng đẩy cô ấy ra xa hơn.

Tôi muốn cô ấy hối hận, vì thế tôi đã cố tình tìm một người phụ nữ để kích thích cô ấy.

Nhưng không thành công.

Cho dù tôi đặt cô ta trước mặt cô ấy, cùng những người phụ nữ khác ôm hôn, cô ấy cũng không động tâm.

Tôi đột nhiên cảm thấy tất cả những điều này thật nhàm chán, tôi cũng đã chia tay với người phụ nữ đó, nhưng cô ta lại suy sụp và làm ầm lên, còn nói rằng cô ta đang mang thai đứa con của tôi.

Như một trò đùa, cô có thể mang thai chỉ với một nụ hôn? Nếu thế thì tôi không biết có bao nhiêu người đã mang thai đứa con của tôi đâu.

Tôi không thể chịu được sự ồn ào của cô ta, cô ta liền báo động cho các nhà lãnh đạo ở trên.

Ở ô long cuối cùng, cô ta bị đuổi học, sự việc coi như kết thúc.

Tôi chỉ nhớ cô ta cười như một mụ điên.

"Trì Triệt, anh lợi dụng tôi để kích thích Tô Linh, tôi lại ngu ngốc rơi vào trong tay anh, tôi thừa nhận, nhưng ngươi ngay cả Tô Linh cũng không muốn anh! Ha ha ha ha. . . . . ."

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra đã lâu tôi không được gặp Tô Linh gặp , mấy ngày nay tôi bỏ qua cô ấy để đối phó với người phụ nữ điên rồ này.

Khi biết cô ấy đến Hồng Kông với tư cách là một sinh viên trao đổi, tôi đã rất hoảng sợ, lúc đó tôi biết rằng mình thật sự đã yêu Tô Linh.

Tôi lấy cuốn nhật ký của cô ấy mà tôi đã mua từ bãi phế liệu và vội vã đến thành phố Hồng Kông, cầu xin cô ấy thương xót.

Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng không ai sẽ ở lại một vị trí mãi mãi.

Tôi biết điều đó khi nhìn thấy cô ấy khoác tay một người đàn ông khác với nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi thực sự đã mất cô ấy.

– Kết thúc–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu