Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Poland x Vietnam : Thiên xứ của tôi

CHÚ Ý : CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý ĐẾN CÁI CHÚ Ý NÀY , SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC MỌI NGƯỜI CHÚ Ý .

Đùa thôi chứ chú ý thật sự là HÃY QUÊN SẠCH CÁI HÌNH TƯỢNG POLAND DỄ THƯƠNG CỦA MỌI NGƯỜI ĐI NHÉ :3 POLAND CỦA MÌNH LÀ MỘT TÊN MÁU S RẤT CAO ĐÓ NHA !


Poland pov

Quy luật trong cuộc thế chiến thứ hai rất đơn giản thắng làm vua thua làm giặc , không có chỗ đứng cho những kẻ yếu đuối như tôi và kẻ thua cuộc này đã bị chia cắt làm hai . Một nửa của tôi bị giam giữ bởi Nazi và phần còn lại là của Ussr . Linh hồn của tôi đã chia ra làm hai mảnh . Nó đau lắm . Thật sự rất đau .

Đôi mắt xanh ngọc của tôi đã nhuốm màu đỏ rực như máu . Nó cồn cào thúc dục tôi phải giết chết lũ khốn đó . Nhưng có lẽ tôi đã quá yếu đuối , những cuộc khởi nghĩa của tôi chỉ chưa vỏn vẹn ba tháng đã bị dập tắt . Bất lực . Tôi chỉ biết đứng nhìn cảnh người dân bị đàn áp và bị chia ly . Những đứa trẻ gào thét lên khi cha hoặc mẹ của chúng bị quân đàn áp ngay trước mắt . Nước mắt của chúng thấm đẫm mảng máu dài . Đôi mắt chúng nhìn tôi đau khổ cầu xin hòa bình . Tôi ... xin lỗi . Lời xin lỗi của tôi thật kinh tởm . Nhìn những đứa con của mình đang bị đàn áp mà không thể đứng lên bảo vệ , tôi là một kẻ phế phẩm đúng chứ ?

Sau những ngày mà tôi khởi nghĩa , Nazi không làm gì tôi cả , gã chỉ thờ ơ quẳng tôi vào ngục không đánh chém gì , gã còn cho tôi bánh cùng chút ít nước nữa . Tôi thật sự rất biết ơn gã đó.

Nhưng với Ussr thì không . Tên điên đó hành hạ tôi đến chết đi sống lại . Lò lửa thiêu cùng súng luôn cận kề bên tôi . Tên đó luôn dùng dao giáo mác mổ xẻ da thịt tôi . Chiếc đồng hồ tử thần của hắn luôn kêu boong boong làm tôi cảm thấy thật nực cười. Cuối cùng tên điên đó cũng đã tha cho tôi .
Chiếc áo sơ mi sờn cũ đã rách nát của tôi thấm đẫm mùi máu tanh lòm . Đôi mắt tôi khá mơ hồ mệt mỏi muốn díu lại ngủ . Có lẽ chết trong lúc ngủ cũng là cái hay nhỉ. Tôi mỉm cười nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ tôi cảm thấy mình như đang lơ lửng , ánh mặt trời rực rỡ soi lên người tôi. Ánh sáng trắng trắng vàng vàng soi lên vết thương của tôi . Đau . Nhưng nó đã dịu lại. Tôi cảm thấy thật sự rất dễ chịu . Mùi bạc hà cùng hơi cỏ đã đưa tôi tới tận cùng của thế giới. Một nàng thiên xứ thật đẹp chạy đến ôm tôi. Nàng thật đẹp . Đôi cánh nàng màu trắng , bao chặt lấy tôi như cái kén . Ấm áp quá. Nàng đến đưa ta đi à ? Nàng hãy cho ta xem mặt đi . Ta đã gặp nàng nhiều lần trong mơ nhưng chưa thể nhìn thấy nàng . Có lẽ ta...ta đã yêu nàng.

