Chapter 164
Cánh cửa đang khép lại bỗng khững lại, Tae Hyung sững sờ khi nghe giám đốc Oh nói, ông ta bèn nuốt nước bọt nói tiếp toàn bộ câu chuyện.
- Tất cả đều là một vở kịch do mẹ cậu sắp đặt. Vì biết cậu Jeon thường thường cùng bạn gái đến đó, cho nên mẹ cậu bắt tôi và cô Han vờ như cũng đến đó để cho cậu ta bắt gặp cảnh âu yếm cùng bước vào phòng của chúng tôi. Trong phòng, mẹ cậu đã sắp đặt sẵn một cô gái, cô Han cứ ẩn mình bên trong tolet để tôi và cô gái này cùng tạo hiện trường ân ái hoan lạc. Nếu cậu đến, quản lí của khách sạn sẽ gọi điện báo cho chúng tôi biết, cô gái kia sẽ trốn vào trong tolet. Còn cô Han cứ thế chờ cậu đến rồi bước ra ngoài, làm như vừa cùng tôi làm chuyện ấy xong.
Tae Hyung quá đỗi boàng hoàng trước sự thật mà giám đốc Oh đã kể. Cậu đứng bất động bên cánh cửa, sắc mặt thay đổi làm giám đốc Oh hơi hoảng, ông ta vội lôi trong túi ra những tấm hình mà năm xưa ông ta đã bị chụp lén và ghép hình Yoon Ha vào cùng.
- Cậu xem xem, đây là nững tấm hình năm xưa của tôi và các cô tình nhân. Mẹ cậu đã cho người chụp lại và ghép hình cô Han vào.
Kim Tae Hyung run rẩy cầm lấy mấy tấm hình đang giơ trước mặt mình. Cậu nhận ra không gian căn phòng trong mấy tấm hình đó, cả tư thế âu yếm nhau của hai nhân vật trong hình. Chỉ khác là trong hình là gương mặt của cô gái khác.
- Cậu Kim, tôi đã nói hết ra rồi. Mong cậu hãy bỏ qua cho tôi lần này, tôi xin cậu.
Nhưng Tae Hyung đã không còn muốn nghe thêm nữa. Cậu đóng sầm cánh cửa lại, cầm mấy tấm hình đi thẳng về phòng. Giám đốc Oh dường như cũng hiểu tâm trạng cậu lúc này, ông ta không dám làm phiền nữa cũng lặng lẽ ra về.
Cậu đã rất oán hận, cậu đã sống trong nỗi hận, giận dữ, đau khổ và nhung nhớ. Nhưng tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch. Kim Tae Hyung ngã người lên giường cậu đưa mắt nhìn lần lượt lần lượt những tấm hình mà giám đốc Oh đưa. Toàn bộ đều giống như những tấm hình trước đây cậu đã thấy. Nhưng gương mặt thì hoàn toàn khác biệt.
Nộ khí phát ra, Tae Hyung vò nát mấy tấm hình trong tay quăng mạnh đi vào một góc tường. Những tấm hình bị vo tròn quăng mạnh đập vào tường rồi rơi xuống nằm ngay bên cạnh đống bể nát của con búp bê nga. Tae Hyung xúc động bước đến bên con búp bê, thứ duy nhất cô để lại cho cậu. Vô tình cậu phát hiện trong đó có một tờ giấy nhỏ. Cậu vội vàng nhặt lên xem. Trong đó có một hàng chữ:" Chờ em! Bởi vì em yêu anh"
Tim kích động vô cùng, nó có thắt lại rồi đột ngột đập mạnh, khiến toàn thân Tae Hyung run lên và đau đớn. cậu không còn trần chừ một phút giây nào nữa, vội vàng trong cửa lên xe chạy đến nhà Yoon Ha, nhưng cánh cửa nhà cô khép kín. Tae Hyung liên tục gọi điện cho Yoon Ha nhưng cô không bốc máy. Mọi kí ức bỗng ùa vào trong trí óc của Tae Hyung.
" Tất cả đều là một vở kịch do mẹ cậu sắp đặt"
" Bởi vì tôi sợ đắng cho nên ông trời mới luôn mang lại cay đắng cho tôi"
" Em muốn được làm gió quấn quanh bên anh. Không có bất cứ thứ gì có thể thổi em rời xa anh..."
