Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 123

Yoon Ha lao mình ra khỏi công ty, cô bát một chiếc taxi đi thẳng ra biển. Đứng trước mặt biển, cô nhìn những con sóng cuộn trào , đánh ầm ầm. như thể cơn sóng giận dữ đang gào thét trong lòng cô. Cô đưa hai tay hét lên :

- Mẹ ơi ! Con nhớ mẹ...............

- Tại sao mẹ lại bỏ con. Từ nay con và Yoon Mi sẽ ra sao đây.

- Con căm hận bà ta, con muốn bà ta phải nếm trải nổi đau này. Con không thể tha thứ cho bà ta được, con không thể....mẹ ơi.

- Kim Tae Hyung ! Bắt đầu từ bây giờ em sẽ quên anh, em sẽ mãi mãi quên anh.

- Em sẽ coi như chúng ta chưa từng quen biết.

- Tae Hyung à....

Cô gục xuống khóc nức nở mặc cho gió lúc thổi tung mái tóc của cô.

Ở một nơi cách đó không xa, có một chàng trai lặng lẽ dõi theo bóng của cô.

Yoon Ha đi đến con đường sỏi đá lần trước Yeon Jun dẫn cô đến. Cô bỏ giày đi chân không dẫm lên bãi sõi, cô cứ thế đi đi mãi, cho đến khi chân cô chảy máu, chân đau đớn vì bị sỏi đâm vào chân. Nhưng cô vẫn cứ đi. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm :

- Chân đau thì tim sẽ không đau. Mình cần phải gạt bỏ nỗi đau ra khỏ tim, cần phải gạt bỏ nó như vậy mình mới có thể đối mặt với bà ta.

Chân dù đã sung tấy lên nhưng Yoon Ha vẫn cứ tiếp tục đi, máu vẫn cứ tiếp tục chảy nhưng cô mặc kệ. Đến khi cô muốn ngã xuống thì một đôi bàn tay đã đỡ lấy cô. Yoon Ha nhìn lên, đó là gương mặt với đôi kính đen to và mái tóc rối bù. Cô ôm chầm lấy Yeon Jun khóc nức nở trong lòng cậu.

Yeon Jun đưa cô về nhà, bồng cô vào trong nhà Ji Hyo, giúp cô băng bó chân xong mới về.

Ji Hyo nhìn Yoon Ha khóc nức nở nói :

- Han Yoon Ha em đừng bao giờ làm chuyện gì dãi dột.

- Em sẽ không làm chuyện dại dột đâu, cho đến khi bà ta nếm trải được nỗi đau này – Yoon Ha nói, sắc mặt lạnh băng đến độ Ji Hyo cảm thấy sợ hãi.

Đám ma của bà Han Seol tổ chức rất đơn giản bởi vì họ còn bà con họ hàng gì. Yoon Ha ôm bé Yoon Mi khóc nức nở, vỗ về con bé. Han Yoon Mi đã 5 tuổi, đã biết thế nào là cái chết, đã biết thế nào là đau khổ, đã biết thế nào là chia xa. Con bé cứ khóc đòi mẹ làm trái tim cô như rướm máu.

Sau đám ma cô ngã bệnh một chập một tuần lễ khiến Kyung Ah và Ji Hyo rất lo sợ. Cuối cùng cô cũng hết bệnh. Cô đứng trước gương cố gắng mĩm cười. Cô cứ tập cho bản thân phải mĩm cười, ép bản thân phải cười trước gương cho đến khi cô có thể cười một cách tự nhiên và rạng rỡ nhất. Chỉ có điều cô biết là nụ cười này không hề có cảm xúc.



New York

Một căn biệt thự nằm ở ngoại ô, cách xa thành phố một giờ xe chạy. Nơi có phong cảnh rất đẹp và yên tĩnh, nơi có một cái cây già vừa được bắt thêm một chiếc xích đu. Có một chàng trai đang ngồi đong đưa trên chiếc xích đu mắt nhắm ghiền lim dim ngủ.

Chàng trai mơ một giấc mơ rất đẹp, cậu đang dắt tay một cô gái có mái tóc dài đen mượt, mặc một chiếc váy tím không cầu kì, rất đơn giản nhưng lại có thể làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô. Cô đi bên cạnh chàng trai im lặng không nói gì. Ánh mắt nhìn cậu rất ấm áp, nụ cười trên môi tỏa sang, rất đẹp, rất đẹp............

