④ 𝐼𝒻 𝒴𝑜𝓊 𝒟𝑜
Gặp lại người quen!
*2 ngày sau tại Việt Nam
Mẹ Thanh Bình vừa trở về từ siêu thị sau khi đã mua đầy đủ thức ăn cho gia đình. Đang đi trên đường thì có một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh, trên xe có hai người mặc vest đen bước xuống.
– Bà là bà Minh Vy đúng chứ? – anh cận vệ lễ phép.
Bà Vy có vẻ hơi sợ, nhưng vẫn gật đầu.
– Mời bà đi theo chúng tôi! Có người cần gặp bà. – anh cận vệ tiếp.
Chưa hiểu sao trăng gì thì bà Vy đã bị nhét vào xe và chiếc xe cũng lăn bánh. Lòng bà đang rất hồi hộp, không biết là đã đắc tội gì với xã hội đen nữa. Không biết họ đang đưa mình đi đâu và mình sắp gặp ai. Bà Vy chỉ biết cầu mong đừng có gì xảy ra thôi.
*Tại nhà hàng Black Pearl
Bên trong không có một vị khách nào nhưng phía góc phòng có một người đang ngồi quay ra hướng cửa kính. Đây là tầng 20 nên ngắm thành phố từ trên này hơi bị thú vị à nha. Xung quanh người đó còn có vài người cận vệ canh gác và mặt ai cũng rất hình sự. Bà Vy bị dẫn tới, do người đó ngồi quay lưng về phía mình nên không nhìn rõ được mặt. Chỉ biết rằng bà đang cố kiềm chế nhịp thở của mình vì đang rất sợ.
– Thưa Bang Chủ! Người đó đã tới rồi! – tên cận vệ bước đến gần báo cáo.
Người kia quay lại, bà Vy phải đưa tay che miệng vì kinh ngạc.
– Minh Vy! Lâu rồi không gặp chị. – rót trà vào tách cho Minh Vy.
Khi đã nhận ra người quen thì Minh Vy đã đỡ lo lắng hơn.
– Mỹ Hà! Cô làm tôi sợ quá đấy! Tôi còn tưởng đã đắc tội với bậc anh chị nào trong giới xã hội đen chứ. – bà mỉm cười.
– Công ty của gia đình chị vẫn ổn chứ? – bà Mỹ Hà lịch sự hỏi thăm.
Nghe đến đây thì mặt bà Vy buồn hẳn đi, anh im lặng không trả lời. Thấy thế nên bà Mỹ Hà tiếp:
– Đang gặp trục trặc trong nội bộ đúng không? Và nếu suy xét kĩ lưỡng thì chuyện phá sản sẽ xảy ra không sớm thì muộn?
Bà Vy ngạc nhiên, thì ra là cậu ta đã điều tra trước rồi. Chuyện đã đến nước này thì không còn gì phải giấu nữa.
– Phải, tôi cũng chỉ vừa hay tin này thôi! Bỗng dưng các cổ đông bàn nhau rút vốn khiến chồng tôi trở tay không kịp. Công sức anh ấy gây dựng bao nhiêu năm nay có thể sẽ đổ vỡ bất cứ lúc nào. – mắt bà đỏ hoe đi.
– Tôi sẽ giúp chị! – Mỹ Hà đưa cho Minh Vy một mảnh khăn giấy rồi tiếp.
Câu nói đó làm bà Vy ngẩng đầu dậy, anh quá bất ngờ đi chứ. Bà Hà vẫn cười rất hồn nhiên.
– Đây không phải là chuyện đùa đâu! – bà Vy giơ tay lên xua xua, bộ dáng rất khẩn trương.
– Tôi không thể tùy tiện nhận lời được. – bà từ chối khéo.
– Tôi có bảo là sẽ giúp không à? Thế chị muốn chồng chị mất tất cả hay sao?
Nói đến đây thì bà Minh Vy lặng đi. Dù trong quá khứ hai người từng là tình địch nhưng không ngờ có ngày Mỹ Hà lại sẵn sàng giúp đỡ mình. Chẳng lẽ lại tùy tiện đồng ý lòng tốt của người ta trong khi mình không có khả năng chi trả.
– Điều đó tất nhiên là tôi không muốn nhưng..... – Minh Vy nói.
– Nếu thế thì bây giờ chị chỉ còn một con đường thôi! Đó là nhận sự đầu tư của tập đoàn Hắc Long nhà tôi.
Bà Minh Vy không biết phải nói gì cả, đây là cơ cuối cùng để cứu tập đoàn NGUYỄN THANH. Thôi thì liều vậy!
