Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 21+22



Chương 21: Biển xanh hàng năm ( phần 2)

Ngoài cửa sổ sắc trời ảm đạm, thời tiết ở Pháp không bằng ở Anh,hôm nay trời mưa lất phất, mưa ẩm ướt làm cả thành phố âm u và lạnh lẽo, gió thổi lạnh, ở bên cửa sổ màu xanh trắng, rèm cửa được vén lên cao.

An Kiệt tỉnh giấc vì lạnh, bỏ xuống giường nhìn cửa sổ,mấy ngày trước có dấu hiệu sốt nhẹ, cổ tay phải không biết vì sao vô cùng đau, uống nhiều thuốc mà vẫn không thấy đỡ. Đưa tay lấy viên đá cuội bị mưa ướt làm cho lạnh, nhìn qua cửa sổ thấy trên dây điện có một đàn chim nhỏ.

" Trời mưa sao lại không về nhà?" An Kiệt đột nhiên bị ý nghĩ trẻ con của mình đánh bại,nhưng không một lý do đã xuất thần.

Ngày hôm qua bạn bè đến thăm cô, lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô hoản loạn không biết nói gì ở đó, người bên cạnh đột nhiên khóc, xe đỗ ở ven đường, ngày đó, bạn cô đã nói, " An, cho dù mình chết, mình cũng sẽ ở bên bạn, bạn sẽ không phải cô đơn một mình, vĩnh viễn sẽ không phải ở một mình."

An Kiệt lẳng lặng cúi đầu, cô không đau lòng, thật sự, cô không khóc, không làm loạn, cô vẫn sống bình thản, đói bụng thì ăn, đau thì đi gặp bác sĩ...Cô ngoan ngoan như vậy, cũng không gây chuyện, cô luôn hy vọng sẽ giúp mẹ mát xa phần gáy bị đau nhức, hoặc chạy lên tầng lấy áo khoác mẹ để quên. Cô luôn cố gắng thể hiện, h vọng có thể được bố khen ngợi...Vì sao một đứa trẻ nghe lời như thế, bọn họ có thể dễ dàng nói không cần là không cần..

Ngày đó, bác sỹ yêu cầu cô nằm viện ba ngày, An Kiệt leo xuống giường bệnh, cúi đầu thấp, cô không có nhiều tiền như thế.

Lúc hoàng hôn có bạn đưa cô đến trường, Christine bị bắt buộc thôi học, sau đó làm việc ở siêu thị ở ngoại cô, làm ca tối, cho nên không dừng lại được đâu, chỉ nói mấy câu với An Kiệt rồi lái xe đi.

An Kiệt nhìn cô rời đi,vào lúc đó, ở một chỗ rất xa, có một bóng hình, trái tim An Kiệt bắt đầu đập loạn, mưa phùn lất phất cô không dám xác định có phải mình nhìn lầm hay không, hình dáng dường như là xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng đó đi vào bãi đỗ xe bên canh.

Chắc là nhìn lầm rồi...

An Kiệt trở về ký túc, uống một ít thuốc giảm đau rồi lên giường ngủ, sau khi ngủ thì bớt đau một chút..

Lúc An Kiệt tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, cùng với ánh đèn huỳnh quang có chút chói mắt, tạm thời không biết đang ở đâu.

" An Kiệt?" Hứa Thần ngồi ghế bên cạnh nhảy dựng lên, " Rốt cuộc cô cũng tỉnh! Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất."

Nhìn người trước mặt, ý thức chậm rãi trở về, đảo mắt nhìn bốn phía biết là đang ở bệnh việc, " Tôi bị làm sao vậy?"

" Cô bị ngất." Hứa Thần ngừng hai giây, " Còn nữa, cô có biết là mình có thai không?"

An Kiệt giật mình, " Có thai?"

Nói tới đây, lông mày Hứa Thần nheo lên, khó khăn mở miệng, " Là thai ngoài tử cung."

"...... Có ý gì?"

Hứa Thần nhìn cô gái mặt trắng bệnh ở trên giường, có chút không đành lòng, " Không có việc gì, An Kiệt, thật đấy, thai ngoài tử cung khá phổ biến, thật sự không có việc gì đâu."

An Kiệt vô thức nắm chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói, " Hứa Thần, tôi muốn ra viện."

" Không được, hiện tại cô cần phải ở viện để theo dõi, nếu xuất huyết bên trong thì rất nguy hiểm..." Nói tới đây mới nhớ tới một chuyện, " An Kiệt, chồng cô đang lập tức tới đây."

An Kiệt ngẩn người. Hứa Thần giải thích, " Vừa rồi di động của cô kêu, tôi nghe điện."

Lúc Tịch Si Thần đi vào phòng bệnh, An Kiệt đang cầm cốc nước thủy tinh, nhìn thấy người đến, không khỏi cúi thấp đầu.

