Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 16

Cô không nhìn thấy cậu, hay nói chính xác, cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

Cũng cái dáng vẻ ấy dù cho nét mặt của cô bị che lấp bởi chiếc kính xấu xí kia. Cái dáng vẻ khiến cho TaeHyung mong nhớ ngày đêm, làm sao cậu không nhận ra được.

Khi JungKook thông báo cho cậu biết không thể tìm hiểu được gì từ cái anh chàng JinHyuk kia, cậu gần như rơi vào tuyệt vọng. TaeHyung muốn chạy đến cầu xin NamJoon cho anh biết cô ở đâu và bằng lòng bất cứ điều kiện gì NamJoon đưa ra.

Nhưng một chút kiêu hãnh, một chút tự ái, một chút sĩ diện khiến cho cậu không thể làm cái việc nhục nhã này. Cậu chỉ biết dồn nén nỗi nhớ vào trong tim mà thôi.

Nếu ba cậu không muốn cậu đến trường đều đặn thì hôm nay cậu sẽ không đến trường. Không phải TaeHyung không muốn học, mà là cậu đủ thông minh để không cần đến trường mỗi ngày.

Sáng nay cậu đến trường với tâm trạng không thoải mmái bởi vì đi kè kè bên cậu là HyangMi. Cô ấy vừa đi du học bên Anh một năm trở về. Việc cô ấy vào trường này học là điều hiển nhiên.

Nhưng cứ nghĩ đến việc phải gặp cô ấy mỗi ngày và bị cô ta bám lấy không buông khiến TaeHyung đau đầu.

Lại thêm mấy cô nàng xoe xua ở trường cũng thường đeo bám lấy cậu, khiến cho TaeHyung chán nản hơn.

Đang bực bội vì sự đeo bám này, TaeHyung chỉ muốn bước thật nhanh thoát khỏi đám con gái ồn ào này thì cậu nhìn thấy phía trước một cô gái trông quê mùa đang chăm chú đọc sách. Bên cạnh cô là chiếc ba lô trông quen quen.

Lại còn con gấu nhồi bông màu đỏ trông rất đáng yêu treo lủng lẳng trên ba lô.

Dáng vẻ này, chiếc ba lô này và cả con gấu nhồi bông kia giống hệt như khi cậu gặp cô ở quán ba hôm đầu tiên gặp nhau.

Mặc kệ những cô gái xung quanh cậu, TaeHyung thư thái chầm chậm tiến tới. Đám con gái tất nhiên cũng đi theo.

Trái tim của TaeHyung reo vang rộn ràng, ánh mắt vui vẻ của cậu ánh lên khi nhìn cô gái ngồi trên ghế đá khiến cho HyangMi không vui.

Cô giả vờ đi nhanh về phía trước và cố tình giẫm vào chân của YoonHa thật mạnh.

Cũng nhờ vậy mà khi YoonHa khum xuống xoa xoa cái chân đau, sợi dây chuyền móc cái nhẫn bạc cô vẫn thường đeo trên cổ rơi trước mặt TaeHyung. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là cô gái mà TaeHyung ngày nhớ đêm mong.

Khi YoonHa bỏ đi để lại sau lưng một ánh mắt vui mừng ấm áp, cũng kèm theo một đôi mắt giận dữ.

- Haiz! Chán quá đi – KyungAh thở dài buồn bã – Nghe nói dạo này dãy A và dãy B xôn xao lắm chứ chẳng lặng lẽ như dãy C của tụi mình.

- Lại chuyện gì nữa đây – YoonHa buông bút nhìn KyungAh cô đang viết báo cáo giúp giáo sư Im.

- Cậu xem các khoa khác ồn ào nhộn nhịp trong năm học mới ghê chưa kìa. Còn khoa mình thì lại im lìm chán ngắt.

- Mình thích như thế này hơn. Ồn ào sinh phiền phức mà thôi – Cô tiếp tục viết.

- Cậu có biết bây giờ là những năm tháng đẹp nhất của đời người hay không hả. Bây giờ mà không tận hưởng thì sau này có muốn cũng không được.

- Vậy cậu cứ tiếp tục tận hưởng đi, đừng có làm phiền mình làm việc.

KyungAh đứng dậy cốc cho YoonHa một cái.

- Cậu cứ dìm đầu vào cái đống tài liệu đó cho đến chết đi. Mình đi hưởng thụ đây.

Nhưng KyungAh chỉ ra ngoài một chút thì đã quay lại. YoonHa vẫn chăm chú xem xét tài liệu.

Bên ngoài tự nhiên ồn ào, vài tiếng thì thầm...

