chap 9+10
Chương 9: Vĩnh viễn không rời xa
An Kiệt đi theo Phác Tranh từ phòng em bé ra, em bé đã trắng trắng mềm mềm, đáng yêu vô cùng nhưng đứa bé mới được một trăm ngày tuổi này lại đặc biệt mê ngủ, tỉnh được một lúc lại nằm úp sấp trong lòng mẹ ngủ say,An Kiệt sợ làm ảnh hưởng bèn vội vàng ra nhanh.
Tịch Si Thần với Niên Ngật ở phòng khách chơi cờ vua. Phác Tranh đi siêu thị mua đồ ăn, còn dì ở trong phòng bếp nấu cơm. An Kiệt nhìn xung quanh vô cùng nhàm chán, cuối cùng đến cạnh Tịch Si Thần xem đánh cờ.
Cờ vua khác với cờ tướng Trung Quốc, từ trước đến giờ An Kiệt toàn cùng Phác Tranh chơi cờ vây, cờ phi hành (1), hoàn toàn không chơi cờ vua, nhưng chỉ cần nhìn qua đã hiểu một chút, thấy có vẻ thú vị.
" Si Thần, đi con tượng lên để ăn luôn con mã kia".
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi nói " Con tượng không thể đi thẳng"(2).
An Kiệt khẽ nhếch miệng, hai giây sau lại có ý kiến " Xe—".
Tịch Si Thần lần này không quay đầu, thản nhiên nói " Xe không thể đi nghiêng"
An Kiệt bị đả kích nghiêm trọng,nhìn một lúc, không dám phát biểu thêm nữa, thấy có chút mất mặt, đang định đi ra chỗ khác thì cánh tay ở dưới bàn đã nhẹ nhàng giữ tay cô lại.
" An Kiệt thích chơi cờ vua à?" Niên Ngật ngồi đối diện mở miệng.
An Kiệt nghĩ nghĩ, không phải gọi là thích chơi, chỉ là cô cảm thấy vô cùng mới mẻ.
" Em bảo chồng em dạy cho, trước kia Si Thần là trưởng câu lạc bộ cờ vua của trường đại học đấy".
" Thật sao?" An Kiệt hào hứng hẳn lên.
Niên Ngật cười " Ở trường đại học F, câu lạc bộ cờ vua ít được chú ý, nhưng sau khi Tịch Si Thần gia nhập, loáng cái đã trở nên vô cùng phổ biến"
" Anh ấy chơi cờ vua vô cùng giỏi sao?"
" Giỏi là một chuyện. Có không biết bao nhiêu các em khóa dưới cho đến các chị khóa trên đều bởi vì Tịch Si Thần mà chạy tới tham gia câu lạc bộ cờ vua. Một đám các cô gái ngay cà tượng với mã đều không phân biệt được, đều là đến anh chàng đẹp trai, lúc ấy trưởng câu lạc bộ của bọn anh sống đến năm thứ tư mà chưa thấy qua cảnh tượng như này, buổi tối phấn khích đến nỗi không ngủ được bèn trực tiếp chạy tới phòng ngủ của Tịch Si Thần yêu cầu hắn làm phó câu lạc bộ, sống chết trước khi anh ta tốt nghiệp, Tịch Si Thần phải ở trong câu lạc bộ cờ vua" Niên Ngật phấn khởi kể.
Si Thần đi một nước cờ rồi nói " Đàn anh, tôi nhớ rõ anh lớn hơn tôi năm tuổi, ngoài ra,chúng ta hẳn không phải là bạn học".
" Ha ha " Niên Ngật mỉm cười " Ngày thường cùng Vương Thành tán gẫu, nghe nhiều nên thuộc thôi".
" Anh Vương cùng Si Thần là bạn học?"
" An Kiệt, em gọi Vương Thành là anh vô cùng trôi chảy, thế mà lại gọi anh cứ một câu Niên tiên sinh, hai câu Niên tiên sinh" Niên Ngật nhìn về phía Si Thần " Tôi nói này, theo tôi,cậu mà không uy hiếp cô ấy mới là lạ đấy".
