Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⑦ 𝒯𝑜𝓃𝒾𝑔𝒽𝓉


Ngày
đám cưới

Mọi người đều có mặt đông đủ ở nhà thờ. Gia đình hai bên ai cũng rất háo hức. Dâu phụ là Tuấn Tài còn rể phụ là ai thì chắc mọi người cũng biết rồi đấy. Trông Mạnh Dũng xách túi, xách giày, xách quá trời thứ cho Tuấn Tài mà tội nghiệp ghê. Đáng đời anh! Tuấn Tài ra hiệu cho Mạnh Dũng lui khi đã đứng trước phòng chàng dâu.

Thanh Bình đang nhăn nhó mặt mày vì khó chịu. Lại phải make up và mang cái bộ vest này vào người. Thiệt tình cắn lưỡi tự tử còn sướng hơn. Với tính cách của Thanh Bình thì Thanh Bình sẽ ra sao mọi người cũng biết rồi đấy. Tuy gương mặt đã được trang điểm nhẹ rất xinh đẹp nhưng lại nghiến răng nghiến lợi than chán.

– Cố gắng đi mà! Chỉ có một lần trong đời thôi đấy! – Tuấn Tài nhìn Thanh Bình cười khổ.

– Bực bội quá đi mất!

Bỗng một người bạn chạy vào mở cửa phòng hối thúc:

– Thanh Bình à! Đến giờ rồi!

– Biết rồi! Cậu ra ngoài trước đi! – Tuấn Tài nói với người đó.

Thanh Bình tức tốc đứng dậy chạy ra ngoài.

"Rầâmmm"

Thanh Bình vấp tà váy té một cái rung rinh trời đất.

– Uầy! Phải cẩn thận chứ! Cậu có sao không? – Tuấn Tài vừa đỡ Thanh Bình vừa suýt xoa.

Thanh Bình hầm hầm tức giận đứng dậy, nhăn nhó mặt mày đập tay lên bàn một cách bực bội.

Tuấn Tài kéo tay Thanh Bình để đi ra làm lễ cho kịp giờ.

Mọi người đã chờ sẵn, Việt Anh chỉnh sửa lại trang phục rồi nhìn về hướng cửa chờ đợi. Ba Thanh Bình dắt tay Thanh Bình bước ra và trao Thanh Bình lại cho Việt Anh. Buổi lễ cưới bắt đầu dưới những tiếng nhạc du dương. Việt Anh cầm lấy tay Thanh Bình như những cặp khác thường làm, nhìn Thanh Bình bằng đôi mắt ấm áp như một người chồng thực sự. Lúc đó tim Thanh Bình cũng bị lệch nhịp khi nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Việt Anh.

Thanh Bình không hề muốn lễ cưới này diễn ra nhưng sao bây giờ Thanh Bình lại cảm thấy có chút xíu hối hận với cái ý nghĩ đó quá. Một phần nhỏ trong trái tim của Thanh Bình đã mách bảo như thế. Việt Anh thì cứ ngây người ra nhìn Thanh Bình vì Thanh Bình thực sự rất đẹp. Dù chỉ mới tiếp xúc với nhau được vài tuần nhưng Việt Anh lại có cảm giác "say nắng" Thanh Bình rồi.

– Hôm nay thực sự vợ rất đẹp! – Việt Anh thì thầm trong miệng, mắt thì nhìn chăm chăm vào gương mặt Thanh Bình.

Mặt Thanh Bình nóng ran đi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, Thanh Bình chỉ cười nhẹ với Việt Anh rồi quay sang hướng khác lảng tránh. Bỗng Việt Anh cúi mặt xuống và rút ngắn khoảng cách của cả hai. Thanh Bình chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Việt Anh, chẳng lẽ định làm chuyện đó à? Càng ngày càng gần, Thanh Bình ngả ra phía sau để tránh nhưng vẫn không có tác dụng gì. Thanh Bình khép mắt lại theo phản xạ tự nhiên. Ai ngờ hôn đâu không thấy chỉ nghe được tiếng thì thầm bên tai:

– Em nghĩ anh tính hôn em hả? (thay đổi cách xưng hô)

Ôi trời! Bó tay toàn tập. Thanh Bình mở trừng mắt ra mà mặt thì đỏ gắt lên.

– Không, ai nghĩ gì đâu. – Thanh Bình trả lời một cách bực bội.

Cha sứ bắt đầu hỏi và tuyên bố hai người thành một cặp. Họ trao nhẫn cho nhau khi mọi người đang vỗ tay chúc mừng.

– Trao nhẫn xong rồi thì làm gì ta? – bỗng Mạnh Dũng lên tiếng.

– Dĩ nhiên là hôn rồi! – Tuấn Tài cười nghịch ngợm.