Mà Hứa Thần ngồi trên sô pha có thể nói là vô cùng kinh ngạc, người này không phải vừa mới ở nhà hàng ăn cơm cùng vị ngôi sao kia sao? Cô nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh đi đến bên người, chống hai tay ở hai bên mép giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán người nằm trên giường.

An Kiệt cảm giác ngọn tay động đến mình lạnh lẽo, còn có chút run rẩy...

Nhẹ nhàng chớp mi " Si Thần, em cảm giác vừa mơ thấy anh"

Đối phương không nói gì, một tay đã luồn vào trong drap, An Kiệt bị lạnh nhảy dựng.

" Lạnh không?" Anh hỏi, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng.

" .... Vâng." Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh.

Hứa Thần thức thời rời khỏi phòng bệnh, nói thật ra cô có chút hoang mang. Một mặt người đàn ông này trắng trợn ăn cơm cùng người con gái khác, mặt khác lại rất lo lắng cho vợ mình. Mà An Kiệt, lúc ở nhà hàng, coi chồng mình như người xa lạ... ví dụ như lúc nãy ở nhà hàng,mặt khác lại không có cảm giác đang ở trong chiến tranh lạnh... Thật sự là không hiểu. Càng không hiểu là chồng An Kiệt rốt cuộc là người đàn ông tốt hay là lăng nhăng?

Tịch Si Thần lấy tay che mắt An Kiệt, run run hôn môi cô, " Mơ thấy anh như nào? Hả?" Anh nói một câu, khẽ hôn một chút.

" Mơ thấy anh ở Pháp..."

" Sau đó thì sao?"

" Sau đó, anh bỏ đi."

"Thật không?"

An Kiệt nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng, " Si Thần, em có nhất định phải mổ để lấy đứa bé không có khả năng sống này không?"

Cô cảm giác trên mặt có giọt nước trên má...

An Kiệt sững sờ, bàn tay muốn chạm vào mặt người ở trên, Tịch Si Thần cầm được tay cô, ngữ điệu khàn khàn cười, " Làm gì?"

" Anh..."

"An Kiệt." Anh dịu dàng gọi tên cô, " Anh chỉ là..."

Một câu nói anh cũng không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu vùi vào cổ cô, rất nhiều năm về sau, An Kiệt đều nhớ lúc đó Tịch Si Thần đã khóc.

Chương 22: Biển xanh hàng năm ( phần 3)

Trong phòng bệnh đơn, đèn huỳnh quang tắt, hoàng hôn sắp buông xuống, bên trong có vẻ u ám, An Kiệt dịch chuyện, cánh tay bên hông lại siết chặt một ít.Tịch Si Thần tựa vào đầu giường ngủ, tư thái của của anh giống như nhắm mắt nghỉ ngơi,nhưng cô biết anh đang ngủ, hơi thở rất nhẹ, nhưng có chút bấn an. An Kiệt nhớ Phác Tranh từng trêu cô, " Chồng em còn so đo phát khiếp hơn cả phụ nữ."

Bọn họ vẫn sống yên bình như vậy, tình cảm của anh giấu ở bên trong còn tình cảm của cô thì thờ ơ. Cô cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô không cần tình cảm long trời lở đất, cũng không nghĩ đến vĩnh viễn tồn tại, cũng không cần đến chết cũng không rời...Nhưng là vì sao lúc này cô lại cảm thấy khó chịu như thế, theo bản năng sờ đến bụng mình.- tại sao lại muốn cùng anh có một phần không thể tách rời, không bị cắt đứt.

Trong lòng An Kiệt dâng lên một cảm xúc bực bội khó tả. Cô ngẩng đầu, cúi xuống gần vào người đàn ông anh tuấn,môi hôn cổ anh có ý bướng bỉnh được ăn cả ngã về không.

Mí mắt Tịch Si Thần run rẩy một chút, từ từ mở mắt ra, khiến cho môi An Kiệt chạm vào môi anh, ánh mắt không khỏi nheo lại.

An Kiệt hít sâu, mạnh dạn thử hôn sâu, đối phương rất hợp tác nhẹ nhàng há miệng ra, tùy ý để cô thăm dò đi vào. Lòng rung động mạnh,cho dù xấu hổ, nhưng hiên tại An Kiệt muốn cùng anh quấn quýt hô nhau, cô cần như thế, mới có thể bình ổn cảm giác không diễn tả trong lòng.

Liều lĩnh, An Kiệt sờ soạng cởi cúc áo Tịch Si Thần, nhưng ngón tay run run, như thế nào cũng không cởi được, cuối cùng đơn giản xé rách luôn.

"An Kiệt –"

An Kiệt không dám ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc mê muội hôn cổ anh, xương quai xanh.... Chậm rãi hạ xuống vẽ bộ ngực gợi cảm. Ngón tay theo quần áo ngoài luồn vào quần áo bên trong, hướng về phía dưới bụng anh, kết quả một giây sau bị người ta dùng tay đè lại.

