Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 139

- Lấy công trả thù riêng? – Tae Hyung nhìn Yoon Ha bằng ánh mắt diễu cợt – Cô nghĩ cô đáng sao?

" Cô đáng sao? " – có câu nói nào làm đau người bằng câu nói này không ? Đúng vậy, cô không đáng, không đáng chút nào, không đáng để anh quan tâm, không đáng để anh để ý, không đáng?

Han Yoon Ha cảm thấy rất đau, nhưng rõ ràng cô mới là người đi đâm vào tim người khác cơ mà. Tại sao tim cô lại đau chứ. Cô không để cậu thấy nỗi đau này.

- Vậy anh nói đi. Rốt cuộc là anh không hài lòng ở chỗ nào chứ? - Cô sẵng giọng hỏi lại.

- Cô có biết cách để làm một nhân viên hay không vậy. Nhân viên là để phục tùng cấp trên, làm mọi việc cấp trên yêu cầu. Phục vụ cho đến khi cấp trên hài lòng chứ không phải là đi hỏi lại cấp trên cái này cái nọ - Cậu khinh miệt nói, rồi cậu nhìn thấy nét mặt đông cứng của Yoon Ha mới nói – Được rồi, cô trở về phòng đi, gọi cậu Min vô đây cho tôi.

Yoon Ha thất thểu đi về phòng. Vừa vào phòng cô liền đụng mặt giám đốc Hwan, ông thấy cô liền vồn vã hỏi:

- Sao rồi, phó tổng giám đốc đã duyệt chưa?

Cô lắc đầu, vẻ mặt bí xị. Giám đốc Hwan giơ tay lên trời thở dài:

- Trời ơi, tôi sắp sửa về hưu rồi không ngờ còn bị gặp nạn này. Đầu tôi vì cô mà bây giờ tiếp tục hói rồi.

Nói xong ông ta tiếp tục thở dài bỏ về phòng mình. Đợi ông ta đi xa mọi người bắt đầu cưới phá lên. Yoon Ha và Rosé không hiểu đã xảy ra chuyện gì ngơ ngác nhìn mọi người. Ngay cả chị Jennie vốn điềm đạm cũng đang run người vì cười.

- Chuyện gì mà mọi người cười dữ vậy – Rosé không nén nổi tò mò hỏi.

Một người cố nén cười giải thích cho hai người hiểu:

- Giám đốc Hwan, từ lúc anh vào làm đã thấy cái đầu hói bong lưỡng của ông ta. Nhưng chưa bao giờ ông ta thừa nhận mình bị hói đầu cả. Ai mà dám nói thế là chết với ông ta. Nhưng hôm nay vì Yoon Ha mà ông ta tự thừa nhận bản thân mình bị hói. Anh phải nói là anh rất khâm phục em – Nói xong anh ta còn giơ ngón tay cái về phía Yoon Ha.

Rosé nghe vậy cũng bật cười, còn Yoon Ha thì chẳng thể nào cười nổi, cô đi đến bên anh Min nói nhỏ:

- Anh Min, phó tổng giám đốc cho gọi anh.

Nụ cười trên môi cậu ta tắt ngay thay vào đó là mồ hôi vã ra, cậu ta lắp bắp:

- Có phải vì bản kế hoạch không?

Han Yoon Ha gật đầu, mọi người ai nấy cũng nín cười, vẻ mặt lo sợ. Cậu ta thở dài, cứ tưởng mình thoát nạn nào ngờ. Lần này cậu chết chắc, cả một cô bé xinh đẹp như Yoon Ha mà còn bị mắng tơi bời thì thân cậu còn bị trà đạp đến đâu. Cậu ta ủ rũ đi ra.

Lát sau cậu trở về gương mặt đầy nhẹ nhỏm, thấy ánh mắt tò mò của mọi người, cậu nói:

- Báo cáo không có vần đề, vấn đề nằm ở bảng số liệu. Tôi không kiểm tra kỹ mà đưa vào. Giám đốc bắt Yoon Ha làm lại vì nghĩ cô ấy sẽ phát hiện ra bảng số liệu bị sai, ai ngờ cô ấy lại đi vào vết xe đổ của tôi. Cho nên phó tổng giám đốc mới nổi giận. Cũng không trách Yoon Ha được, đến người có đầy đủ kinh nghiệm như tôi mà còn sai sót, huống hồ là người mới như cô ấy. Cũng may, phó tổng giám đốc không nói gì, chỉ bảo đi sửa lại số liệu mà thôi. Không ngờ, phó tổng giám đốc vừa nhìn một cái nhận ra bảng số liệu này có vấn đề, đúng là khâm phục.

