Chương 1: Đi Phỏng Vấn.
Nhật An bước một bước chân vào trong sảnh công ty, tim của cô lại nảy mạnh hơn khi nãy một chút, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra.
Khoảng 2 ngày trước cô vừa nhận được một cuộc gọi hẹn phỏng vấn, nói thật, Nhật An vừa nghe vừa phân tích xem có phải là đa cấp hay không? Nhưng khi đầu dây bên kia nhắc đến tên công ty, Nhật An mới sực nhớ lại cô đã gửi CV cho công ty này một tuần rồi.
Lúc đầu thấy tin tuyển dụng, Nhật An chỉ gửi bừa CV của mình thôi vì cô đang là sinh viên năm 3 ngành Marketing, đến năm 4 mới cần tìm nơi thực tập vả lại đây là một công ty lớn cô không nghĩ rằng mình may mắn lọt vào tầm ngấm của Phòng Nhân sự đâu.
Kết quả, có lẽ Nhật An đã đánh giá thấp bản thân mình rồi. Để rồi hôm nay khi đứng trước sảnh công ty chờ phỏng vấn mà cô vẫn còn chưa tự tin lắm về bản thân.
Nhật An móc điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn hướng dẫn ở trên mail cô bắt đầu theo đó tìm đến một căn phòng chờ giành cho ứng viên.
Đây chỉ là một vị trí thực tập sinh nên số ứng viên không nhiều, chỉ vỏn vẹn 3 người. Ngoài cô ra còn có 2 người nữa đã ngồi đợi sẵn trong phòng, nhìn lướt qua họ rồi cô hơi cúi người xuống chào hỏi tỏ vẻ lịch sự, họ cũng nhanh chóng đáp lại cô. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt và ngượng ngùng kinh khủng.
Khoảng 10 phút sau, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi bước vào, ba người ngồi trong phòng lập tức đứng dậy cúi thấp người chào hỏi. Sau khi mọi người ổn định xong chỗ ngồi, Nhật An mới dám ngước lên giả bộ nhìn lơ qua người phụ nữ trước mặt, nhìn thì có vẻ đứng tuổi nhưng da mặt, da tay thì trắng trẻo mịn màng, điểm trừ là có vài vết nhăn ở khóe mắt thôi, hồi còn trẻ chắc cô ấy cũng xinh đẹp lắm, Nhật An âm thầm đánh giá.
Người phụ nữ lên tiếng: "Chị tên Nhật Mỹ, chuyên viên Tuyển dụng phòng Nhân sự, hôm nay chị sẽ là người phỏng vấn các em."
Sau màn giới thiệu là một tràn dài những câu hỏi tới tấp không có một phút giây ngơi nghỉ. Đối với những câu hỏi của Nhật Mỹ, Nhật An cũng không có kinh nghiệm trả lời vì dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô ứng tuyển cho một vị trí làm việc mới, những gì cô trả lời đều là từ kiến thức mình có và cũng thể hiện sự chân thành của cô.
Bên trong phòng có một dãy cửa sổ bằng kính, khi nãy vào phòng cô nhớ ở bên ngoài vẫn còn chưa nắng lắm vậy mà bây giờ mặt trời đã gần lên đỉnh đầu rồi ư?
Tiếng trả lời đều đều và thoáng có chút run từ cô và hai người con lại vang khắp phòng. Chỉ có giọng nói của Nhật Mỹ là vẫn giữ ổn định một tông giọng như thế trong suốt buổi.
Trải qua một đống câu hỏi về chuyên môn thì cuối cùng cũng đến phần kết của buổi phỏng vấn. Nhật Mỹ đưa mắt nhìn ba ứng viên ngồi đối diện mình, đôi mắt đã đánh giá không biết bao nhiêu ứng viên dường như có thể nhìn thấy rõ mồn một bên trong bụng của từng con sâu ngồi phía dưới nghĩ gì.
Chớp nhẹ mắt, Nhật Mỹ nâng bút, ánh mắt dời lên ba CV được đặt ngay ngắn trên bàn, hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, ba em có câu hỏi nào giành cho chị không?"