Chàng trai vuốt ve gương mặt cô gái một cách dịu dàng, họ đi đến bên chiếc xích đu quen thuộc, cô gái ngã đầu dựa vào vai chàng trai một cách hạnh phúc. Rồi môi họ lần tìm nhau, chìm đắm trong một nụ hôn say đắm........

Reng...reng ...reng...

Tiếng điện thoại reo khiến Kim Tae Hyung giật mình thức dậy, bàn tay vô thức giơ ra trên không hụt hẫng. Bàn tay nhỏ nhắn của Yoon Ha trong tay cậu vụt biến mất khi cậu tỉnh giấc. Một chút luyến tiếc, một chút buồn bã vươn trên nét mặt.

Cậu uể oải bắt điện thoại.

- Alô!

- Là mẹ đây – Thì ra bà Sun Hwa đã gọi cho cậu.

- Có chuyện gì sao?- Tae Hyung hỏi với giọng khó chịu, cậu bực bội vì bị phá ngang giấc mơ .

- Con còn định ở đó đến bao giờ - Giọng bà Sun Hwa tuy trách cứ nhưng rất nhẹ nhàng.

- Con muốn ở lại đây cho hết kì nghỉ. Vô học con sẽ trở về - Tae Hyung mệt mỏi đáp.

Từ khi qua đây, cậu luôn có cảm giác buồn chán, không bạn bè, không người thân. Mặc dù ở đây cũng còn một số bạn bè lúc trước của cậu nhưng không thân cho lắm. Cậu không thích chơi với ai cả cho nên vừa được nghỉ lễ là cậu trốn về đây ở. Cứ cách vài ngày bà Sun Hwa lại gọi điện đến thăm chừng.

- Thôi được rồi, con cứ ở lại thêm vài ngày nữa đi, nhưng đến khi vào học là phải lập tức trở về có biết chưa – Giọng bà nhỏ nhẹ nhắc nhở.

- Con biết rồi – Kim Tae Hyung đáp rồi tắt máy.

Cậu thở dài một cái rồi đứng dậy đi vào nhà.

Căn biệt thự rất rộng lớn, rộng gấp ba lần so với căn nhà cũ của Han Yoon Ha nhưng nó lại mang vẻ giống như căn nhà đó. Cho nên cậu muốn dọn đến đây ở, dường như chỉ có ở đây cậu mới thấy thoải mái hơn.

Tae Hyung tự pha cho mình một tách cà phê, nhưng khi bỏ đường cậu lại vô tình cho đến ba muỗng đường. Đã trở thành thói quen rồi. Thói quen này là khi cùng sống với Yoon Ha, cô thường bỏ đến ba muỗng vào tách cà phê của mình. Cô rất sợ đắng, cho nên mỗi khi uống thuốc thường phải dung kẹo dỗ ngọt mới chịu uống. Yoon Ha rất nghịch ngợm thường hay lén đổi tách cà phê của cô cho cậu, rồi âm thầm lén lút cười khi thấy cậu đưa tách cà phê lên miệng uống, rồi phá ra cười khi thấy cậu nhăn mặt vì ly cà phê ngọt của cô. Nhưng sau đó, cô lại bị Tae Hyung cười trêu lại vì cô quên rằng mình đã đổi cà phê của cậu rồi nên khi cô vừa uống vào thì lập tức mếu máo phun ra. Ly cà phê của cậu chỉ bỏ một muỗng đường cho nên rất đắng. Mỗi khi như vậy cô lại phụng phịu mắt rưng rưng, miệng không ngừng phun ra vị đắng nơi đầu lưỡi.

Han Yoon Ha thường hay bày trò này, nên dù Tae Hyung biết rằng cô đã tráo ly cà phê của mình, cũng giả vờ đưa lên miệng uống, rồi giả vờ nhăn mặt rồi nhìn cô cười thích thú. Chỉ có điều, ly cà phê của cậu cũng bỏ ba muỗng đường nên dù cô quên khuấy và uống nó thì vẫn không phun ra vì đắng nữa.