Tịch Si Thần lười trả lời vấn đề này, cúi đầu quan sát ván cờ, tay ở dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại .
Đương nhiên Niên Ngật cũng sẽ không hy vọng việc Tịch Si Thần trả lời " Vương Thành cùng Tịch Si Thần là bạn đại học, nghe nói là còn ở chung phòng" Niên Ngật quay đầu lại nhìn An Kiệt tiếp tục " Nhớ lại năm đó" , " An Kiệt, hồi trước chồng em có biệt hiệu là Cây Cỏ đấy."
" Cây Cỏ á...." An Kiệt nghiêng đầu nhìn Si Thần, định cười thì bàn tay ở dưới bàn thoáng siết chặt bàn tay cô
Niên Ngật nhiệt tình bổ sung thêm thông tin " Nghe đồn là có rất nhiều cô gái theo đuổi Si Thần, khi đó lợi hại nhất vẫn là hoa khôi khoa ngoại ngữ, hình như theo đuổi hắn ta hai năm. Nhưng vấn đề là Tịch Si Thần không thèm cho người ta cơ hội lấy một lần, cuối cùng cô bé kia đa khổ muốn chết, đành chọn một anh chàng đã theo đuổi mình ba năm. Vương Thành vẫn nói đáng tiếc cô bé hoa khôi kia xinh đẹp như vậy, Si Thần, có phải xinh thật không?"
Si Thần vẫn chuyên tâm chơi cờ, lạnh nhạt nói " Không nhìn kỹ."
Niên Ngật " chậc" một tiếng " Sau đó lại có một cô gái vô cùng tài năng ở khoa Thương mại quốc tế, cũng có ý với Tịch công tử đây, nhưng giang hồ đồn rằng trong lòng Tịch Si Thần đã sớm có người, cô gái kia cân nhắc một hồi, biết là khó nên lựa chọn rút lui, lại nói tiếp, tôi vẫn tò mò, Elvis, lời đồn kia có phải sự thật không?"
Si Thần cầm con vua lên, " Chiếu tướng, đàn anh, anh thua rồi" Tịch Si Thần đứng lên, đột nhiên cườii " Đàn anh, hóa ra anh cùng Vương Thành ở công ty rảnh rỗi như vậy, tôi nghĩ kỳ nghỉ của tôi kéo dài ra chút chắc không sao."
Niên Ngật xem lại nước cờ,nháy mắt lại nháy mắt
Tịch Si Thần cười cười ôm An Kiệt đi về phía cửa.
Niên Ngật lấy lại tinh thần " Hai người đi đâu?"
" Tôi với An Kiệt đi tản bộ chút" Dừng lại, Tịch Si Thần cười nói " Đúng rồi, đàn anh, trường trung học của An Kiệt nằm trong đại học F"
————————–bishop phân cách ————————–
Chạng vạng, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, người đi đường không nhiều lắm, An Kiệt đi ở phía trước, Tịch Si Thần đi theo sau, An Kiệt quay đầu nói, Tịch Si Thần hoặc trả lời hoặc mỉm cười. Anh có thể đến gần, rất gần nhưng vĩnh viễn không kéo xa khoảng cách giữa hai người
Chú thích:
(1) Cờ phi hành :là loại cờ gồm có 4 màu, trên mặt đều có hình máy bay, bốn người mỗi người chọn một màu rồi chơi. Bên trong cờ phi hành có một con xúc xắc, các bạn chỉ cần đổ xúc xắc, lúc xúc xắc dừng lại ở số bao nhiêu thì bạn được đi bấy nhiêu.Nhưng bạn phải đổ được mặt 6 trên quân xúc xắc thì máy bay của bạn mới được bay ( ở trong cá ngựa Việt Nam thì là xuất chuồng), sau khi đổ được mặt 6 rồi, khi đổ vào 1, máy bay của bạn có thể nhảy cóc. Cứ thế cứ thế, máy bay nào đi được đến hết đường thì thắng. ( Mình thấy cái trò này giống hệt trò cá ngựa ở Việt Nam luôn, khác mỗi một bên là ngựa bên kia là máy bay)- Theo baike.
