Các em nó vẫn còn hiểu lầm rất nhiều về môi trường đại học 😂 Dạo một vòng quanh FB các kiểu ngày hôm nay thì phát hiện ra thế 😂 Cấp 3 chưa chắc đã là những năm tháng tốt đẹp nhất của một đời người nhưng chắc chắn nó tốt hơn khoảng thời gian học ĐH nhiều lần...
Có những điều mà người ta không nói cho các em khi các em đi tư vấn tuyển sinh, ví dụ như một ngày không học 5 đến 8 môn khác nhau mỗi môn 45 phút nữa mà sẽ chỉ học 1 đến 3 môn là maximum và một môn học từ 2 tiếng đến 4 tiếng liên tục. Hồi đó cứ nghĩ học double Văn hay tripple Toán đã là cực hình nhưng thật ra đều không phải đâu, học 4, 5 tiếng Mác, Pháp Luật Đại Cương hay Vi Tích Phân, Đại Số Tuyến Tính nó chán nản hơn nhiều lắm luôn... Giờ học cũng chả còn tính bằng "tiết" nữa mà tính bằng "tiếng" mất rồi. Người ta nói học đại học nhàn hạ lắm, đúng đấy, vì chẳng ai ép các em đến lớp, khá ít lớp có điểm danh và vào lớp ngủ cũng được, thậm chí mang laptop ra đặt lên bàn rồi lên mạng hay xem H cũng chẳng ai quan tâm đâu. Cái giảng viên cần ở các em là đủ điểm lên lớp thôi. Mà học lại cũng được, chả sao, càng học lại nhiều thì nhà trường càng có nhiều tiền rồi càng nhanh chóng nâng cao cơ sở vật chất cho mấy đứa khóa sau. Mọi người đừng nghĩ cứ rớt môn thoải mái, từ từ học lại để trả nợ môn, không sao hết cơ mà sai lầm lắm đấy, không đủ điểm thì sẽ bị đuổi đó chứ không có chuyện ung dung tự tại học 8, 9 năm vẫn chưa ra trường đâu nè! Deadline là cái khốn nạn nhất cuộc đời. Lắm lúc tự hỏi tại sao không dùng từ "hạn chót" mà lại dùng từ deadline cho mọi trường hợp nhỉ? Nộp bài cũng dùng từ deadline, nộp đồ án cũng dùng từ deadline, đóng tiền học cũng dùng từ deadline, đăng ký tham gia hoạt động cũng dùng từ deadline, nó khá là nhảm nhí khi dùng từ ngữ một cách vô tội vạ như vậy.
Mà chắc chỉ có tôi chán ghét môi trường đang học nên mới nói nhiều thứ tiêu cực vậy thôi, chứ in others view thì tôi chưa kiểm chứng hết!!!
Nói đến nơi này thì chỉ có sự chán ghét... Chán từ cách giảng dạy đến cả bạn bè xung quanh. Thứ gỡ gạc lại có lẽ là ở đây có nhiều góc khuất để tôi trốn tránh thực tại tàn nhẫn và đầy khổ đau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com