Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Nothing we say is going to save us from the fall out

*Author's Note:

Okay, tớ quyết định sẽ chuyển qua chuyển lại giữa điểm nhìn của Karlie và Taylor ở chap này vì tớ nghĩ như vậy các cậu sẽ dễ hình dung hơn. Và tớ muốn các cậu biết rằng TỚ YÊU MỌI NGƯỜI CỰC KỲ VÌ ĐÃ BỎ CÔNG ĐỌC FANFIC CỦA TỚ! KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC LÀ ĐÃ CÓ 1.3K READS RỒI!!

Mong là các cậu sẽ tiếp tục đón đọc, cám ơn vì đã ủng hộ tớ!

Thatgoodgirl-faith :)


*Translator's Note:

Vâng vào thời điểm đăng chap 12 lên, "Ready To Run" của au Maddie nhà ta mới có 1.3K reads, nhưng giờ thì gần 70K rồi >:D<

Còn bản dịch của chúng ta thì sao, đã được 3K reads #Ripme

Cám ơn mọi người rất nhiều, mình cũng yêu mọi người kinh khủng luôn ;) Thật vui hết sức khi có nhiều người thích fic này giống mình đến vậy <3 <3 <3

Kaylor4ver ;)

———————————————————————————————————————————————————————————————————-

Karlie

Tôi chạy ù từ taxi vào sảnh dưới khu căn hộ của mình, người ướt nhẹp vì cơn mưa như trút nước. 'Tại sao đêm nay lại mưa to thế chứ, mà đêm quái nào cũng vậy?' Tôi bực bội nhủ thầm. Tôi chẳng màng đến việc chạy nhanh lên nhà để thay quần áo ướt nữa. Tâm trí tôi vẫn còn hiện rõ mồn một hình ảnh của vụ cãi nhau nảy lửa vừa rồi với Taylor. Khi cửa thang máy mở ra, tôi thở phào nhẹ nhõm vì bên trong không có một người nào khác. Tôi đã giận dữ điên người, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má. Tại sao mọi việc lại trở nên khó khăn đến thế? Tôi không muốn phải che giấu tình yêu của mình với Taylor. Tôi đã nghĩ chúng tôi đang có một mối quan hệ khá nghiêm túc, nhưng những gì Taylor vừa thú nhận khiến tôi chẳng còn cảm thấy chắc chắn về điều gì. Thật không may, có lẽ trong tình yêu chỉ dành tình cảm cho người đó là không đủ. Thang máy đã lên đến tầng nhà tôi và may mắn là không có bóng người nào ngoài hành lang, vậy là tôi có thể đường hoàng chạy vào nhà mà không bị ai để ý thấy. Một khi cánh cửa căn hộ đóng sập sau lưng tôi, những giọt nước mắt khi nãy trong thang máy chỉ còn là mấy giọt lệ cỏn con nếu so với cả con suối nước mắt đang tuôn rơi ngay lúc này. Tôi đi vào bếp, mở tủ lạnh rồi nhấn chìm bản thân trong rượu. Ngã sụp xuống sàn, đầu đối diện với tủ chén bằng gỗ thích, tôi nhắm nghiền hai mắt và cố gắng quên chị đi. Ít nhất là trong tối nay thôi cũng được. Nốc rượu cho đến khi ngất đi xem ra có vẻ dễ dàng hơn nhiều so với việc bò vào giường mà không có Taylor bên cạnh. Những ngày ở London và chuyến trở về ngày hôm qua đã giúp tôi nhận ra điều đó.

Di động đổ chuông liên tục kể từ lúc tôi rời khỏi cửa căn hộ nhà Taylor, nhưng tôi cũng chẳng buồn kiểm tra xem ai gọi. Tôi biết thừa đó là chị. Tôi phải đấm mạnh tay xuống sàn để ngăn mình không vớ ngay lấy cái điện thoại. Một nửa trong tôi muốn bắt máy và đồng ý hẹn hò bí mật để có thể tiếp tục được ở bên chị; nhưng một nửa lý trí còn lại của tôi lại một mực khẳng định rằng những gì tôi yêu cầu ở chị là công bằng cho cả hai chúng tôi. Chính chị cũng đã từng đồng ý với tôi như vậy kia mà. Chúng tôi yêu nhau và tôi nghiêm túc với mối quan hệ này, vậy tại sao Taylor còn phải lôi phần còn lại của thế giới vào chuyện này chứ? Chắc chắn nếu viễn cảnh tồi tệ nhất xảy ra thì cánh paparazzi sẽ không để chúng tôi yên trong nhiều tháng trời, nhưng khi có chuyện gì khác lớn hơn và "đắt" tin hơn xảy đến, sẽ chẳng ai còn bận tâm đến việc chúng tôi yêu ai nữa. Tôi biết là chị chỉ lo sợ về khía cạnh tiêu cực của vấn đề, nhưng nó cũng có mặt tích cực vậy. Những người hâm mộ sẽ mừng cho chị vì cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho mình, còn giới báo chí sẽ ca ngợi sự can đảm của chúng tôi khi quyết định công khai là một đôi. Có khi Taylor còn sáng tác hẳn một album tuyệt vời về chuyện tình của hai đứa ấy chứ. Okay, có thể mọi chuyện sẽ không tiến xa đến như vậy, nhưng đó là viễn cảnh tươi sáng nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra.