– Vậy chị cần tôi làm gì cho chị? Nếu trong khả năng thì tôi sẽ cố gắng hết sức. – bà Vy nói.
– Đơn giản lắm! Tôi muốn con trai của chị làm con dâu của tôi. – bà Hà chỉ cười nhẹ một cái, đặt tách trà xuống bàn.
Mẹ Thanh Bình thoáng ngỡ ngàng, quả thật đây là cái điều kiện rất dễ nhưng đối với Thanh Bình nhà ta thì hơi bị khó nuốt. Ai cũng biết nó là một cái giống loài gì đó trên cõi đời này suốt ngày chỉ thích gây chuyện, đánh nhau. Đã thế còn chưa động một cái móng tay vào công chuyện nhà thì làm dâu kiểu nào được. Có khi nó đánh con người ta nhập viện thì đẻ ra mà đền không kịp ấy chứ.
– Tôi biết chị đang lo lắng điều gì nhưng chị nên nhớ khi tôi đã về đây thì tức là tôi đã nắm rõ mọi chuyện ở đây. Nguyễn Thanh Bình con trai chị là một tiểu quái chính hiệu của cái thành phố này chứ gì, nó thích đua xe và rất ghét học đúng không? Con trai tôi cũng thuộc giống loài quý hiếm nên chị không cần lo chuyện án mạng đâu. Nếu như con trai tôi đòi ly hôn trước thì anh chị sẽ không phải trả lại số tiền đầu tư còn nếu Thanh Bình muốn ly dị thì..... mọi người tự biết rồi đấy! – bà Mỹ Hà lại cười.
Mọi chuyện đã như thế thì bà Vy còn biết nói gì hơn nữa.
– Tôi phải xem Thanh Bình nó như thế nào cái đã, tôi sợ sẽ làm chị thất vọng! – bà e dè nhìn Mỹ Hà.
Minh Vy lại đắn đo, sao mấy cái điều kiện này dễ dàng thế không biết. Nhưng dễ cách mấy thì dối với nó cũng như không thôi.
– Tôi sẽ đợi chị và tôi tin chắc thằng bé Thanh Bình đó sẽ đồng ý hôn sự này. Vì Vỹ Kiệt và cả món nợ tập đoàn NGUYỄN THANH đang gánh vác nữa. – bà Hà cười xuề xòa.
Bà Minh Vy đứng lên cúi chào nhẹ rồi bước đi. Bà Hà mỉm cười.
——————————————–
Tối hôm đó
Bữa cơm của gia đình trôi qua trong yên lặng. Vừa ăn xong thì bà Vy đã ra ý nhắc khéo ba Thanh Bình về phòng. Bà kể lại việc ban sáng cho ông nghe. Mắt ông Kiệt ánh lên một niềm hy vọng nho nhỏ nhưng khi nghe xong cái điều kiện của Mỹ Hà thì ông Kiệt yểu xìu hẳn đi. Ông hỏi:
– Cô ấy muốn Thanh Bình làm dâu thật sao?
– Vâng! Cô ấy nói nếu con trai cô ấy muốn ly hôn trước thì mình sẽ không phải trả lại số tiền đầu tư và Thanh Bình sẽ được tự do. Cứu công ty là một chuyện hệ trọng nhưng em nghĩ mình không nên vì thế mà ép buộc con. – bà Vy gật đầu.
– Công ty Hắc Long là một công ty đẳng cấp thế giới, đã vậy còn có thế lực rất mạnh trong thế giới ngầm nữa. Ta bỏ qua cơ hội này thì đúng là công ty sẽ không còn đường nào cứu vãn....
Bà Vy cũng có ý nghĩ như vậy nhưng biết làm sao để thuyết phục nó đây.
– Cứ việc nói với họ đi! Con đồng ý hôn sự này. – hai tay nó bỏ vào túi quần đứng dựa vào cửa trông rất bình thản.
Hai ông bà đều đứng bật dậy giật mình khi nhìn thấy nó. Họ cũng không ngờ là nó lại nói như vậy. Thấy ba mẹ cứ nhìn mình mãi, nó đứng ngay ngắn lại rồi tiếp:
– Con sẽ không để ba mất tập đoàn NGUYỄN THANH đâu.
– Ôi! Con trai của ba! – ông Kiệt xúc động đậy, rưng rưng nước mắt tiến lại dang tay muốn ôm nó vào lòng.
Ai ngờ nó né sang một bên làm ông cắm đầu vào cánh cửa xém mất mạng. Nó tiến lại gần đặt tay lên vai bà Vy trong khi nước mắt bà cũng đang lăn dài.