Nghe anh Min nói Yoon Ha mới giật mình nhận ra đúng là cô không kiểm tra bảng số liệu. Cô cứ nghĩ bảng số liệu anh ta đã tra kỹ rồi. Lúc nãy còn nỗi giận mắng Kim Tae Hyung, bất giác thở dài hối hận.


- Vậy chúng ta kết thúc bài phỏng vấn tại đây, cám ơn cô đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi – Người phóng viên cúi đầu chào Kyung Ah một cái rồi thu dọn ra về.

Kyung Ah cũng cúi đầu chào rồi cùng đạo diễn Song đi ra về. Vừa vào trong xe, đạo diễn Song đã khen Kyung Ah:

- Lúc nãy con trả lời hay lắm.

- Là nhờ chú dạy thôi – Cô mĩm cười nói – Con cám ơn chú đã luôn nâng đỡ cho con.

- Thật ra cũng nhờ con có chút tài năng mà thôi. Chú vẫn nhớ ấn tượng vào ngày đầu tiên gặp cháu – Song cười nói.

Trước mắt ông là cảnh tượng các thí sinh tham dự cuộc thi tuyển diễn viên năm đó.

Trước mắt ông là các cô gái trẻ rất xinh đẹp và gợi cảm. Nhưng chẳng có ai làm cho ông chú ý cả. Bởi vì  ai trong lúc này cũng tỏ ra rất lúc túng trước trang phục của mình. Trang phục bị ban giám khảo cố tình làm rách. Họ hoàn toàn không biết ý đồ của ban giám khảo, có người mếu máo giải thích không phải mình làm rách. Có người tự ý thay đồ khác, có người cứ thản nhiên mặc đồ rách như thế xuất hiện. Nhưng chỉ có cô thí sinh số 17 là khác biệt.

Chiếc váy của cô không chỉ bị rách một nơi như mấy người kia mà còn bị rách rất nhiều nơi. Hay nói chính xác hơn đó không phải một chiếc váy rách mà chẳng qua đó là một kiểu thiết kế mới lạ của một nhà thiết kế lập dị nào đó.

Cho nên ông đã cầm micro lên hỏi các thí sinh:

- Trong buổi thi ngày hôm nay chúng tôi không công bố cho các cô biết chủ đề là gì. Vậy ai trong các cô có thể cho biết chủ đề của buổi thi ngày hôm nay là gì không. Dựa vào trang phục mà chúng tôi đã đưa cho các cô.

Các cô gái bắt đầu nhìn lại trang phục của mình, lật tới lật lui, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Còn những người đã thay đồ ra thì tiếc nuối vì đã không mặc nó lên đây đành nhìn qua trang phục của người khác tìm hiểu.

Cuối cùng, họ đành trả lời đại, nhưng vẫn chẳng có ai trả lời đúng. Ban giám khảo bắt đầu thấy chán nản và mệt mỏi trước đống thí sinh này. Chỉ có thí sinh số 17 vẫn im lặng lắng nghe các thí sinh khác trả lời. Thấy vậy ông mới cầm micro nói:

- Thí sinh số 17 câu trả lời của cô là gì?

Lúc này Kyung Ah mới mạnh dạn tiến lên, cô mĩm cười chào ban giám khảo và tất cả mọi người. Rồi mới bắt đầu cầm micro trả lời:

- Theo em nghĩ chủ đề hôm nay là:" Tùy cơ ứng biến".

Tất cả các giám khảo bắt đầu ngồi nhổm dậy nhìn vào cô thí sinh số 17. Một người lên tiếng hỏi:

- Tại sao em nghỉ chủ đề là "Tùy cơ ứng biến"

- Lúc em thay đồ, phát hiện váy mình bị rách, em lo lắng lắm. Nhưng sau đó em phát hiện những bạn khác cũng bị giống em. Lúc đó em bỗng phát giác ra hình như tất cả những việc này là có chủ đích.

- Vậy em có thể giải thích ý nghĩ của bốn từ này không? – Một giám khảo hỏi.

Kyung Ah liếc mắt nhìn Yoon Ha một cách kính đáo, cô thấy Yoon Ha nhìn mình cười rồi đưa hai tay lên làm động tác cổ vũ cô cố gắng lên. Cô thu hết sức mình nắm chặt micro bắt đầu trả lời.

- Em nghĩ là sau này nếu em trở thành một diễn viên, có lúc vô tình sơ ý mà làm rách váy như thế này mà không thể về nhà thay đồ kịp thì phải thật bình tĩnh, tự nghĩ ngay ra cách giải quyết. Biến cái bị động thành chủ động, cho thấy mình là người làm chủ tình hình. Có thể thể hiện được nhiều mặt cũng như nhiều vai diễn trước mặt công chúng. Như vậy mới trở thành diễn viên thực thụ được.