Nhớ đến đây, Tae Hyung bỗng nhắm mắt lại, cảm giác chua xót , cảm giác đau đớn lại dâng tràn trong tim. Dù đã dặn lòng phải căm hận cô. Nhưng mà sau đó cậu mới phát hiện rằng, càng hận nhiều lại càng yêu nhiều hơn. Càng muốn vứt bỏ thì càng nhớ nhiều hơn.

Nỗi nhớ này len lõi vào tim theo cậu vào mỗi giấc mơ. Mỗi đêm cậu đều mơ thấy giấc mơ ngọt ngào bên cô nhưng khi tỉnh giấc, mới hay rằng nước mắt đã rơi nhiều .

Bên cánh cửa kính rộng mở thong ra vườn, Tae Hyung đặt một giá vẽ, đã lâu rồi cậu không vẽ tranh. Cái sở thích vẽ tranh từ nhỏ của cậu đã bị cậu từ bỏ khi trở về Hàn Quốc. Bây giờ khi cô đơn, cậu lại muốn vẽ nữa.

Nhưng rõ ràng cậu muốn vẽ phong cảnh bên ngoài, vậy mà khi nhìn lại, hiện ra trước mặt cậu lại là gương mặt của cô. Đã lâu rồi không vẽ, Kim Tae Hyung cứ nghĩ rằng cậu không thể nào có thể vẽ giống như thật được nhưng nào ngờ gươg mặt trong tranh vẽ lại giống cô đến như thế. Tae Hyung mới hay rằng, gương mặt cô, nụ cười của cô đã khắc sâu vào trong tim cậu, dù có nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể vẽ lại một cách chính xác gương mặt cô.

Cậu từ từ vẽ, nhưng càng vẽ càng nhiều, rõ ràng là muốn vẽ cảnh nhưng không hiểu vì sao trong cảnh lại có người, mà người con gái ấy luôn mĩm cười nhìn cậu. Tae Hyung đờ đẫn khi nhìn thấy gương mặt đó, cậu tức giận quăng bỏ cây bút qua một bên rồi đạp đổ cái giá đựng khung vẽ, xe nát hết những bức tranh mà cậu đã vẽ. Để rồi đau khổ gục xuống sàn rơi nước mắt.

Buổi chiều vắng vẻ, gió lùa vào tóc cậu, vuốt nhẹ cuốn theo một tấm hình vẽ gương mặt Yoon Ha trên một tờ giấy nhỏ bay vướng vào chân Tae Hyung. Cậu ngẫng đầu nhìn thấy tấm hình đó, nhặt nó lên mân mê một lúc, sau đó cậu nhét nó vào trong ví. Tự nhủ với lòng chỉ là để ghi nhớ nỗi đau này, nhưng thật ra cậu biết mình đang tự lừa dối bản thân, cất tấm hình vào ví vì đó là nơi người ta để ảnh người mình thương yêu nhất. Khi Yoon Ha bỏ ra đi, cô đã xóa hết tất cả, những hình ảnh của cô khỏi mắt cậu, chỉ là cô không thể xóa hết hình ảnh của cô trong trái tim cậu. Cho nên Kim Tae Hyung giờ đây đau thương đến gục ngã.

Ở đây một thời gian dài, cậu không thích có người phục vụ, cậu tự giặt giũ tự nấu ăn. Những món ăn cậu nấu chẳng thể nào giống được mùi vị món ăn mà cô nấu. Kim Tae Hyung càng cố nấu lại càng phát hiện ra hương vị món ăn do cô nấu mang hương vị hạnh phúc, ngọt ngào. Dù bây giờ cậu có nấu ngon thế nào thì cũng không thể tìm được mùi vị đó. Cậu nhớ lại ước muốn tự bản thân có thể nấu cho người mình yêu thương nhất . Cậu nhớ lại cái cảm giác tập tành nấu ăn rất vui vẻ hạnh phúc của mình và nụ cười hạnh phúc của cô khi nhìn những món ăn cậu nấu mặc dù mùi vị và màu sắc tệ không gì sánh được. Nếu là trước đây, Tae Hyung cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày cậu lại lao vào bếp đeo tạp dề một cách tự nguyện như thế.