" Nếu em phạm phải lỗi lầm lớn với anh, anh có tha thứ cho em không?"
" Nếu như em vì lí do nào đó mà rời xa anh, ...thì anh sẽ làm sao? – Anh.... sẽ để em yêu anh lần nữa "
" Kim Tae Hyung! Em yêu anh, lời nói này xuất phát từ trái tim em, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải tin rằng em yêu anh"
Từng đoạn từng đoạn kí ức chạy qua đầu Tae Hyung, khiến cậu khó thở. Tại sao bây giờ cậu mới hiểu ra những lời nói đó.
Tất cả đều do mẹ cậu làm. Tae Hyung nghĩ tới đây, cậu tức giận quay đầu xe phóng thiệt nhanh về nhà mình. Vì bệnh tình ông Kim,bà Sun Hwa và ông quyết định về nước dưỡng bệnh.
Tae Hyung vừa đến trước cửa nhà đã nghe tiếng cãi nhau của bà Sun Hwa và Seok Jin.
- Con yêu Yoon Ha, con sẽ bảo vệ cô ấy. Con sẽ không để mẹ chia rẻ con và cô ấy giống như chia rẽ Tae Hyung và cô ấy đâu. Con sẽ giữ cô ấy bên cạnh con mãi mãi. Nếu mẹ dám làm hại cô ấy, con sẽ mãi mãi căm hận mẹ.
- Con đúng là một đứa con bất hiếu, vì một cô gái mà chống đối lại mẹ mình. Từ xưa tới nay, con luôn nghe lời mẹ, chính vì con bé ấy xúi giục cho nên con mới trở nên bất hiếu như vậy. Cái con bé xấu xa ấy...- Bà Sun Hwa tức giận mắng.
- Mẹ thôi đi, con không cho phép mẹ sỉ nhục cô ấy – Seok Jin phẫn nộ cắt lời bà Sun Hwa.
- Bốp.....
- Bây giờ con dám lơn tiếng với mẹ sao. Từ trước đến nay, con chưa bao giờ dám cãi lại lời mẹ, nay con dám quát mắng mẹ. Con làm mẹ quá đau lòng rồi. Con đừng mong mẹ tác hợp cho con và con bé đó.
- Con lặp lại lần nữa. Con yêu Han Yoon Ha, con sẽ không từ bỏ cô ấy. Con không như Tae Hyung để mẹ tùy tiện sắp đặt chia rẽ, làm hại Yoon Ha. Con nhất quyết bảo vệ cô ấy.
Bà Sun Hwa định lên tiếng mắng thì ...
- Rầm.....
Cánh cửa nhà bị một lực khá mạnh phá tung ra, bà Sun Hwa và Seok Jin kinh ngạc nhìn về phía cửa. Gương mặt đầy căm giận của Tae Hyung từ từ hiện ra sau cánh cửa. Cả hai mẹ con họ không hẹn mà cùng tái mặt rồi im lặng.
- Tất cả đều là sự thật sao? – Tae Hyung bước vào, giọng chua xót hỏi.
- Chính mẹ, chính mẹ đã bày kế chia rẽ con với Yoon Ha?. Chính mẹ sắp đặt tất cả sao? – Tae Hyung giận dữ hỏi.
Bà Sun Hwa trước câu chất vấn của con thì không dám lên tiếng. Hiểu con không ai bằng mẹ, nếu bây giờ bà lên tiếng thì chỉ càng châm thêm cơn cuồng nộ của Tae Hyung mà thôi.
- Tại sao? Tại sao mẹ làm vậy, mẹ nói đi – Tae Hyung nhìn bà bằng ánh mắt đau đớn hỏi.
Bà quay mặt đi nơi khác không trả lời. Tae Hyung cười đau khổ nhìn bà rồi chuyển sang Seok Jin.
- Tại sao anh biết rõ sự thật lại không cho em biết chứ? Anh có biết em đau khổ thế nào trong mấy năm qua hay không? Còn anh, anh lại âm thầm tiếp cận cô ấy, chiếm lấy cô ấy. Anh đúng là đồ khốn!