(2) Trong cờ vua, con tượng ( hay còn gọi là tịnh) chỉ có thể đi chéo, còn con xe đi ngang và đi dọc.
Chương 10: Trẻ con
Màn đêm buông xuống, đèn trong Phác gia sáng rực, mọi người ngồi quây quần một chỗ ăn tối, nói chuyện trên trời dưới biển, thật vô cùng hạnh phúc.
Bà Phác khen Niên Ngật tốt, hỏi đông hỏi tây, hỏi về sở thích rồi cuối cùng có ý muốn giới thiệu người quen cho anh.
Niên Ngật liên tục từ chối, nói rằng việc này không cần vội.
" Cháu xem, trong mấy thằng ngồi đây cháu lớn tuổi nhất, chưa kết hôn cũng chỉ có mình cháu, thật may,lại đây,nói cho cô cháu thích mẫu con gái như thế nào, cô sẽ mai mối cho, đảm bảo thành công"
Niên Ngật cười khổ " Cô ơi, cháu thật sự không vội."
" Mẹ, từ nhỏ anh họ con đã có tiêu chuẩn cao lắm, cẩn thận mẹ chọn anh ấy lại không thích" Vợ Phác Tranh cười chen vào nói.
Bà Phác cân nhắc một lúc, cuối cùng xua tay " Hiện tại tuổi còn trẻ, chọn đông chọn tây, chậm rãi chọn, ngã một lần mới khôn ra một lần."
Niên Ngật vừa nghe, lập tức đứng dậy thở dài " Tạ ơn lão Phật gia khai ân", khiến cho mọi người trong bàn cười rộ lên.
" Si Thần, lần trước cái lô đất bên Thượng Hải còn quên chưa cám ơn cậu—" Phác Tranh nói.
Tịch Si Thần khẽ nâng đầu " Tôi có giúp gì được đâu." Nhìn An Kiệt gắp tôm ăn, cầm lấy khăn ướt lau tay rồi rất tự nhiên giúp cô bóc tôm.
Trác Tranh cười đùa " Nếu cậu không cùng công ty chủ thầu chào hỏi, thì công ty bé này của chúng tôi sao có thể cạnh tranh được." Phóng khoáng đưa cốc bia hướng về phía Si Thần tỏ vẻ ngưỡng mộ.
" Thực lực của công ty anh không phải kém" Tịch Si Thần xem như ăn ngay nói thật.
Phác Tranh cười rạng rỡ " Anh quá khiêm tốn rồi, đây cũng chỉ là công ty tư nhân thôi, hy vọng năm mơi năm sau có thể cạnh tranh trên thị trường."
" Chí khí ngút trời nha, anh em, tôi nhập cổ phần." Niên Ngật tiếp lời.
"Được thôi!"
Trong bữa ăn tiếng cười thay nhau nổi lên, nhưng Tịch Si Thần rất ít khi tham dự vào mấy đề tài này, trước mặt mọi người giọng điệu luôn lạnh nhạt.
" An Kiệt, khi nào định sinh con vậy?" Sau bữa tối,vợ Phác Tranh hỏi.
An Kiệt đang trêu đùa với em bé không khỏi dừng lại, cười nói " Hình như Tịch Si Thần không muốn có con."
Bà Phác cầm hoa quả từ bếp đi ra vô cùng kinh ngạc " Này, An Kiệt, Si Thần không thích có con sao?"
An Kiệt gật đầu " Đúng vậy", nắm tay với em bé, chọc cho bé con cười một trận
Tịch Si Thần ngồi cách đó không xa liếc mắt về phía này một cái, rồi cười cười quay đầu tiếp tục xem tin tức, Niên Ngật ghé sát vào một bên " Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, bình thường thôi."
Bà Phác đương nhiên có ý kiến, buông hoa quả xuống, ngồi bênh cạnh An Kiệt đỡ lấy em bé " Các cháu cũng không còn nhỏ nữa, đừng chỉ nghĩ đến thế giới hai người, bây giờ là thời điểm tốt."
" Vâng" An Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Si Thần than nhẹ, tay bóp trán, vợ của anh hình như càng ngày càng nhanh trí.