Đến khi giặt giũ cậu lại nhớ đến vẻ mặt nhăn nhó của cô khi cậu cứ nhét tất cả quần áo vào máy giặt mà không hề lựa chọn gì cả. Nhớ lại những ngày nghĩ bị cô dựng dậy không cho cậu ngủ nướng, bắt cậu cùng cô lên sân thượng giặt đồ thiệt là chỉ muốn khóc thôi. Chưa bao giờ cậu phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì cả vậy mà cô còn vừa cười vừa buông một câu:"Không cần đẹp trai, chỉ cần cơ bắp"

Những lúc đó thật là vui vẻ, Yoon Mi cũng đòi giúp cho nên Tae Hyung và bé cùng nhau nhảy vào thao giậm giậm cứ như đang khiêu vũ làm Yoon Ha đứng bên ngoài cười ngất. Sau đó là một trân đại chiến nước, chia làm hai phe. Kim Tae Hyung và bé con một phe, Yoon Ha một phe. Tất nhiên cuộc chiến này Yoon Ha là người thua cuộc nhưng sau đó lại trở thành người thắng cuộc khi cô giận lẫy đòi bỏ đói hai anh em vì cô bị ướt nhiều nhất. Nhưng cuối cùng người bị bỏ đói chỉ có mình Tae Hyung, Cậu ngồi nhìn Yoon Ha đút cho bé ăn với vẻ mặt cam chịu đầy ăn năn hối lỗi đến độ Yoon Ha bật cười. Cô bĩu môi lén lút cười nhìn cậu rồi mới chịu đi làm đồ ăn cho cậu khi mà cái bụng cậu đã gõ trống liên hồi.

Nhưng sau khi để Yoon Mi đi ra sân chơi thì Tae Hyung đã phạt Yoon Ha. Cậu làm trái tim cô đập liên hồi bằng ánh ánh mắt áp khi cậu nhìn sâu vào mắt cô và sau đó cướp hết không khí quanh cô, làm hô hấp cô ngừng hoạt động bằng một nụ hôn sâu lắng. Sau khi cậu buông cô ra, tay chân cô đã bủn rủn cả lên, cả người không còn chút sức nào phải ngả vào lòng cậu thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng e thẹn.

Tae Hyung mở bừng mắt ra thoát khỏi những hồi ức ngọt ngào đó. Trái tim cậu đập liên hồi, ánh mắt đau buồn, cắn chặt môi kìm nén nỗi đau vào trong.

Dù đã nói phải quên cô, nhưng mà tại sao ký ức cứ mãi vương hình bóng của cô. Dù làm gì, nghĩ gì đều thấy bong dáng cô xuất hiện đến nỗi chỉ cần nhìn thấy một bong dáng của ai đó lướt qua, cậu hối hả chạy đến để rồi thất vọng. Biết rằng mình lầm người, biết rằng cô sẽ không thể nào sang mỹ nhưng không hiểu tại sao cậu vẫn cứ lao đến khi gặp một hình bóng trông giống cô.

Cậu đi đến ghế ngã người ngồi xuống, mở nhạc nghe để thư thái đầu óc. Những ca từ của bài hát lại càng làm tâm trạng cậu thêm rối loạn.

Đã cố gắng chẳng nghĩ về em, cho anh thôi cô đơn trong lòng

Mà sao lại mơ nhiều hơn, thấy bóng dáng em mỗi đêm về

Đã cố gắng chẳng nghĩ gì them, sao chân anh cứ mãi đi tìm

Về nơi mà ta thường qua, đã có những yêu dấu nhạt nhòa

Dù anh biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại

Nhưng dường như anh hoài chưa quên và dường như đâu đâu anh cũng thấy em

Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng

Cho anh thêm cồn cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ.

Đã cố gắng chẳng muốn gọi tên nữa, thế nhưng sao tim không thể nào xóa hết

Và đôi lần anh lại quên, tưởng như kế bên vẫn còn em

Đã có lúc bỗng thấy thoáng qua, thế nhưng xung quanh ai cũng xa lạ

Và anh lại thêm ngẩn ngơ, thấy ai đó cứ ngỡ là em



Kim Tae Hyung

Choi Yeon Jun

Park Ji Hyo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com