- Sao anh ấy lại đến đây...

- Anh ấy đến tìm ai à.

- Trời ơi! Đẹp trai quá..

.............

YoonHa vẫn không chú ý, cô chỉ chăm chăm lo việc của mình. Không quan tâm chính là phương châm của cô đối với những hoạt động huyên náo ở bên ngoài cho đến khi KyungAh đến bên cạnh khều vào tay cô.

- Đến giờ rồi sao – YoonHa quay về phía KyungAh , ngẩng đầu nhìn cô ấy hỏi.

Nhưng rồi cô nhìn xuống chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc đeo ở cánh tay thon của mình. Vẫn còn đến 7 phút, cô thắc mắc nói:

- Còn sớm mà.

Nhưng KyungAh khuôn mặt hơi tái lắc đầu , rồi đưa tay chỉ về phía trước mặt YoonHa.

YoonHa nhíu mày không hiểu động tác của KyungAh có ý gì . Cô quay mặt nhìn về phía trước mình.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt cực kì đẹp trai, ánh mắt sáng ngời, nụ cười nữa miệng cực kì quyến rũ. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jean nhưng ở anh lại phát ra ánh hào quang khiến trái tim của các cô gái phải rơi rụng như lá mùa thu.

Mọi ánh mắt đều dồn vè phía YoonHa, trái tim vốn dĩ rất nhỏ bé của cô bắt đầu thổn thức. Tại sao lại là anh, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô? Cô và anh, hai người cứ như đang chơi trò chơi đuổi bắt, lần đầu tiên gặp mặt cô bỏ chạy, nhưng lại bị anh bắt gặp ở quán bar.

Lần này cô lại bỏ chạy vậy mà anh lại bắt được cô lần nữa.

Tạo sao anh lại thêm một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô, chẳng phải cô đã cố quên anh rồi sao. Đã cố gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi trí não của mình dù rằng càng cố quên thì nó càng hiện diện một cách rõ rệt và làm trái tim cô thắt lại.

YoonHa nắm chặt cây bút trên tay, cô mím chặt môi để kiềm chế cảm xúc khi nhìn thấy anh đến nỗi dấu của cây viết hằn trên tay cô.

Chỉ có một điều, YoonHa không thể kiềm chế được – trái tim run rẩy của cô.

TaeHyung đưa tay cầm lấy thẻ sinh viên YoonHa đeo trước ngực. Nhếch môi khẽ mĩm cười:

- Han YoonHa ....cái tên đẹp lắm.

Cậu thả bảng tên ra liền đưa người sát vào tai YoonHa, hơi thở anh phả vào tai cô như một luồng điện nhẹ đang chạy. Anh thì thầm với một giọng trầm ấm.

- Bắt được em rồi. Lần này anh sẽ nắm thật chặt, em đừng mong chạy thoát.

Ngẩng người lên, TaeHyung nháy mắt với YoonHa một cách ranh ma rồi quay lưng bỏ đi để lại cô vẫn ngồi bất động ở đó.

Tất cả các cô gái nhìn YoonHa ngưỡng mộ và ganh tỵ, còn các chàng trai nhìn cô với ánh mắt tò mò.

- YoonHa, cậu quen anh TaeHyung sao.

- Trời ơi làm sao cậu quen anh ấy vậy, kể cho mình nghe đi.

- Làm sao một cô gái như cậu lại quen được anh ấy vậy - Một cô gái nhìn YoonHa một cách khinh bỉ.

- Cậu có phải người yêu của anh ấy không? Nếu không phải thì làm mai cho mình đi,

- Liệu anh ấy có đến đây nữa không

....................

Hàng lạt câu hỏi tuôn ra khiến YoonHa thấy nhức cả đầu, cô bực mình đứng lên nói:

- Mình đắc tội lớn với anh ta đó, ai muốn liên can thì cứ việc đến đây.

Các cô gái đều xanh mặt khi nghe YoonHa trả lời rồi không ai bảo ai, họ lần lượt tản ra. Sự bình yên lại kéo về.

Nhưng suốt cả buổi YoonHa không tài nào tập trung vào công việc hay học tập được.

YoonHa không biết mình đang vui mừng vì gặp lại anh ấy hay là đang lo lắng.

Haiz! Bất giác cô thở dài. Phải làm sao đây.

Vừa bước xuống dãy tam cấp của dãy nhà C, YoonHa đã thấy mọi người tụ tập đang xì xầm gì đó. Hôm nay ra sớm, cô muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ một chút trước khi đi làm thêm. Tối qua cô ngủ quá ít. Vừa mới nghỉ đến thì cảm giác mệt mỏi kéo đến.