"Hôn đi... hôn đi... hôn đi"

Mọi người reo lên như khích lệ đôi bạn trẻ. Hai má Thanh Bình ửng hồng nhìn Việt Anh, lúc nãy quê hết một lần rồi nên chắc chắn là sẽ không có lần thứ hai đâu. Thanh Bình nhìn bâng quơ vào không trung, bỗng có cảm giác mềm mềm ở môi. Gương mặt đẹp như tranh của Việt Anh đang ở sát mặt Thanh Bình. Vâng! Việt Anh đã hôn Thanh Bình, còn Thanh Bình thì đứng như trời trồng hết biết gì luôn.

Mọi người vỗ tay hò hét kịch liệt một lần nữa khẳng định Thanh Bình đã mất nụ hôn đầu tiên. Việt Anh đứng thẳng dậy nhìn Thanh Bình nở nụ cười tỏa nắng. Lễ cưới của cả hai kết thúc cũng là lúc tập đoàn được cứu sống.

***********************

Đêm tân hôn đáng nh!!!!

Thanh Bình và Việt Anh đậu xe trước cửa nhà hàng rồi cùng nhau tiến vào trong. Thanh Bình mặc áo kẻ sọc carô rất nhỏ, tay ngắn, quần jean màu xanh và đi giày thể thao. Việt Anh đi phía sau, mặc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu đen. Quần cũng màu đen luôn, tuy đơn giản nhưng Việt Anh vẫn đẹp trong mọi hoàn cảnh.

Ba mẹ hai bên đang ngồi nói chuyện rất rôm rả, đơn giản vì hôm nay là ngày vui của hai gia đình mà. Mẹ Việt Anh vừa thấy Thanh Bình từ xa đã giơ tay lên vẫy vẫy. Thanh Bình tiến tới bên cạnh bà.

– Con chào ba mẹ! – Thanh Bình gật đầu lễ phép.

– Bình à! Con đừng lúc nào cũng dễ thương thế được không? – mẹ Việt Anh hăm hở nắm tay Thanh Bình kéo xuống ngồi cạnh mình.

Hai bên gia đình bật cười, Việt Anh tiến tới chào ba mẹ Thanh Bình:

– Con chào ba mẹ!

– Con ngồi xuống đi! – mẹ Thanh Bình bảo.

Việt Anh kéo ghế lại ngồi gần Thanh Bình, mẹ Việt Anh không hề ngó ngàng gì tới Việt Anh cả. Trong mắt mẹ hắn bây giờ chỉ còn đứa con dâu đáng iu này thôi.

– Con đói chưa? Mẹ gọi đồ tẩm bổ cho con nhé! – vuốt tóc Thanh Bình.

– Con cám ơn mẹ! Con thấy hơi đói! – Thanh Bình chỉ cười nhẹ rồi đáp.

Mẹ Việt Anh vẫy cô phục vụ lại rồi dặn dò đồ ăn dành cho Thanh Bình.

– Mẹ à! Con mới là con trai của mẹ mà! – Việt Anh thấy bất bình nên lên tiếng.

– Nhưng con vẫn không bằng Thanh Bình! – quay sang nhìn Việt Anh rồi phán một câu ngắn gọn.

Mọi người chỉ biết cười thôi chứ không biết làm gì hơn. Đồ ăn được dọn ra, Việt Anh cẩn thận gắp thức ăn vào chén cho Thanh Bình. Ba mẹ Thanh Bình thấy vậy nên nhìn nhau cười hài lòng. Thanh Bình than đói nhưng thấy Thanh Bình ăn một cách rất chậm chạp.

– Hai con muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu đây? – mẹ Việt Anh lên tiếng.

– Con muốn đi Châu Phi! – Việt Anh giơ tay ý kiến

"Bốp"

– Đi qua đó kiếm thổ dân à? Mẹ hỏi Thanh Bình chứ đâu có hỏi con. – bà Hà cốc đầu Việt Anh.

Việt Anh thấy vậy nên nhăn mặt một cái rồi cặm cụi ăn tiếp.

– Con còn phải vào học để kịp chương trình, vì lo cho đám cưới nên con đã nghỉ học hết một tuần rồi. Con nghĩ khi nào tốt nghiệp rồi hãy đi luôn cho tiện! – Thanh Bình bỏ đũa rồi đáp rất nhẹ nhàng.

Nói nghe anh hùng, ngoan ngoãn ghê chưa? Từ đầu năm đến giờ Thanh Bình học chưa đủ mười buổi nữa. Nhưng mà trước mặt người lớn thì phải nói thế thôi. Ba mẹ Việt Anh tỏ ra rất hài lòng vì con dâu rất chăm chỉ học hành.

– Con đã nói vậy thì mẹ cũng không ép. Việt Anh à, con cũng nộp đơn nhập học cùng Thanh Bình đi. Cố gắng tốt nghiệp cùng một lượt với vợ con đấy!

– Ặc... ặc... – Việt Anh nghe đến đây thì bị sặc.