Lúc trở về nhà, nhà Tịch tiên sinh cách nhà Phác khá xa, một nơi đông một nơi tây,lái xe hết bốn mươi phút, An Kiệt dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm.
Đèn đỏ xe dừng lại, Tịch Si Thần quay đầu nhìn một bên mặt An Kiệt, một lát sau nhẹ nhàng gọi cô " An Kiệt."
" Dạ?" An Kiệt chậm chạm một lúc rồi quay người lại " Cái gì cơ?"
Tay Si Thần vuốt ve hai má của cô " Em thật sự muốn có con sao?"
An Kiệt im lặng, không trả lời.
Si Thần nhìn cô dịu dàng " Đợi hai năm nữa được không? Để cho cơ thể em khá hơn rồi chúng mình sinh con?"
An Kiệt thở dài " Cơ thể của em ổn rồi—"
" Không được, hiện tại không được." Tịch Si Thần kéo cô vào lòng, nhẹ giọng nói " An Kiệt, anh rất nhát gan... thật sự không dám mạo hiểm gì cả"
——————– cục cưng phân cách ——————–
Sáng sớm hôm sau, An Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, đại loại là bảo cô đến một văn phòng luật sư nhận việc, cũng không cần phỏng vấn mà trực tiếp tuyển cô vào, cô vốn nghĩ lý lịch sơ yếu của mình gửi đi chắc đã chìm vào đáy biển, không ngờ lại nhận được một tin tốt đẹp này.
An Kiệt hoảng hốt, cũng chưa bỏ tạp dề xuống, vội vàng chạy lên tầng hai, ôm chầm lấy Tịch Si Thần đang ngồi ở phòng làm việc đọc sách.
Si Thần cười " Sao thế? Nhìn em rất vui vẻ"
An Kiệt cười hì hì nhìn anh " Em có việc làm rồi."
Tịch Si Thần ôm cô ngồi trên đùi, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài có chút rối của cô " Công việc gì?"
" Trợ lý luật sư."
" Trợ lý luật sư..." Tịch Si Thần cười hỏi " Phỏng vấn được rồi ư?"
An Kiệt lắc đầu " Không cần phỏng vấn, họ bảo em tuần sau đi làm việc luôn, thật là sướng quá, thật sự là vui quá đi." An Kiệt nghĩ đến liền cảm thấy không ổn, cảm giác như đang trong mơ, cô muốn có việc làm, lương ít cũng không sao, chỉ cần một công việc, cô không thích bản thân chỉ quanh quẩn ở nhà.
" Vậy ư? Như vậy, công ty luật đó ở đâu?"
An Kiệt đang muốn trả lời, bỗng nhiên trở nên cảnh giác, nhìn Tịch Si Thần,nheo mắt nói " Anh muốn làm gì?"
Tịch tiên sinh vẫn cười cười " Anh muốn biết ở đâu để có thể đưa em đi làm mỗi ngày."
An Kiệt hoài nghi,"Thật ư?"
" Em đang nghi ngờ anh, đúng không?"
" Đương nhiên là nghi ngờ." An Kiệt còn nghiêm túc nói " Thật ra anh là người đểu giả nhất."
Tịch Si thần khép mắt, lộ ra hình dáng tràn đầy mị lực nam tính, môi hơi hơi giơ lên " Vậy sao? Anh đểu giả chỗ nào?"
" Vấn đề là chỗ nào anh cũng đểu giả"
Si Thần than nhẹ,nâng mặt An Kiệt khẽ căn nhẹ vào môi cô.
An Kiệt cười nhẹ " Làm sao nào?"
" Giở trò xấu xa." Tay gắt gao ôm chặt khiến cho cô không thẻ chạy, chậm rãi hôn sâu...
An Kiệt thở hổn hển, một tay giữ chặt quần áo, làn da đã bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi " Trẻ con..."
Si Thần dừng lại, tiếp theo buồn bực cười ra tiếng " Em đang trả thù anh sao, An Kiệt" Nói xong đứng dậy ôm An Kiệt đi về phía phòng ngủ.
An Kiệt bị dọa " Này..."
"Đừng lo lắng, sẽ không có con."
"......" Không phải vấn đề này sao? À mà là vấn đề này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com