Seok Jin trước câu mắng của Tae Hyung thì tức giận quay qua nhìn cậu nói:
- Đúng vậy, anh là đồ khốn. Biết rõ em yêu Yoon Ha nhưng vẫn tiếp cận cô ấy. Nhưng Tae Hyung à, tại sao em không nghĩ nếu không phải là anh thì cũng sẽ là một người đàn ông khác đến bên cạnh cô ấy. Yoon Ha là một cô gái tốt nhưng lại khổ mạng. bất cứ người đàn ông nào gặp cô ấy cũng đều muốn vươn tay ra che chở. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường như bao thằng đàn ông khác. Nếu có trách thì hãy tự trách mình, tại sao em không chịu giữ chặt cô ấy, tại sao lại bỏ đi.
Tae Hyung bị đã kích lớn sau câu hỏi lại của Seok Jin. Toàn thân chao đảo phải lùi về sau mấy bước. Đúng vậy, không có Seok Jin thì sẽ có một người đàn ông khác đến bên Yoon Ha, người sai duy nhất chính là cậu.
- Anh gặp cô ấy khi cô ấy ngã trước đầu xe của anh ở sân bay khi đi tiễn em. Nếu như cô ấy không gọi tên em thì có lẽ anh cũng chẳng quan tâm đến cô ấy. Nhưng vì em, vì em nên anh mới tiếp cận cô ấy. Muốn biết lí do vì sao nhẫn tâm làm tổn thương em mà rồi còn đau khổ gọi tên em trong giấc mơ khi mà nước mắt lại rơi như thế. Và rồi anh phát hiện mình yêu cô ấy lúc nào không hay biết. Anh sợ hãi, anh rất sợ hãi, anh tự sỉ vả mình. Nhưng rồi tình cảm lấn áp lí trí của bản thân, mỗi ngày anh đều thấy nhớ cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng anh vẫn nghĩ đến em, anh đã gọi điện hỏi em có còn yêu cô ấy hay không? Nhưng em đã trả lời thế nào hả.
Seok Jin đột ngột hỏi lớn, càng làm Tae Hyung thấy đau khổ.
- Em bảo em đã quên cô ấy rồi, hiện giờ em đã có người yêu khác. Cô ấy chỉ là một trò chơi, bây giờ thì em đã chán rồi. Anh không tin, cho nên anh cho nguời kiểm tra lại. Kết quả là những tấm hình gửi về cho anh đều là cảnh âu yếm của em và Krystal. Em nói xem, lúc đó em vì cái gì mà làm vậy. Anh vì cái gì mà không thể tiến đến với Yoon Ha?
- Vì em muốn quên Yoon Ha , muốn gạt bỏ hình bóng cô ấy mới chấp nhận Krystal. Nhưng sau đó em đã nhanh chóng nói rõ với cô ta rồi. Trong trái tim em chỉ có một mình hình bóng Yoon Ha mà thôi. Nếu như anh nói rõ cho em biết mọi chuyện là do mẹ sắp đặt thì em nhất định sẽ quay về. Nhất định sẽ ở bên cô ấy.
- Đúng! Anh thừa nhận lúc đó anh ích kỷ. Bởi vì anh đã quá yêu Yoon Ha rồi. Nhưng mà em có biết không, nếu như anh nói rõ toàn bộ sự thật với em, em trở về thì sao hả. Mẹ vẫn tiếp tục tìm cách chia rẻ hai người, tiếp tục làm Yoon Ha đau khổ. Em lấy gì bảo vệ cô ấy chứ hả?!
Kim Tae Hyung như không còn sức lực nữa, đúng là cậu không có cách nào bảo vệ cô ấy cả. Yêu thương cô ấy, có thể hy sinh mạng sống vì cô ấy nhưng lại không có cách nào bảo vệ cô ấy khỏi chính mẹ mình. Một Kim Tae Hyung lúc đó chỉ là một anh chàng công tử có mẻ bề ngoài mà thôi, hoàn toàn sống bám vào gia đình. Thì có tư cách gì chăm sóc lo lắng cho Yoon Ha, thậm chí là người nhà cô ấy. Tae Hyung cay đắng nhận ra sự vô dụng của mình.