Người đầu tiên ngồi gần cửa chính nhất lên tiếng hỏi: "Đối với thực tập sinh như bọn em thì không biết công ty có hỗ trợ hay phụ cấp gì không ạ?"
Nhật Mỹ vẫn không dời tầm mắt của mình, chị trả lời: "Trong JD gửi kèm cũng có để rõ, với những bạn thực tập sinh hoặc học việc thì vẫn có thể nhận lương, từ 4 triệu và có thể hơn, nếu các em làm tốt công việc của mình công ty sẽ có thêm mức thưởng kèm theo."
Nhật An thầm nghĩ trong lòng, ý chị Nhật Mỹ là nói bạn kia không đọc rõ thông tin trong JD sao?
Người thứ hai lại không có câu hỏi gì, cuối cùng đến lượt Nhật An. Cô để hai tay lên đùi rồi lại nghiêng người về phía trước, hỏi rõ ràng: "Tập đoàn M&T là tập đoàn mà em muốn mình có thể gắn bó lâu dài ngay khi em vừa tốt nghiệp nhưng trong JD em nhận chỉ tuyển thực tập sinh trong 3 tháng, vậy không biết là nếu sau 3 tháng em làm tốt thì có thể tiếp tục được giữ lại không ạ?"
Ngay lúc này Nhật Mỹ lại ngước lên nhìn cô, chị xoay hai đầu gối của mình từ phía chính giữa hướng sang Nhật An rồi mới bắt đầu trả lời: "M&T luôn rất khuyến khích các bạn sinh viên trẻ có tài năng tìm đến để chúng tôi có thể tiếp cận với làn gió mới của thời đại mới dễ dàng hơn, nên nếu em thực sự chứng minh được mình phù hợp với công việc hiện tại trong quá trình thực tập, chúng tôi sẽ xem xét tiếp tục hợp tác với em và thậm chí em có thể trở thành nhân viên chính thức."
Nhật An gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng trong lòng cô lại mừng thầm.
Qua cách trả lời của chị Nhật Mỹ, cô có thể đoán chắc mình sẽ trúng tuyển khoảng 70%, 30% còn lại đến từ việc hai người kia có sẵn chân tay gì ở tập đoàn lớn này hay không, hoặc là chị Nhật Mỹ có đổi ý gì vào phút cuối cùng hay không thôi.
Với kiểu câu hỏi: Em có câu hỏi gì giành cho anh chị không? Nếu ứng viên mà trả lời không thì thật sự là đang lấy một khúc gỗ to, chắn ngang con đường kiếm tiền của mình rồi. Nhà tuyển dụng sẽ dựa vào đó để đánh giá sự tìm hiểu của ứng viên về công ty, nếu không có gì muốn hỏi cũng phải bắt buộc hỏi một câu nào đó chứng tỏ mình để ý đến vị trí này và có mong muốn được ở lại công ty.
Người thứ hai xem như bỏ đi, còn người thứ nhất, rõ ràng là biết nguyên tắc này nhưng lại hỏi vào một thông tin đã có sẵn thì thôi vậy.
Chị Nhật Mỹ khi nãy trả lời với người đầu tiên dùng từ "các em" còn với Nhật An chỉ dùng từ "em" đó là sự khác biệt thứ nhất.
Lúc hỏi xong câu hỏi đó, chị Nhật Mỹ cũng bắt đầu xoay gối về phía cô chứng tỏ chị ấy đang thấy hứng thú với câu hỏi này, đó là sự khác biệt thứ hai.
Đây đều là những chú ý nhỏ mà bất kỳ người nào đi phỏng vấn cũng đều phải chú ý. Nhật An âm thầm thở nhẹ trong lòng, cũng may cô có một người chị làm trong ngành Nhân sự này chia sẻ cho cô vài bí kíp chứ nếu không cô cũng thành một kẻ lóng ngóng mà thôi.
Bước ra khỏi sảnh công ty, cô lấy điện thoại gọi ngay cho người chị làm Nhân sự của mình kể về tình hình cuộc phỏng vấn khi nãy.