Cái gì đây ? Thứ gì đó mát mát lạnh lạnh rơi nhẹ trên má tôi . Này , đừng nói là nàng khóc nhé . Ta xin lỗi nếu như ta đã làm gì sai . Ta xin lỗi.

Mặt trời biến mất , nàng ấy đã bỏ tôi mà đi . Nàng đâu rồi ? Tôi gào lên tìm nàng . Tôi tỉnh dậy , mồ hôi nhễ nhại trên trán . Đưa tay lên lau trán , tôi nhếch mép cười cho sự điên rồ của mình. Nàng có thật chứ ? Nhưng cảm giác ấy thật sự rất thật. Nó thật ấm áp và đẹp. Tôi có thể tìm lại nàng không ?

-" Hey , Viet cậu làm gì đấy ?"- một tên lính của gã ta vang lên về phía ai đó.

-" Không có gì đâu!"- Cậu thanh niên ấy đáp lại thật nhẹ nhàng. Kì lạ thật . Trong chiến tranh không có một tên thủ lĩnh nào có thể hiện dịu hiền với lính của mình như vậy cả . Thật kì lạ ! Tôi đảo mắt lên tìm hình ảnh cậu thanh niên vừa nói đó . Hình ảnh của cậu ta khiến tôi có cảm giác gì đó thật mơ hồ . Tựa như là nàng ấy vậy!
Cậu ta có mái nâu , đôi mắt màu cà phê. Làn da của cậu ta hơi rám vì khói lửa và chiến tranh. Thân hình nhỏ bé của cậu ta làm tôi thật sự muốn lao đến mà ôm chặt vào lòng . Trên tay cậu ta mang khẩu AK đã rỉ thép . Đôi môi hồng hồng ấy . Thật muốn chiếm hữu mà. Khoan đã , tôi.. tôi vừa nghĩ cái quái gì vậy ?

Khuôn mặt của tôi càng lúc càng nóng lên khi nghĩ đến cảnh tôi đè cậu ta ra mà ngấu nghiến cánh môi hồng ấy . Còn cái hình ảnh cậu ta không mảnh vải che thân mà nằm dưới tôi rên rỉ nữa . Ôi trời ! Tôi điên rồi. Khuôn mặt tôi càng nóng hơn . Trời , khói bốc từ đầu tôi lên luôn rồi.

-" Tên kia đứng dậy chào ngài Vietnam nhanh."- một tên lính hồng quân Liên Xô băm trợn tiến đến xách cổ tôi lôi lại gần cậu ta mà bắt quỳ xuống.

-" Dừng lại ngay ! Anh ấy đang bị thương đấy ."- Cậu ta hét lên gỡ tôi xuống khỏi tên lính ấy kiểm tra vết thương cho tôi.

Đôi tay cậu ta giật phăng áo của tôi ra , bàn tay cậu ta thật sự đầy rẫy chai sẹo do súng với thuốc lửa. Tại sao vẫn còn có con người nhỏ bé như cậu ta sống và chiến đấu chứ ? Bàn tay cậu ta thật mềm mại và nhỏ bé đặt lên ngực tôi xem xét vết thương . Tôi đỏ mặt lên khi cậu ta ngước nhìn tôi . Cậu ta là con trai tại sao lại xinh đẹp quá vậy ? Khuôn mặt cậu ta gần đến nỗi tôi chỉ cần dịch xuống là hôn lên được cánh môi kia rồi . Tôi muốn hôn cậu ta . Tôi dần dần xuống đè cậu ta xuống đất , cánh tay tôi thật sự rất đau. Nhưng không có nghĩa tôi để em thoát đâu. Lính canh đã bị em cử đi rồi. Chỉ có chúng ta ở đây và em hét lên cũng không ai nghe thấy đâu . Tôi cúi xuống lại gần hôn lên cánh môi kia.

-" Anh làm gì vậy ?"- Em đỏ mặt chặn lại nụ hôn từ tôi . Em dễ thương lắm em biết chứ.