- Không phải anh không nghĩ đến tình anh em giữa chúng ta. Anh đã từng cho em cơ hội, đã đau khổ thế nào em biết không hả. Vì sao anh lại sắp xếp cho Yoon Ha đến làm ở phòng kinh doanh. Vì sao khi Yoon Ha bị bệnh, người mà anh gọi là em chứ không phải trợ lí của mình. Là ai yêu cầu Yoon Ha đến chăm sóc cho em. Anh đã cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em lại không biết nắm bắt. Em làm khổ cô ấy, làm cô ấy đau đớn, làm cô ấy khóc, những điều đó anh điều biết. Lúc đó anh chỉ muốn chạy về kéo cô ấy rời xa khỏi em mà thôi. Nhưng anh không làm vậy, vẫn muốn tiếp tục cho em cơ hội. Lần này trở về, anh vẫn muốn cho em them một cơ hội nữa nên mới không nói với cô ấy. Cuối cùng thì sao, em trơ mắt ngó cô ấy bị người ta vu oan mà không một tiếng bênh vực. Đến lúc này nếu anh còn cho em thêm cơ hội nữa chỉ là làm khổ cô ấy thêm mà thôi. Cho nên em không thể trách anh được.
- Vậy tại sao anh không nói với em. Nếu lúc trước em vẫn còn là một thằng nhóc dựa dẫm vào gia đình. Tại sao bây giờ khi anh đã chấp nhận cho em thêm một cơ hội, tại sao không chịu kể rõ mọi chuyện với em - Tae Hyung đau khổ chất vấn.
- Tae Hyung! Anh nghĩ em phải biết điều này. Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau. Lần này em không tin tưởng cô ấy, vậy thì chỉ cần mẹ lại tạo một hiểu lầm khác, em lại tiếp tục không tin tưởng cô ấy nữa. Vậy thì tại sao anh lại phải cho em biết sự thật chứ ?- Seok Jin bình thản nói.
Câu nói này như ngọn núi từ trên trời rơi xuống đè thẳng vào lòng Tae Hyung. Thêm lần nữa chứng minh người sai là cậu.
- Lần này anh sẽ không từ bỏ Yoon Ha – Seok Jin quả quyết nói, cậu nhìn thẳng Tae Hyung anh mắt đầy kiên quyết.
- Em sẽ giành lại cô ấy, em sẽ bù đắp lại mọi đau khổ mà em đã gây ra cho cô ấy – Tae Hyung cũng cương quyết nói, cậu đã có câu trả lời cho trái tim mình ngay lập tức.
Bà Sun Hwa từ nãy giờ vẫn sững sốt nhìn hai đứa con trai bà, hai anh em lúc nào cũng yêu thương nhau. Mà giờ đây, chúng đang bắt đầu trở mặt với nhau bởi vì một cô gái. Không! Bà không muốn thấy cảnh này, bà quyết định lên tiếng:
- Hai đứa hãy thôi đi. Mẹ sẽ không cho phép con bé đó bên cạnh bất cứ đứa nào cả. Có nghe rõ chưa?
- Mẹ! Con đã là người độc lập. Con vẫn chưa trách mẹ năm xưa đã chia rẽ chúng con. Nếu mẹ còn cố tình làm khó dễ cô ấy, mẹ sẽ mất luôn con – Tae Hyung lập tức nói. Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi.
- Con cũng vậy, con chấp nhận vì cô ấy mà mang tội bất hiếu – Seok Jin cũng lên tiếng sau đó cũng theo chân Tae Hyung bỏ đi ra khỏi nhà.
- Hai đứa mau đứng lại đó – Bà hét lên nhưng chẳng ai đứng lại cả.
Bà chết lặng nhìn hai đứa con trai của bà từ từ bỏ đi. Hai đứa vì Yoon Ha mà dám cãi lại bà, vì Yoon Ha mà oán trách bà, vì Yoon Ha mà rời bỏ bà. Bà ngồi phịch xuống ghế tự hỏi:" Chẳng lẽ hành động năm xưa của bà là sai lầm sao? Để bây giờ không chỉ một mà những hai đứa con của mình bị cướp đi."
"Không! Bà nhất quyết không thể ngồi yên như vậy được".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com