Chị của cô ở đầu dây bên kia bình thản nói: "Nếu không có thay đổi gì thì tầm chiều nay hoặc mai em sẽ có thể nhận được điện thoại từ công ty. Còn nếu... Một trong hai người kia có người quen trong công ty thì đành chịu vậy."
Nhật An bĩu môi, cô đá mấy hòn đá nhỏ ở ven đường, tay đút áo khoác nói giọng hơi bất mãn nhưng lại ỉu xìu: "Một Tập đoàn lớn như vầy chắc không có trường hợp đó đâu ha chị."
"Maybe."
Trong lòng cô vẫn rất tin tưởng vào uy tín tuyển dụng của M&T nhưng trên đời này thứ mà sinh viên sắp ra trường như cô thua thiệt người ta nhất đó chính là mối quan hệ. Đứa nào nhiều mối quan hệ thì con đường thăng tiến sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Đang định cúp máy thì bỗng phía sau lưng cô lại chạm phải một người, cô giật mình xoay người lại rồi bắt gặp một người đàn ông đẹp trai mặc vest đen đang chuẩn bị bước vào trong sảnh công ty. Cô vội vàng cúi người xin lỗi: "Xin lỗi anh, khi nãy em lo nghe điện thoại nên không có chú ý phía sau."
Sau đó khoảng năm giây, người đàn ông này vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhật An bắt đầu thấy gai người, mặc dù đẹp trai thì đẹp trai thật đó nhưng nhìn người ta như vậy cũng không làm cho anh có sức hút hơn đâu ngược lại còn làm cho cô thấy người đàn ông này giống một kẻ biến thái.
Mấy hôm nay Nhật An thường xem được mấy cái Anime chuyển sinh, trong đầu cô lúc này lại nảy ra một cái tên rất giống với những cái tên phim Anime cô vừa xem: Giữa cái nắng nổ đầu, có một kẻ biến thái đẹp trai to bự đang nhìn cô.
Sau đó cô tự phụt cười. Hmm,... Không khí lại ngượng ngùng thêm 50% rồi.
Cuối cùng người đàn ông đó cũng lên tiếng, vậy mà câu hỏi được thốt ra lại làm cô hơi hoang mang, ngỡ ngàng: "Em sử dụng nước hoa gì vậy?"
Dù không biết vì sao anh ta lại hỏi thế nhưng cô vẫn lễ phép trả lời: "Em không dùng nước hoa, em dùng Body Mist."
Nhận được câu trả lời này có vẻ anh ta vẫn chưa hài lòng lắm, cô thấy, hai đầu chân mày anh ta từ nãy giờ vẫn chưa có giãn ra. Song, anh ta lại chỉ gật đầu trả lời: "Ừm, không sao đâu." Nói xong bước chân thẳng tiến đi vào bên trong công ty không thèm ngoái nhìn.
Minh Thành bước vội vào trong thang máy hỏi trợ lý của mình: "Hôm nay công ty có mở cuộc phỏng vấn nào sao?"
Trần Nhật đáp: "Không phải là phỏng vấn lớn đâu ạ, chỉ là tuyển vài thực tập sinh cho công ty thôi."
Minh Thành chớp mắt vài cái, một tay đút vào túi quần một tay nới lỏng cavat ra, hồi lâu sau anh mới nói: "Mang tất cả hồ sơ ứng tuyển hôm nay đến cho tôi xem."
Trần Nhật làm trợ lý của Minh Thành đến nay đã năm năm nhưng vẫn chưa bao giờ thấy anh chú ý đến ứng viên như vậy. Chỉ sau khi Phòng Nhân sự tuyển được người xong sẽ báo cáo lại cho anh đánh giá, sau mỗi tháng lại báo cáo tình hình người mới vào một lần, cứ như thế trong bốn tháng nếu ai không đạt yêu cầu do anh đề ra thì thẳng tay khai trừ nhưng trường hợp xem hồ sơ ứng viên trước khi Phòng Nhân sự đưa ra quyết định như thế này là chưa từng có.
Mặc dù có nhiều thắc mắc trong lòng nhưng Trần Nhật không hỏi gì chỉ một dạ hai vâng đáp lời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com