-" Nếu tôi nói là tôi muốn cậu , cậu sẽ cho tôi làm chứ!"- tôi vuốt lên má em. Nó thật mềm . Khuôn mặt em đã đỏ nay còn đỏ hơn. Tôi thật sự muốn trêu em đến tắc thở đó em biết không .

-" Biến thái a!"- Em hét lên đập mạnh vào bụng tôi . Đau quá a. Người đẹp mà ác quá . Thiên xứ của tôi mà.

-" Tôi xin lỗi . Nhưn.. nhưng đó là lỗi của anh đấy !"- Em lắp bắp đẩy tôi ra xoa lên vết thương . Trời em biết em đang giết chết tôi bởi sự dễ thương của em đang đầu độc tôi không. Tôi muốn em Vietnam à . Mãi là của tôi nhé thiên xứ nhỏ bé .

End.

Ngoại truyện :

Poland đã thoát khỏi chiến tranh . Anh bây giờ là người bên cộng hòa và là đồng minh của Liên Xô Cũ .
Và giờ anh đang làm cha của cậu nhóc trong bụng Vietnam kia.

-" Vietnam em không được ăn nhiều mắm quá ! Sẽ không tốt cho con đâu ."- Poland ré lên khi nhìn cậu tu nguyên một chai nước mắm. Anh nhanh chóng đã giật lại chai nước mắm từ cậu vất thẳng vào xọt rác.

-" Nhưng mà em thèm !"- Cậu hét lên đưa tay vào thùng rác lục lọi tìm chai nước mắm mà anh vừa ném.

-" Thèm thì thèm anh đây này ."- Anh nhếch mép cười tà lại gần cậu.

-" Không anh kinh lắm !"- Cậu bơ phớt mũ anh tiếp tục lại gần thùng rác lục lọi. Cậu không để ý rằng lời nói của cậu đã làm anh đen mặt .

-" Ồ đừng như thế chứ Vietnam ! Tôi sẽ cho em thấy hương vị của tôi là như thế nào!"- Anh lại gần cậu đè xuống sàn , đôi tay anh lới lỏng cà vạt buộc chặt tay cậu lại.

-" Nhưng ....nhưng em đang mang thai đấy !"- Cậu hét lên cố chạy trốn khỏi anh nhưng không thành.

-" Mới có sáng nay thôi mà vợ yêu !"- Anh thích thú cười tà cúi xuống hôn mạnh lên cánh môi hồng kia . Mùi vị của nó thật ngọt ngào a~ Anh đã nghiện nó mất rồi.

------------------------------------------------------(Dải phân cách dễ thương nhất lịch sử là ta đây :3 )

-" Thế nào vị của tôi ngon chứ vợ yêu ?"- Anh cười đểu lau sạch đống chất nhờn màu trắng trên người cậu.

-" Đồ....đồ...chết bầm. A đau quá!"- Cậu la lên khi anh cố tình chạm vào bên dưới cậu.

-" Hiệp nữa nhé ?"- Anh rướn lên tai cậu thì thầm , đưa chiếc lưỡi hư hỏng vào liếm nó .

-" Không !"- Cậu hét lên đỏ mặt đẩy anh ra xa.

-" Tôi ngon chứ thiên xứ ?"-

-" Ng...ngon! Đi ngủ đi "- cậu hét lên trùm chăn kín mít đi ngủ.

-" Tuân lệnh bà xã !"- Anh mỉm cười rúc vào người cậu ngủ ngon lành. Nhìn lại những vết bầm xanh tím cùng những vết hôn còn đỏ au khắp người cậu lần cuối anh mỉm cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Tôi bảo rồi . Em mãi là của tôi . Chỉ mình tôi thôi ! Nếu em dám trốn thoát tôi sẽ chặt đứt đôi cánh của em đó Vietnam à . Vì vậy mãi là của tôi nhé thiên xứ nhỏ bé ~~

Bản quyền này tự nghĩ ba ngày ;-; ôi não tôi.

Chap này của bạn Dashcountryhumans cảm ơn vì đã yêu cầu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com