Lúc Tịch Si Thần đem cô ôm lấy, lại gặp ánh mắt như ăn tươi nuốt sống anh của cô. Bộ ngực phập phồng nặng nề tiết lộ cảm xúc của anh, mà lòng an Kiệt như nổi trống.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn mong manh theo rèm cửa xuyên qua, chiếu ở lông mi An Kiệt, rơi xuống một hình bóng dịu dàng, Tịch Si Thần kéo cô vào lòng, trong miệng tràn ra một tiếng thở dài rên rỉ, " An Kiệt, anh từ chối yêu cầu của em."

Sáng sớm, tám giờ, một hình dáng bé nhỏ xuất hiện ở trước giường trong phòng bệnh," Chị..." nói lắp, nhưng đại khái có thể nghe ra là gọi chị.

Chị không tỉnh, chú bên cạnh chị mở mắt, cười cười, " Xin chào."

" Xem ra chúng tôi đến hơi sớm." Đứng ở đằng sau đứa bé hai tuổi là Phác Tranh cùng vợ của anh. Còn có cô của An Kiệt, " Sao lại thế này?"

Tịch Si Thần kéo chăn bị rơi xuống giúp An Kiệt, " Chúng ta ra ngoài rồi nói."

Mấy ngày nay có một số người đến. Mà An Kiệt lại không bị ai quấy rầy, trong phòng bệnh ngủ tận đến mười hai giờ mới dậy.

Giữa trưa, Phác Tranh mang cháo mộc nhĩ đến, Tịch Si Thần gọt táo ở bên cạnh, vợ Phác Tranh ngồi trên sô pha dạy con cách phát âm. An Kiệt không tập trung nghe cô không dưới một lần nhắc nhở chuyện cần chú ý, ánh mắt không nhịn được luôn hướng về phía Tịch Si Thần, anh vẫn như mọi khi, nhưng, cô thật xấu hổ quá, nhớ tới đêm qua, lần đầu tiên cô chủ động,hết sức chủ động, lại còn một nửa ép buộc,ây da, thật sự là quá mất mặt- càng mất mặt hơn là đối phương còn từ chối.

" Được rồi." Si Thần cười, đưa tay lấy bát của cô.

An Kiệt cúi đầu đưa bát cho anh- sao anh biết cô đúng lúc không muốn ăn? Nghiêng đầu nhìn không cẩn thận lại chạm phải ánh mắt kia, Si Thần đang nhìn cô dịu dàng, An Kiệt ho nhẹ một tiếng quay đầu.

Mười phút sau, mấy người Phác Tranh đến căn tin bệnh viện ăn trưa, một tay Tịch Si Thần cầm hoa quả trên bàn bắt người trên giường ăn.

An Kiệt chần chừ một chút, cuối cùng là cho vào miệng ăn, vừa nuốt xong, Tịch Si Thần nghiêng người liếm khóe môi cô, An Kiệt buộc phải lui về phía sau, lại lập tức bị đối phương giữ gáy sau đó hôn thật sâu. Lúc ấy An Kiệt đỏ mặt nghĩ, miếng táo kia đã bị anh ấy ăn rồi...

============================= biển xanh hàng năm =============================

Lúc Hứa Thần đi từ bệnh viện ra, đúng gặp gặp Lâm Mẫn đang đi tới, đi được mấy bước, cuối cùng quay lại, " Lâm tiểu thư."

Lâm Mẫn dừng lại, tháo kính râm xuống, xoay người, cười hỏi, " Có việc gì?"

" Nói thật, Lâm tiểu thư xuất sắc như vậy, sao phải làm người thứ ba?"

Lâm Mẫn khẽ nhướn mày, " Luật sư Hứa quả nhiên là vô cùng thẳng thắn đấy."

" Cô biết tôi là ai?" Hứa Thần ngạc nhiên.

Lâm Mẫn cười cười, ý tứ sâu xa, cũng là mở ra một chủ đề không nói rõ được, " Nếu không rõ ràng cách đối nhân xử thế của cô, cô cho rằng anh ta sẽ cho phép cô đi dạo phố, mua sắm, ăn mỳ Ý cùng vợ mình?"

Hứa Thần ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng được, " Anh ta theo dõi cô ấy?"

" Theo dõi? Oh, không, cô quá coi thường Tịch Si Thần rồi. Anh ta có năng lực đem chuyện muốn biết thành " trùng hợp" mà thôi."

Hứa Thần choáng váng, một lúc lâu sau cũng không thể nói rõ, người kia rốt cuộc là một người đàn ông như nào vậy?

" Thật khủng khiếp đúng không? Đúng vậy đấy." Lâm Mẫn tán thành

Lâm Mẫn đi phía trước lại quay trở lại nói, " Cái" người thứ ba" thật đúng là oan uổng mà, đại luật sư, tôi mới là người bị lợi dụng đấy." Bị lợi dụng để giới truyền thông không quấy rầy Giản An Kiệt, cho dù chỉ là một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: