Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Xúc cảm nguyên sơ nhất của loài người sau khi tiến hóa là yêu.

Yêu đến dại khờ, yêu đến hóa ngu ngơ.

Yêu nhưng thầm kín và bẽn len.

Chúng ta yêu nhau, một cách yêu thật khác lạ.

Way nâng mí mặt nặng nề  trong khi cơn đau vẫn còn âm ỉ chưa nguôi ngoai. Những kí ức trong đầu dần trở nên rõ rệt, cậu…..chết rồi ư?

Đây là đâu vậy??

Way khó khăn đứng dậy, tựa người vào thân cổ thụ phía sau, vết đạn đã lành hẳn, còn không để lại sẹo, nhưng cơn đau khi ấy vẫn rõ ràng lắm.

Way cố gắng hít thở thật sâu, khi nhịp thở ổn định cậu cố gắng quan sát xung quanh tìm kiếm dấu hiệu sống của người khác.

Nơi cậu đang đứng tựa như mơ nhưng lại rất rõ ràng, một cánh đồng hoa oải hương trãi dài ở trước mắt kéo lên tận ngọn đồi phía đằng xa, sau lưng là cây cổ thụ già hàng trăm năm tuổi. Way nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng của bất kì ai ở nơi đây, cậu cứ cố gắng tỉnh mộng nhưng không thể.

Nơi này đẹp quá…………

Way đứng thẳng lưng dè chừng mà đi về phía ngôi nhà phía xa xa……

Cánh đồng trông không quá rộng, vậy sao cậu đi mãi đi mãi vẫn không đến cuối đường??!

Bên cạnh những luống hoa oải hương lại còn vươn vãi những ngôi sao be bé. Chúng không động đậy cứ như vậy phát sáng bên trong bụi cây. Way tò mò vươn tay chạm vào một ngôi sao bé nhất.

“ Bùm…”

Ngôi sao bất chợt phát nổ, hóa thành một nắm bụi phấn bay lả lơi trong gió, gom thành một mảng màu tím nhạt trước mắt Way….

“ Lúc này…..” – Way bần thần nhìn những dòng kí ức đang chạy phía trên những hạt bụi phấn nhiệm màu kia.

…………………………………………………………………………….

“ P’Pete….chờ em với ạ…..P’Pete ơi!!”

“ Em chạy chậm quá đó nhe…..không bắt được anh đâu nè.”

Hai đứa trẻ ở trong một ngôi nhà đồ sộ, chơi mấy trò cỏn con rượt đuổi nhau từ nơi này đến nơi nọ, trẻ con hồn nhiên đến lạ, chúng nhoẻn miệng cười những nụ cười hạnh phúc của tuổi mới lớn, chúng cùng nhau học và cùng nhau chơi. Chúng đi đâu cũng có nhau, hệt như một cặp sinh đôi không thể tách rời.

Way nhìn đến thơ thẫn cả người, cậu lúc ấy bé quá và cũng thật ngốc,  lúc ấy phải chi nghe lời anh nhiều chút, không cãi lời anh, không vì vài chuyện vặt vãnh mà giận dỗi anh…..cậu lúc đó được anh yêu thương bằng tất cả những gì amg anh có.

Bụi phấn tan vào hư vô, Way lại nhìn thấy đoạn đường này đã ngắn đi một chút, Way vội vã tìm kiếm ngôi sao thứ hai.

Chúng sau khi bị chạm vào vẫn nổ tung và hiện về trước mắt Way nhưng kí ức mà cậu không nhớ đến.
……………………………………………………………………………………………….

“ Chị……em phải về Bangkok, mười năm có hơn rồi đó chị……Way đã ở nơi đó ngần ấy năm…”

“ Mày cũng biết là mười năm có hơn rồi mà Pete…cậu trai đấy chắc gì còn nhớ đến mày….muốn về thì về nhưng tuyệt đối công ty mày vẫn phải lo.”

Way ngước nhìn mà đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, Pete đã nổ lực nhiều đến như vậy trong ngần ấy năm để có được cơ hội trở về Thái Lan tìm cậu, trong suốt những ngày tháng sống cùng bố mẹ nuôi trong giàu sang anh ấy vẫn không quên, ở nơi này vẫn còn một người anh cần tìm.

Những việc mà anh làm tất cả đều vì cậu.

“ Pete……..” – Way nghẹn ngào cất tiếng gọi.

Đoạn đường thêm ngắn Way đem tay chạm vào ngôi sao thứ ba.

……………………………………………………………………..

“ Em thấy không Way……nhà chúng ta vẫn còn đẹp lắm…..nhà vẫn ở đay chờ em về….”

“ Ái chà….héo mất rồi, anh thay chậu cây khác cho em nhé….”

Way bật khóc, ngôi nhà đã lâu không ai ở phủ một lớp bụi dày, mấy chậu cây héo khô nay đã được anh ấy quét dọn sạch sẽ. Thay luôn cả mấy chậu cây héo thành những chậu cây khác xanh mơn mởn.

Pete chăm chỉ dọn nhà nhưng vẫn không xê dịch nội thất hay thay đổi bất kì điều gì trong căn nhà ấy, khi mà cậu ở Ma Cao, rời bỏ anh ấy, anh ấy vẫn không quên cả hai vẫn còn một ngôi nhà chung, vẫn không ngừng hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ về nhà cùng anh.

………………………………………………………………………

Ngôi sao thứ tư rồi thứ năm. Những ngôi sao vỡ vụn đem theo những gì Way không nhớ không thấy không biết bày ra trước mắt cậu.

Chúng cho cậu thấy thật rõ, rằng anh đã yêu cậu đến nhường nào……

Mười năm có lẽ cậu ôm một mảnh tình đơn phương, tự ti và bẽn lẽn yêu thương người con trai khác, thầm lặng nhớ thương bóng hình khác cố gắng để bảo vệ người ấy mà quên mất rằng ngoài kia của vòng tròn lẫn quẩn của ba tạo ra, có một người vẫn yêu cậu, vẫn thương và vẫn nhớ cậu.

Trong những lúc cậu bày mưu tính kế cố gắng bảo vệ người con trai khác, anh ấy ở bên cạnh nhìn thấu tất cả vẫn không trách cậu một lời, vẫn tin tưởng và bảo vệ cậu theo cách của riêng anh.

Anh ấy vẫn ở đó….P’Pete của cậu chưa từng rời đi, mỗi ngày lại thêm yêu, thêm thương……niềm yêu này chưa từng vơi đi dù là chút ít.

Way bước chân đến ngôi nhà nhỏ, khóc đến đau lòng vì anh, cậu quá tầm thường so với những điều vô thường mà anh cần có. Cậu có thể cho anh quá ít, lại mang đến phiền toái cho anh quá nhiều.

Way ước gì bản thân có thể làm nhiều điều tốt hơn cho anh, có thể yêu thương anh thêm nhiều và nhiều hơn thế nữa….

Nhưng cậu là được gì đâu….cậu chết rồi, không thể về nhà cùng anh, không thể cùng anh thức giấc trên một chiếc giường, cùng nhau đi ăn sáng.

Không thể cùng anh đăng kí kết hôn càng không thể chăm sóc anh thật tốt nhưu những gì cậu vẫn muốn làm.

Những lỗi lầm cậu lừa dối Babe, cậu đã trả hết rồi, cậu đã bảo vệ được Babe cũng mang sự an toàn cuối cùng của mình đặt vào tay của Babe. Cậu chỉ có thể dùng trái tim ẩn trong lòng ngực để bảo vệ anh, đỡ cho anh một viên đạn.

Giờ đây Way chỉ muốn mỗi ngày đều có thể chăm sóc Pete thật tốt, không để anh phải thức khuya, càng không để anh bỏ bữa, anh không cần lúc nào cũng mặt mày nghiêm nghị như trên công ty, cậu ở bên cạnh sẽ khiến anh mỗi ngày đều cười thật tươi, tươi như mặt trời phía trên cao. Cậu cũng có thể giúp anh làm việc, anh không cần phải lo lắng nhiều điều……nhưng mà……nhưng mà thật khó quá……..

Way đẩy nhẹ cánh cửa, không có hi vọng rằng trong nhà sẽ có người.

Cậu bước vào căn nhà gỗ, nơi này tràn ngập oải hương, nội thất xắp xếp ngăn nắp và rất sạch sẽ.

Cậu chùng bước…….điều gì vậy………tại sao lại như thế…….

Trên chiếc tủ gỗ, những khung hình xắp xếp ngay ngắn, là hai ông lão cùng nhau trồng hoa, gương mặt tuổi 60 đầy nếp nhăn và đối mắt đã nheo lại, tôi tay họ có chút gầy nhưng nụ cười chưa từng già đi.

Vẻ ngoài đã khác nhưng làm sao Way có thể nhìn nhầm, đấy là anh và đây là cậu……cả hai người trong khung hình là anh và cậu ở tuổi 60 ư?

Cậu vậy mà ở một vũ trụ khác, thời không khác có thể sống cùng anh đến những năm cuối đời vậy ư?

Way ôm lấy khung hình chìm vào hạnh phúc mà ngã lưng xuống chiếc giường bên cạnh, ít ra ở không gian khác cậu đã có thể chăm sóc anh đến già, cậu cũng có thể cùng anh hạnh phúc…

Way bật khóc nhưng trái tim đã bớt đau đớn phần nào, một cơn gió nổi qua cánh đồng hoa oải hương mang theo những cánh hoa khô lả lướt theo làn gió bay tận đến chân trời góc bể. Mà Way trên chiếc giường cũng bắt đầu thiếp đi……..

......................................

“ Way à…..Way tỉnh lại đi em….Way, anh ở đây….Way…."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com