Thanh Bình phải rót ly nước đưa cho Việt Anh, ăn uống gì mà không ý tứ gì cả. Việt Anh hít thở để bổ sung oxi rồi nhìn mọi người mỉm cười như thể cho qua chuyện học hành. Nhắc làm gì cho mang nhục, thiếu gia tập đoàn Hắc Long mà ở lại lớp. Đúng là to xác chứ dốt dã man luôn.

Hai bên ba mẹ lại tiếp tục nói chuyện, Thanh Bình liếc Việt Anh một cái rồi cầm đũa tiếp tục bữa ăn.

– Thời gian tới chắc ba mẹ sẽ sống chung với hai đứa! – bỗng mẹ Việt Anh phun ra một câu làm Thanh Bình và Việt Anh mắc nghẹn cùng một lượt.

Thanh Bình nhanh tay lấy ly nước của Việt Anh hớp một ngụm, Việt Anh cũng cố gắng vuốt cái đùi gà đang mắc ở cổ xuống.

– Mẹ... mẹ nói gì ạ? – Việt Anh nhìn mẹ mình.

– Thì mẹ và ba sẽ ở đây với hai đứa. Thời gian qua lo nhiều việc quá nên ba mẹ tranh thủ nghỉ xả hơi ấy mà! Công ty thì đã có bác của con lo rồi!

Thanh Bình bí mật huých tay Việt Anh, Việt Anh hiểu ý nên bảo:

– Công việc ở công ty chẳng phải rất quan trọng sao? Ba mẹ nỡ bỏ ngang mà ở bên đây à? Không được đâu.

– Vậy con muốn đuổi ba mẹ à? – appa ChungHee chau mày.

– Không... không phải! Con làm sao mà dám chứ nhưng.... – Việt Anh huơ tay.

– Thôi đi! Ba mẹ sống chung thì càng vui chứ sao. – Thanh Bình trừng mắt nhìn Việt Anh rồi quay sang mỉm cười ngọt ngào với ba mẹ chồng.

– Chỉ có Thanh Bình mới hiểu chuyện thôi! – Mẹ Việt Anh bẹo má Thanh Bình.

Thanh Bình và Việt Anh cười khổ nhìn nhau, phen này nguy to rồi. Kế hoạch bị phá sản!!!!!

.............................................

*Ti hôm đó ti bit th Hc Long

Do có sự hiện diện của ba mẹ chồng ở trong nhà nên Thanh Bình và Việt Anh buộc lòng phải ở chung trong căn phòng tân hôn mà mẹ Việt Anh đã kì công chuẩn bị. Thanh Bình nằm phịch lên giường, đúng là một ngày mệt mỏi. Việt Anh thì ngồi vắt vẻo trên ghế sofa trong phòng cũng mệt không kém.

– Có gì uống không vậy? Tôi khát. – Thanh Bình nhắm hờ đôi mắt, miệng hỏi Việt Anh.

Việt Anh lồm cồm lại mở cái tủ lạnh lấy cho Thanh Bình lon nước ngọt, không may lỡ tay làm rơi xuống nền nhà, thế là lon nước lăn mấy vòng. Việt Anh khom người xuống lượm rồi đưa cho Thanh Bình.

– Cám ơn! – Thanh Bình đưa tay đón lấy.

"Xìiii..... phụt"

– Bùi Hoàng....Việt Anh .... !!!! – Thanh Bình gầm lên làm Việt Anh ngoái đầu lại giật mình.

Mặt mày, quần áo Thanh Bình dính toàn coca. Chắc do làm rớt lúc nãy nên lon nước bị xốc.

– Anh xin lỗi! Anh không cố ý đâu! – Việt Anh lập tức chạy đi lấy hộp khăn giấy mà lau lấy lau để.

Thanh Bình bực dọc lấy khăn giấy lau mặt đúng là rắc rối mà.

– Thôi em vào tắm rồi thay quần áo đi! Dơ hết rồi!

– Tại anh mà ra cả. Hừ!

Thanh Bình hậm hực tháo đồng hồ ra rồi tiến vào phòng tắm đóng cửa cái rầm. Việt Anh lắc đầu vì cái tính nóng nảy của Thanh Bình. Việt Anh tiến đến thay cái drap giường vì đã bị thấm nước ngọt.

Về phần Thanh Bình vào phòng tắm xả nước rồi cởi quần áo quăng xuống nền nhà. Con trai con đứa gì mà bừa bãi thế không biết, chắc Thanh Bình đã quen thói khi ở nhà cũ. Đắm mình trong dòng nước mát lạnh thì đúng là thoải mái hẳn. Nước chảy thấm vào bộ quần áo dưới sàn làm chúng ướt nhẹp đi.

Sau một hồi kì cọ sạch sẽ thì Thanh Bình mới phát giác là đã không mang quần áo vào phòng tắm. Thôi chết cha rồi! Làm sao đây? Thanh Bình nhăn nhó ôm đầu lo lắng. Sao Thanh Bình đoảng vậy nè!!! Thanh Bình đứng đó nghiệm hồi lâu.

13.09.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com