– Mẹ không cần lo cho con! Làm dâu thôi có gì ghê gớm lắm đâu.
Ông Kiệt đứng dậy xoa xoa cái đầu, đom đóm bay tứ lung tung. Con trai mình đúng là cái đứa không biết đến tình cảm mà. Nhưng nó biết nghĩ cho cơ nghiệp của dòng họ là tốt rồi.
Nó trở về phòng bật máy lên chơi game, trông nó không có vẻ gì là lo lắng hết. Chủ yếu là nó để ý đến cái khoản làm tên kia chủ động ly hôn trước thôi. Muốn làm chồng của nó à? Chưa đủ trình đâu, đê xem khi đó ai mới là chồng. Nghĩ đến đó thì nó lại nhếch miệng một cái thật nhẹ.
– Công ty được cứu rồi!!!! – Ba mẹ nó mừng rỡ nhìn nhau
Mẹ Thanh Bình gọi điện cho bà Mỹ Hà, cả hai hẹn nhau ra để bàn bạc chuyện đám cưới.
................................................
*Biệt thự Hắc Long tại Hà Nội
– Thằng bé đã đồng ý rồi sao? Tôi biết ngay mà!
"Vâng! Tôi cũng không ngờ là nó sẽ đưa ra quyết định dễ dàng như vậy."
– Thế thì ba ngày nữa chúng ta hẹn nhau gặp mặt để bàn chuyện nhé! Tôi sẽ đợi mọi người ở nhà hàng Black Pearl.
"Vâng"
– Tạm biệt chị!
Bà Hà gác máy, xem ra mọi chuyện đã suôn sẻ. Vừa giúp được người bạn cũ vừa có thể khiến thằng con ác ôn tu tâm dưỡng tính. Nghĩ vậy nên anh nhấc máy gọi ngay cho hắn.
–Việt Anh đẹp trai nghe! Mẹ yêu gọi có gì không?
– Dĩ nhiên là có nên mẹ mới gọi. Ngày mai con bay sang đây gấp để gặp mẹ biết chưa?
– Mẹ làm như Nhật Bản với Việt Nam cách nhau mấy bước chân không bằng. – hắn nhăn nhó.
– Thế tóm lại con có về hay không? Muốn tự về hay bị đóng gói gửi về là tùy con đấy! – bà Hà gằn giọng.
– Thôi con xin mẹ! Thì ngày mai con về được chưa? Khổ mẹ quá!
– Thế thì tốt! Làm ơn dẹp cái máy chơi game, tắt phim hoạt hình rồi đi học bài đi.
Hắn thở dài, cái gì mẹ cũng đều biết cả. Đúng là mẹ Bang Chủ mà! Hắn mở tủ quần áo xếp vài bộ vào vali rồi gọi điện đặt vé máy bay. Không biết lý do mình bị gọi về là gì nữa. Bây giờ bên Nhật là 10h tối, ngồi ở nhà chơi game hoài cũng chán. Bỗng điện thoại hắn đổ chuông, hắn nhấc máy:
– Nghe nè thằng cô hồn!
Bên kia là tiếng nhạc khá ồn ào.
– Đố mày biết tao đang ở đâu? – Mạnh Dũng cười khì khì.
– Ở đâu kệ thằng cha mày mắc mớ gì tao.
– Ê thằng khốn nạn! Bộ mày trả lời tao đàng hoàng thì nhân cách mày bị ảnh hưởng à? – Mạnh Dũng ngưng cười.
– Mày đang ở quán bar Samizu chứ gì. Phong cách mix nhạc của con nhỏ DJ ở đó thì không lẫn vào đâu được. – đến phiên hắn cười.
– Sao cái giống ôn gì mày cũng biết vậy? Thế mày có đến không?
– Vui là tới! 20 phút nữa tao có mặt.
Hắn cúp máy rồi chạy đi chuẩn bị. Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu.
– Tại sao trên đời này lại có người đẹp trai như mình cơ chứ?
– Với gương mặt này thì phải làm gì cho bớt đẹp trai đây ta???
– Mình rất muốn giết kẻ đẹp trai nhất thế giới nhưng............ mình không thể tự giết mình được. Haizzzzz....
Thông cảm nhân vật nam chính mắc chứng tự kỷ lâu năm
————————–
*Tại quán bar SAMIZU
Chiếc Porsche 718 Cayman Style ngừng trước cửa quán. Hắn tiến vào bên trong, từ xa đã thấy Mạnh Dũng ngồi ôm ấp mấy em chân dài rồi. Đúng là cái thằng mất nết. Hắn đập vai Mạnh Dũng rồi ngồi xuống ghế. Mạnh Dũng ra hiệu cho mấy cô gái đó đi chỗ khác.