- Tuy đây không phải là một câu trả lời xuất sắc nhất nhưng là câu trả lời hay mà tôi được nghe.

Ban giám khảo đã lên tiếng tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô không ngớt. Nhưng Kyung Ah lại cầm micro lên tiếng:

- Thật ra, em không phải là người nghĩ ra chủ đề mà là bạn em. Cố ấy đang đứng ở đằng kia .

Kyung Ah chợt chỉ tay về phía Yoon Ha đang đứng, ánh sáng lặp tức quay về phía cô. Gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen nhánh của cô được thu lại và hiện ngay trên màn hình. Tất cả mọi người đều ồ lên trước sự xinh đẹp của cô gái này. Trong đầu ai cũng đặt ra câu hỏi:" Tại sao cô ấy lại không dự thi, nếu không thì chẳng cần phải chọn nữa"

Đạo diễn Song vừa nhìn thấy Yoon Ha, lúc này cô hơi lung túng nhưng vẫn cố cười nhẹ. Đột nhiên ông thấy cô mới chính là diễn viên chính mà ông cần tìm.

Sau khi mọi người còn đang bàng hoàng trước sắc đẹp của Yoon Ha thì Kyung Ah lại tiếp tục nói:

- Thật ra, bạn ấy vừa nhìn danh mục đề thi liền nhận ra ngay vòng thi này không có chủ đề cho nên nhìn thấy chiếc váy bị rách thì bạn ấy đã nghĩ ra chủ đề, trong khi em học thuộc lòng danh mục mà không nhận ra, còn nữa, chiếc váy này cũng là do bạn ấy tạo nên. Em hoàn toàn không biết, cho nên em thấy mình không xứng đáng nhận lời khen của mọi người càng không xứng dự cuộc thi này.

Nói xong cô trả micro cho người dẫn chương trình và bước xuống nắm tay Yoon Ha đi vào trong hậu trường. Nghĩa là cô bỏ cuộc.

- Haha...vì thấy con thật thà rất giống vai diễn bạn của nhân vật chính nên chú quyết định mời con hợp tác. Nhưng chú lại bị khả năng diễn xuất của con chinh phục. Điều hối tiếc nhất là Han Yoon Ha không chịu diễn vai nhân vật chính nếu không rating chắc chắn còn cao nữa – Đạo diễn Song nhớ lại xong liền cười nói với Kyung Ah.

- Quả thật rất đáng tiếc – Cô cũng tỏ ý luyến tiếc.

- Được rồi chú đưa cháu về nhà, tối rồi.

- Khoan đã chú, chú cho cháu đến một nơi được không?


- Cậu thật sự từ bỏ cô ấy sao? – Jimin nhìn Tae Hyung ngờ vực.

- Tội gì phải ôm khư khư một bông hoa trong khi xung quanh cậu là một vườn hoa chứ - Kim Tae Hyung cười nói.

- Nhưng mà ....

- Còn cậu, cậu có thể từ bỏ cô ấy không? – Tae Hyung chợt hỏi.

- Mình không từ bỏ được. Tae à mình yêu Yoon Ha, cho tới bây giờ trong lòng mình vẫn chỉ có cô ấy mà thôi. Vì Yoon Ha yêu cậu nên mình chấp nhận rút lui. Nhưng bây giờ là cậu từ bỏ cô ấy. Mình không muốn lại hối tiếc lần nữa – Jimin thở dài nói.

Cậu đã hối tiếc vì đã không bày tỏ tấm lòng của mình với Yoon Ha để rồi nhìn cô trong vòng tay Tae Hyung.

- Vì sao lại không thể từ bỏ. Vì hai người đã hôn nhau ư ?– Tae Hyung mĩa mai hỏi.

Park Jimin trợn mắt nhìn Tae Hyung. Cậu ấy biết ư, biết rằng cậu và Yoon Ha đã từng hôn nhau.

Bên ngoài cánh cửa khép hờ, một người con gái đau khổ rời tay khỏi cánh cửa bước ra ngoài. Nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Thì ra yêu thầm là một điều rất đau khổ. Yêu thầm một chàng trai mà trong lóng chỉ có hình bóng bạn thân của mình là điều đau khổ vô cùng.

Nhưng yêu đơn phương còn đau khổ hơn nhiều lần. Nhất là vẫn yêu đơn phương sau khi bộc bạch tấm long mình cho người con trai đó biết và bị người đó "nhẹ nhàng" từ chối. Là "nhẹ nhàng" từ chối. Nếu người đó thẳng thừng từ chối thì ít ra cô cũng có thể từ bỏ mà không đau lòng.