Thật không công bằng. Tại sao chị lại có quyền quyết định tương lai của chúng tôi còn tôi thì không? Chuông điện thoại lại reo. Tại sao chị lại nói những lời như vậy? Điện thoại tôi hiện thông báo *1 tin nhắn thoại mới*. Tại sao chị không yêu tôi nhiều như tôi yêu chị? Điện thoại lại reo nữa. Tại sao chị lại không yêu tôi đủ để tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc? Thông báo *1 tin nhắn thoại mới* lại một lần nữa hiện trên màn hình. Tức mình, tôi ném thẳng điện thoại vào bếp và khi nó đụng trúng lò nướng rồi bật trở lại, tôi nhận thấy màn hình điện thoại tắt ngóm. 'Cuối cùng cũng được yên thân' Tôi nghĩ. Tôi ngửa cổ lên, dốc chai rượu tu liền một hơi với khát khao mãnh liệt có thể quên hết sự đời.

——————-

Taylor

'Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Tại sao mình lại hành xử như một con ngốc vậy chứ?' Tôi tự trách mình. Tôi lo lắng gọi cho Karlie hết lần này đến lần khác. Ước gì tôi có thể rút lại mọi lời đã nói. Ước gì tôi đừng nói gì về việc tiếp tục giữ bí mật mối quan hệ này. Nếu biết trước Karlie sẽ bỏ đi, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện của chúng tôi. Tôi sẽ chạy ra ngoài ban công và gào lên rằng "Tôi đang yêu Karlie Kloss và tôi chưa từng yêu ai say đắm đến như vậy trong đời!" nếu điều đó có thể giữ em lại. Tôi chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì khác. Việc không có em bên mình khiến tôi nhận ra công khai mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng phải là chuyện gì to tát nữa. Chắc chắn là mọi chuyện sẽ rối tinh rối mù lên trong vài tuần đầu, nhưng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau thì có chuyện gì chúng tôi không vượt qua được? 'Chúng tôi có thể cùng vượt qua mọi chuyện.' Tôi khẳng định.

Tôi cầm điện thoại lên và tiếp tục cố gắng gọi cho em. Nhưng giọng nói đáng yêu mê hồn chết tiệt của em lại yêu cầu tôi để lại tin nhắn một lần nữa.

"Khốn thật, Karlie! Cầm cái điện thoại chết tiệt của em lên và nghe máy đi!" Tôi gào lên và ném thẳng điện thoại vào TV. Nó đi chệch vài inches và đụng trúng tường. Meredith xấc xược quay ra lườm tôi nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý đến nó. Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm. Tôi nhìn xuống cái điện thoại tội nghiệp của mình và ngao ngán nhận ra giờ nó chỉ còn là đống mảnh vỡ vô dụng trên sàn. 'Fuck me' Tôi lầm bầm. Tôi muốn sửa sai tất cả chuyện này, và tôi biết mình cần phải làm gì. Trùm vội áo mưa lên người, tôi chạy ra khỏi nhà.

——————-

Karlie

Cũng đã một vài giờ trôi qua kể từ lúc tôi tự đập vỡ điện thoại của mình. Những cuộc gọi từ Taylor đã chấm dứt nhưng trong đầu tôi vẫn tua đi tua lại trận cãi nhau ác liệt ở nhà chị.

"Gọi cho em khi nào chị quyết định cư xử cho ra dáng người lớn!" Đó là câu cuối cùng tôi hét vào mặt chị. Dù đầu óc vẫn còn quay cuồng vì rượu, nhưng tôi bắt đầu nhận ra tôi mới là người đối xử thiếu công bằng với chị. Tôi muốn chạy ngay đến xin lỗi chị vì đã hành động ngang ngược đến vô lý. Tôi biết các fans có ý nghĩa với chị nhiều như thế nào và nếu chị làm họ tổn thương chỉ vì tôi... Tôi không muốn chị phải chịu đựng cảm giác đó vì hành động ích kỷ của mình. Bây giờ cũng phải 5 giờ sáng rồi và chắc chị cũng không còn thức. Nước mắt lại lăn dài trên má tôi bởi nỗi tức giận và tuyệt vọng. Ước gì tôi có thể quay ngược thời gian và đồng ý với những gì chị nói. Khi vừa định nhấc người dậy để lên phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng dộng uỳnh uỳnh ngoài cửa trước. Hai lỗ tai lùng bùng vì say rượu của tôi nghe loáng thoáng tiếng hét của ai đó từ phía bên kia cánh cửa:

"Karlie! Taylor đây. Chị biết bây giờ không còn sớm sủa gì cho cam nhưng em phải cho chị vào nhà! Chúng ta cần nói chuyện! Chị xin em đấy bé cưng, chị yêu em nhiều lắm..." Giọng nói chị vang vọng bên tai lôi tôi ra khỏi cơn say như thể người thủy thủ đang tuyệt vọng vì bị lạc trên biển nhiều ngày bỗng nhìn thấy ánh sáng từ ngọn hải đăng. Một cách bản năng, tôi đứng dậy ra mở cửa gần như ngay lập tức. Taylor đang đứng đó, toàn thân ướt nhẹp dù đã khoác trên người chiếc áo mưa màu đen. Nước mưa nhỏ giọt từ tóc chị và lớp mascara chảy nhòe nhoẹt trên khuôn mặt. Tôi có thể nhận ra chị đã khóc rất nhiều giống như tôi.

"Taylor... Em xin lỗi vì đã hành xử như..." Tôi lắp bắp nhưng lập tức bị chị ngắt lời.

"Không, Karlie, nghe chị nói đã." Chị nói. Chị vẫn đứng im bất động ở thềm cửa và nhìn tôi kiên quyết.

"Chị sai rồi. Chị không quan tâm đến việc mất đi từng fan một vì em. Chị không quan tâm đến việc sẽ bị paparazzi bám riết từ giờ cho đến cuối đời. Chị chẳng bận tâm đến việc có ai khinh ghét chúng ta hay không và chị thậm chí cũng chằng màng đến việc mất đi toàn bộ sự nghiệp. Karlie, chị muốn chúng ta bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc. Mặc kệ người đời có nói gì. Chị chỉ muốn được ở bên em trước mắt tất cả mọi người. Chị đã khóc rất nhiều, cơn giận cũng đã trải qua, nhưng chị chỉ muốn được ở bên em." Tôi nhìn chị chằm chằm vì sốc. Chị đang xin lỗi tôi đấy ư? Những lời chị vừa nói khiến nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại lăn dài trên má tôi và tôi không nén nổi tiếng cười nhẹ nhõm.

"Taylor, chị không cần phải làm vậy đâu. Em có thể tiếp tục hẹn hò bí mật với chị. Em cũng muốn chị nhiều như chị muốn em vậy. Nếu chúng ta phải lén lút qua lại để có thể được ở bên nhau thì em sẵn lòng làm điều đó." Tôi nói. Taylor tiến lại gần tôi và nhẹ nhàng đưa tay vuốt má tôi.

"Chị muốn làm như vậy. Chị yêu em Karlie... Sau khi em bỏ đi tối qua chị đã nhận ra mình yêu em quá nhiều để có thể giấu em đi. Chị muốn có thể tay trong tay đi dạo với em trên phố và khoe với tất cả mọi người rằng cô gái này là của mình. Chị muốn có thể công khai hôn em trên vỉa hè dưới ánh đèn đường. Chị muốn được chụp những bức hình đáng yêu mà mấy đôi yêu nhau vẫn hay chụp cùng với em ở Central Park. Nhưng chị sẽ không thể làm được những điều đó nếu chúng ta vẫn tiếp tục giữ bí mật." Chị nói một tràng và tôi cảm thấy yêu cái người đang đứng trước mặt mình này hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì chị cũng nghe theo tiếng trái tim mình mách bảo. Cảm giác hạnh phúc này so với việc làm bá chủ thế giới chắc cũng chẳng khác nhau là bao.

"Taylor, em yêu chị nhiều lắm!" Tôi thốt lên và hôn phớt lên môi chị.

"Cám ơn bé yêu. Điều này thực sự có ý nghĩa rất lớn với chị." Taylor đáp. Tôi cười và lau đi những vệt mascara hòa lẫn nước mắt trên mặt chị. "Nhưng trước hết hãy vào nhà và nằm nghỉ đã Tay, tụi mình sẽ gọi cho đại diện vào sáng mai." Tôi nói rồi kéo chị vào trong.

"Không cần phải làm vậy đâu Karls." Taylor nói và dán mắt xuống chân. Chị nói tiếp trước khi tôi kịp phản ứng: "Chị đã làm vỡ điện thoại và đó là lý do tại sao em không nhận được thêm cuộc gọi nào từ chị. Nhưng trên đường đến đây chị đã dùng điện thoại công cộng để gọi cho đại diện của chị và kể cho chị ấy nghe đầu đuôi mọi chuyện. Vào 10h sáng nay, tin tức sẽ chính thức được công bố và quan trọng hơn hết là chị sẽ chính thức hẹn hò với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com