Mạnh Dũng rót rượu vào ly cho hắn, cả hai nâng ly.
– Ngày mai tao bay về Việt Nam rồi! – hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi bảo.
– Sao tự dưng lại về ? – Mạnh Dũng ngạc nhiên.
– Mẹ Bang Chủ bảo thế! Mẹ tao nói ở bên đây bị mày dụ dỗ riết rồi hư hỏng
– Ê thằng mặt lừa! Mày có cần nói thẳng vô trong bản mặt tao vậy không hả? Mày nói ai dụ dỗ mày? – Mạnh Dũng thay đổi sắc mặt.
– Tao đùa ấy mà! – hắn cười cười để xoa dịu cơn thịnh nộ của Mạnh Dũng.
– Chắc zui... – Mạnh Dũng nguých hắn.
– Tạm thời việc trong bang hội tao sẽ gác qua một bên, lão John có động tĩnh gì nhớ báo cho tao nhé!
– Ok tao biết rồi! Có lẽ trong thời gian tới lão không có giở trò gì đâu. Nghe nói trong bang của lão đang xảy ra vấn đề nội bộ.
– Thế thì càng tốt! Cuộc chiến này còn dài! – hắn nhếch môi cười.
Cả hai lại nâng ly, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên thân nhau như anh em ấy mà. Tuy ngoại hình không giống nhau nhưng tính cách thì y một khuôn.
—————————-
Cùng lúc đó tại Việt Nam
Chiếc Mercedes Benz chở Văn Trường, Văn Khang và Tuấn Tài dừng trước cửa nhà nó. Chưa kịp xuống xe thì nó đã dắt chiếc môtô ra tới. Nó leo lên xe rồi quay sang hỏi Văn Khang:
– Điều tra ra mấy thằng khốn đó rồi chứ?
– Dạ rồi! Bọn chúng là du côn ở nơi khác đến đây, hôm trước chúng xưng danh bảo kê và yêu cầu mấy quán bar trong khu vực của chúng ta nộp tiền nữa.
– Mẹ kiếp! – nó tức giận đập tay lên chiếc motor.
– Hiện giờ chúng đang ở bar 2X, ta đến đó chứ? – Văn Trường bảo.
Nó không nói không rằng mang mũ bảo hiểm vào rồi nhấn ga vọt đi.
– Sao lần nào nói chuyện xong anh Bình cũng cho tụi mình hít khói xe thế này! – Văn Trường nhăn mặt.
– Tính cậu ấy nóng nảy thế mà! Khang gọi điện cho mấy thằng em trong khu vực đi, Trường lái xe đuổi theo Thanh Bình mau! – Tuấn Tài khoanh tay phân công.
– Dạ vâng! – cả hai đồng thanh, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
*Bar 2X
Nó đá chống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống. Bảo vệ cúi chào nó một cách kính cẩn nhất có thể, nó tiến vào bên trong thuận tay nên cho hai viên kẹo vào miệng. Trong thành phố này nó mở 10 quán bar. Nó đặt tên lần lượt là 1X (one X), 2X (two X),..... 10X (ten X). Nhờ vậy nên ai ai cũng biết đến cái tên Thanh Bình cũng như Lucifer số 1 của khu vực này. Vậy mà cái đám không biết lớn nhỏ lại dám vào đây thu tiền bảo kê, đúng là hết thương má rồi.
Trước mặt là cảnh tượng quản lí quán bar đang e dè trước một đám tóc xanh tóc đỏ nào đó.
– Mang tiền ra đây mau! Muốn tụi tao san bằng cái quán bar này à? – tên tóc đỏ quát tháo.
– Dạ nhưng... – anh quản lí ngập ngừng.
– NHƯNG CÁI GÌ? – tên đó trừng mắt nắm cổ áo anh quản lí rồi xô anh ta ngã nhào ra đất.
"Bốp.... xoảng"
– Aaaaa...... – tiếng tên tóc đỏ rú lên đau đớn, hắn đưa tay ôm cái đầu loang máu.
Chẳng qua là vừa rồi có một chai rượu bay đến trúng đầu hắn và vỡ ra tan tành ấy mà. Mấy tên còn lại giật mình đưa đôi mắt tìm kiếm xung quanh. Mọi người trong bar ngừng nhảy nhót và nhạc cũng tắt hẳn.
Nó ngồi gác chân lên bàn, tay cầm một chai rượu khác, miệng nó nhếch lên nhẹ một cái và ra vẻ không ngó ngàng gì đến mấy tên đó.