Kyung Ah lôi điện thoại ra nhắn tin cho Yoon Ha:"Mình mệt mỏi rồi, mình sẽ từ bỏ anh ấy"

Sau đó cô gọi điện cho Suga:" Có thể cho em mượn vai không?"

Yoon Ha nhìn tin nhắn của Kyung Ah cảm thấy tim như bị kim xuyên qua. Những người ở bên cạnh cô đều bị cô làm tổn thương. Kim Tae Hyung, Kim Seok Jin, Park Jimin, Son Kyung Ah, tất cả bọn họ, nếu như không quen biết cô, liệu họ có bước vào còn đường đầy đau khổ này không. Có lẽ họ sẽ bước trên con đường hạnh phúc ngập tràn ánh sáng. Tất cả đều là vì cô....

Kim Tae Hyung nằm thao thức trở mình trên chiếc giường của mình. Cậu nhận ra khoảng cách giữa cậu và Yoon Ha càng ngày càng cách xa. Khi chưa trở về, hằng đêm cậu đều mơ thấy Yoon Ha, có thể chạm vào cô, ôm cô vào lòng hôn lên đôi mắt long lanh ấm áp mỗi khi cô nhìn cậu, dù rằng khi tỉnh giấc còn lại chỉ là cảm giác hụt hẫng. Còn bây giờ, cô đứng trước mặt cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cô nhưng lại không thể chạm vào, trong lòng lại mang cảm giác đau khổ vô cùng. Vậy thì thà rằng không gặp lại để dù rằng nhung nhớ trong giấc mơ còn hơn gặp lại chỉ thêm đau lòng.

Cũng trong không gian này, Jimin đang ngồi trầm tư bên khói thuốc. Cậu nghĩ đến tình cảm của Tae Hyung, của Yoon Ha, của cậu và Kyung Ah. Tình cảm của bốn người bị trôi vào một lòng luẩn quẩn. Yoon Ha và Tae Hyung yêu nhau nhưng không đến được với nhau, cậu yêu Yoon Ha còn Kyung Ah thì yêu cậu. Bốn người họ đều là những kẻ suy tình không lối thoát.

Nghĩ đến Yoon Ha, Jimin cảm thấy tiếc nuối vì tình cảm của mình không sớm nói rõ với cô. Khi Yoon Ha hôn cậu, Jimin biết trái tim cậu mãi mãi thuộc về Yoon Ha. Vì một nụ hôn đó có bắt cậu chết cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến Kyung Ah, cậu cảm thấy có lỗi với cô, là cậu phụ tấm chân tình của cô để đuổi theo một bóng hình mà mãi mãi không có được.

- Cậu thật sự từ bỏ anh ấy sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Cô nhìn Kyung Ah lo lắng hỏi.

Hôm nay cô đến đón bé Tae Hyun và bé Yoon Mi ở nhà Kyung Ah. Vô tình Kyung Ah có nhà vậy là hai người cùng vào phòng trò chuyện.

- Không có gì cả, chỉ là do mình mệt mỏi rồi – Kyung Ah cười buồn trả lời.

Yoon Ha nhìn nét buồn trên gương mặt bạn, cô biết Kyung Ah không muốn cô nghĩ nhiều nên mới không kể, cô rụt rè hỏi:

- Có phải vì mình không?

Kyung Ah cúi đầu không trả lời, không gian bỗng chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng thở dài của cả hai. Lát sau Kyung Ah ngẩng đầu lên nói.

- Thật ra trước đây mình rất ganh tỵ với cậu. Lúc nhỏ mình ghen tỵ vì cậu được sống trong căn nhà to và đẹp. Được mặc quần áo đẹp, được ở trong căn phòng như một nàng công chúa. Sau này gặp lại, dù chúng ta rất thân nhau nhưng mình vẫn thấy ganh tỵ, đi bên cậu lúc nào mình cũng thấy mặc cảm. Bởi vì cậu vừa xinh đẹp vừa thông minh, dù cậu không cần làm gì vẫn thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Mình đi bên cạnh cậu, vô tình làm phong nền cho cậu, là đối tượng để người ta so sánh và khen ngợi cậu. Lúc trước mình cũng để ý đến một cậu bạn hồi trung học nhưng bạn ấy lại thích cậu, còn lợi dụng mình để tiếp cận cậu nữa chứ - Son Kyung Ah cười khổ khi nhớ lại.


Kim Seok Jin ( BTS )

Kim Tae Hyung ( BTS )

Park Jimin ( BTS )

Min Suga ( BTS )

Kim Jennie ( BLACK PINK )

Rosé ( BLACK PINK )

Kang Tae Hyun ( TXT )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com