Chen qua đám đông để đi ra ngoài, YoonHa nhìn thấy một dàn xe mô tô đậu đều tăm tắp trước mặt. Nhưng chiếc xe cực kì đẹp mà không phải cứ có tiền là mua được. Tuy chẳng hiểu gì về xe cộ cho lắm, nhưng nhìn sự bóng loáng và lộng lẫy của nó thì cũng đủ reo thầm.

Những chàng trai sỡ hữu những chiếc xe này càng làm cho người ta lóa mắt hơn. Những anh chàng đẹp trai. Họ đang chờ ai đó.

YoonHa biết họ tìm ai. Cô ngây người đứng yên.

Đều là những anh chàng trong băng đua xe của TaeHyung. Đúng là con trai chủ tịch có khác. Có thể tự do phóng xe ngay trong khuôn viên của trường mà không ai dám làm gì.

TaeHyung đã đến trước mặt cô, nụ cười sung sướng hiện rõ nét trên mặt cậu. Cậu nắm lấy tay YoonHa dịu dàng nói:

- Đi theo anh.

Nhưng YoonHa đã rụt tay lại, cô quay về phía anh chàng JinHyuk đang đứng đó nhìn.

- Hôm nay cậu có đi xe tới không?

JinHyuk gật đầu.

- Vậy mình theo cậu về nhà cậu được không. Cuốn sách này mình đọc xong rồi, mình đến để mượn cuốn khác được không?

JinHyuk reo lên vui sướng:

- Được chứ. Cậu chờ một chút mình đi lấy xe.

- Không cần , mình đi theo cậu đến chỗ gửi xe.

Nói xong YoonHa liền kéo tay JinHyuk lôi đi, anh chàng sung sướng cực kì, mặc cho YoonHa kéo đi.


YoonHa bỏ đi vô tình gây tổn thương cho hai trái tim cùng nhịp đâp hướng về cô.
KyungAh đi sau thấy vậy mới chạy đến nói với TaeHyung:

- Nếu anh muốn gặp YoonHa thì đừng bao giờ đi môtô đến trước mặt cô ấy.

Nói xong KyungAh bỏ đi để lại bao nỗi thắc mắc sau lưng.

Hôm nay căn tin thật là bân rộn, YoonHa chạy hết bàn này tới bàn khác, đây là công việc làm thêm của cô ở trường. Các suất ăn ở đây tương đối mắc nhưng lại cực kì ngon.
Ngay tháng đầu tiên vào học ở trường này YoonHa đã được nhận vào đây làm. Cô nhận được một chân chạy bàn. Cứ hết giờ học là cô lại tới đây.

Bà chủ là một người tốt bụng, vì thương hoàn cảnh của YoonHa nên nhận cô vào làm nhưng không cố định thời gian và trả lương khá cao.

Tuy nói là căn tin của trường học nhưng nó chẳng thua vì một nhà hàng ba sao cả. Điều đầu tiên là căn tin này vô cùng sạch sẽ không phải bởi quy định mà do bà chủ là người thích sạch sẽ.

Các món ăn thì khỏi chê và thay đổi liên tục vì bà chủ vốn là một đầu bếp nổi tiếng và phong cách phục vụ thì miễn bàn. Tuy vậy nhưng vẫn có người cả đời chưa bước chân vào đây, vậy mà hôm nay lại bước vào. Một sự kiên lạ được ghi lại và đăng tải bởi sinh viên khoa báo chí lên trên web trường.

Cậu không phải đi một mình mà là đi theo nhóm, lần nào cậu cũng đi chung cả nhóm.

———————————————————————————

Hello các bạnnn 👋🏼👋🏼👋🏼 chắc mình phải drop fic được 2 tháng r ấy nhỉ 🤔 mong các bạn bỏ qua cho. Mình đã edit đến chapter 30 rồi đấy nhưng mà mình thay máy tính nên mất hết sạch. Không phải khá mà là vãi chưởng nản í huhu.
Anyway mình đã quay trở lại rồi đây và mình sẽ cố gắng đăng một tuần 2-3 chapter (có đc k nhỉ?)
Tuần nào mà mình quên k đăng thì cũng bỏ qua nhá hiuhiu, cuối cấp rồi nên hơi lười chútt.

Cứ cuối mỗi chapter mình note một chút tình trạng của mình có ok không hay các bạn thích kiểu truyện không thôi? Có câu hỏi gì cứ cmt hỏi nhé 👁‍🗨❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com