– Là thằng ôn con đó ném đấy! Xử nó! – tên tóc xanh quát um lên.
Bốn tên xông lên trừ tên tóc đỏ đang ôm đầu ngồi một góc. Nó nhếch miệng rồi bắt đầu trận đấu.
Nó nghiêng cái ghế sang một bên làm tên đó chúi nhũi, thẳng chân đạp hắn một phát làm hắn đập đầu vào cái cạnh bàn gần đấy bất tỉnh. Nó vung chân đá vào mặt tên trước mặt, bốt đế cứng mà đá kiểu này chỉ có nước đi phẫu thuật thẩm mĩ. Nó ném cái chai rượu trúng đầu tên kế bên luôn. Hai tên đó ngã xuống nhường chỗ cho tên cuối cùng lao đến. Nó cầm cái ghế đứng dậy xoay người một cái, chân ghế va vào mặt làm hắn ngã xuống đau đớn.
Nó đứng dậy bước lại gần tên tóc đỏ, gương mặt nó lại lạnh lùng đến chết người. Tên đó run lên khi nó đã ngồi xuống đối diện với mình.
– Lần sau muốn đến địa bàn của tao kiếm chuyện thì đem theo nhiều người một chút. Nếu không thì không ai hốt xác lũ tụi mày đâu! – giọng nói của nó như là một luồng hàn băng khiến người khác phần nào sởn gai óc.
Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy cùng mấy tên kia bỏ chạy. Ai ngờ hắn lại va trúng Tuấn Tài khi cậu đang đi vào. Kết quả Tuấn Tài té ngã, cậu tức giận quát lên:
– Mẹ kiếp có mắt để trang trí à?
Cậu cầm chiếc giày đang đi nện cho tên đó thêm vài cái. Tội nghiệp! Mới vừa bị đánh xong lại bị đánh nữa. Tuấn Tài hung dữ quá trời luôn.
Nhạc lại nổi lên, lúc này Văn Trường, Văn Khang và Tuấn Tài mới tiến về phía nó. Ba đứa này nói không phải khen chứ đứa nào đứa nấy hồn nhiên như điên. Trường - Khang vừa đi vừa nhìn dáo dác, Tuấn Tài thì vừa đi vừa ngắm nghía mấy túi đồ trên tay.
– Sao rồi anh? Bọn chúng đâu hết rồi? – ba người ngồi xuống cùng bàn với nó rồi hỏi tới tấp.
– Đúng đó! Anh đã đuổi chúng đi chưa? Chúng đông không? Mấy thằng lúc nãy chạy ra là bọn chúng à?
Nó giơ tay ra hiệu bảo ba đứa nhóc stop cái mồm lại.
– Đợi ba người tới thì tụi nó biến cái quán bar này thành khu phế liệu rồi! Làm gì giờ này mới tới? – nó bảo.
– Thì tại anh ấy đòi ngừng ở shop quần áo để mua sắm, anh ấy với vợ em mua quá trời đồ luôn. Đã vậy còn bắt em trả tiền nữa, bây giờ số tiền trong người em đã lên đến con số 0 rồi. – Văn Trường lấy tay chỉ vào Tuấn Tài.
– Tớ... à... tớ.... đúng rồi! Tại Khang dắt tớ đi chứ tớ không biết gì hết trơn hết trọi. – Tuấn Tài cười cười.
– Anh Tài! Lưỡi anh không xương nhưng sức sát thương lại vô cùng lớn đấy! Lúc nãy anh bảo là ở đây một mình anh Bình lo được nên kéo em vào shop quần áo mà! Bây giờ anh đổ thừa cho em là sao? – Văn Khang nhăn mặt.
– Nó con nít không biết nên nói bậy ấy mà! Cậu đừng để ý làm gì cho mệt! Còn thằng quỷ Văn Trường kia, nhà mi giàu nứt vách mà bây giờ than này than nọ à? – Tuấn Tài lấy tay bịt miệng Văn Trường lại rồi nhìn nó cươi khì khì.
Nguyên đám lộn xộn, chộn rộn cả cái quán bar. Ngày nào cũng đều như thế cả. Đôi khi nó che miệng cười trong vô thức, cuộc sống này chưa hẳn là tẻ nhạt lắm!
Một bên là tiểu quái máu lạnh, một bên là ác ma nhí nhố. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nữa?
============================
Ghi chú:
Bà Mỹ Hà = mẹ Việt Anh
Bà Minh Vy = mẹ Thanh Bình
Ông Vỹ Kiệt = ba Thanh Bình
1️⃣0️⃣.0️⃣9️⃣.2️⃣0️⃣2️⃣3️⃣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com