Chương 22: I'm All That You Need Tonight
*A/N: Okay chap này có **Mature Content** nha các cậu, chúc các cậu đọc vui! Chap này được truyền cảm hứng bởi “Illusion” và “Stockholm Syndrome” của One Direction. Album mới của mấy anh thực sự gây nghiện dễ sợ luôn ấy!
Cám ơn các cậu rất nhiều!!
Maddison :)
---------------------------------------------------------------------------------------
Taylor
Tôi đang đứng một mình ở sân bay quốc tế Penang, nóng ruột ngóng đợi chuyến bay American Airlines Flight 132 hạ cánh. Thực lòng mà nói tôi không thể đợi thêm được một phút nào nữa. Ba tuần vừa rồi chậm chạp trôi qua với mỗi phút dài như một thế kỷ, nhưng cuối cùng thì sự chờ đợi mòn mỏi cũng được đền đáp. Karlie sẽ có mặt ở đây trong khoảng 45 phút nữa và tất cả những nỗi buồn đau khắc khoải chúng tôi đã phải chịu đựng sẽ xóa nhòa như thể chúng chưa từng tồn tại. Dựa lưng vào tường, tôi bật nhạc trong điện thoại và đeo tai nghe vào để tự giúp mình bình tâm lại cũng như để giết bớt thời gian chờ đợi. Tôi bắt đầu gõ nhịp chân xuống sàn một cách thiếu kiên nhẫn với hy vọng những phút tiếp theo có thể trôi qua nhanh hơn. Sau khi nhận ra mọi cách mình thử đều vô dụng, tôi quyết định đi bộ loanh quanh.
Mặc dù đang hoàn toàn tỉnh táo và hoạt bát nhưng tôi vẫn mua cho mình một cốc café. Và vì sân bay ở Malaysia hơi nhỏ, tôi chỉ mất nửa tiếng để đi lòng vòng và quay lại nơi xuất phát mặc dù đã đi với tốc độ sên bò. Ít nhất thì mình cũng chỉ phải đợi 15 phút nữa thôi. Tôi nghĩ thầm và cười một mình. Sau đó, tôi quyết định ngồi ngay cạnh cổng vào để có thể nhìn thấy Karlie ngay khi em bước xuống máy bay. Cuối cùng, với sự sốt ruột chờ đợi ngày càng tăng, tôi từ bỏ việc giữ cho mình bận rộn và chỉ nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt, đan hai tay vào nhau một cách vô thức.
Rốt cuộc thì đồng hồ trên điện thoại tôi cũng chạy đến 8h25, tức là tôi chỉ còn phải đợi 5 phút nữa là được gặp lại em. Karlie sẽ ở lại đây 3 ngày và trong những ngày đó tôi chỉ có một buổi diễn, vậy nên chúng tôi sẽ có nhiều thời gian để bù đắp cho nhau. Sau 3 ngày đó, tôi sẽ chỉ phải đợi thêm 11 ngày nữa để hoàn thành Red Tour và cả hai sẽ gặp lại nhau ở New York. Tôi đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên đèn trên cổng vào bật sáng với dòng chữ “Arrived” màu xanh. Tôi đứng dậy ngay lập tức cùng với một vài người khác cũng đang chờ đợi người thân bạn bè giống như tôi. Tim tôi đập loạn xạ và tay tôi đổ mồ hôi nhiều đến nỗi tôi phải chùi chúng vào áo khoác. Một vài hành khách đang kéo hành lý về phía này và khuôn mặt họ bừng sáng khi nhận ra người thân đến đón mình. Tôi kiên nhẫn chờ đợi thêm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Karlie đâu. Tôi biết là trên chuyến bay của em có rất nhiều người, nhưng có vẻ như tôi đã đứng đây rất lâu rồi mà không nhận ra bất kỳ gương mặt nào giống em trong đám đông. Tôi đổi chân và nhìn quanh cổng một lượt để phòng nhỡ tôi có bỏ lỡ điều gì, nhưng tôi biết là mình đã quan sát rất kỹ càng. Khi vừa định quay đầu lại thì tôi giật mình cảm thấy một đôi tay bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau. Nhưng trước khi tôi kịp nhìn xem chủ nhân đôi tay đó là ai thì một giọng nói nhẹ tựa hơi thở phả vào tai tôi.
“Đoán xem ai nào?” Giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi lập tức quay lại và vòng tay quanh cổ em. Chúng tôi ôm nhau thật chặt và tôi dụi mặt vào vai em.
“Chị nhớ em nhiều lắm lắm." Tôi thì thầm. Chúng tôi từ từ rời nhau ra và lùi lại để có thể nhìn nhau rõ hơn. Đôi mắt nâu lục đẹp đẽ của em vẫn sáng lấp lánh như mọi khi và trên môi em nở nụ cười tỏa nắng rạng rỡ. Tôi có thể nhận thấy vẻ mệt mỏi của em bởi quầng thâm rõ rệt dưới mắt, nhưng tôi biết là em đang cố giấu chúng đi.
“Em cũng nhớ chị lắm." Karlie đáp. Tôi lại gần và ôm gọn khuôn mặt em trong hai tay mình. Khi môi chúng tôi chạm nhau, đầu tóc tôi choáng váng mê muội và tôi muốn nhiều hơn nữa. Ở xa em quá lâu khiến tôi nhận ra em có ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế nào. Vị ngọt đôi môi em mang lại cảm giác tuyệt hơn bao giờ hết. Cứ như thể tôi là con nghiện cai thuốc lâu ngày bỗng nhiên được thả cho một mồi. Chúng tôi rời nhau ra và tựa đầu vào nhau, tha thiết nhìn sâu vào mắt nhau như thể muốn giữ trọn hình ảnh của người kia cho riêng mình.
“Em cũng nhớ điều đó nữa." Karlie cười khúc khích. Tôi hạ tay xuống và siết chặt tay em.
“Chị cũng vậy." Tôi tán thành. Chúng tôi vừa đi đến băng chuyền nhận hành lý vừa chuyện trò rôm rả về những ngày vừa qua. Tôi nhắc đến mấy fans cực kỳ vui tính tôi gặp ở buổi diễn, còn em kể cho tôi nghe về buổi chụp hình kinh khủng em vừa trải qua mấy hôm trước.
“Đó là khi em chịu hết nổi và nói 'Được rồi! Tôi đi đây, mong là mấy người dùng được những bức hình quỷ quái vừa rồi nhé!' rồi em đi thẳng ra ngoài." Em kể lại. Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên.
“Karlie, em cứ vậy mà bỏ đi thôi hả?” Tôi sững sờ hỏi.
“Tất nhiên rồi chị! Ông ta rõ ràng là một kẻ phân biệt giới tính. Em chỉ nghĩ là 'Ông biết không, tôi không cần buổi chụp này. Còn có bao nhiêu cơ hội tốt hơn đang đợi tôi ngoài kia!'." Em giải thích.
“Dũng cảm tuyệt vời!” Tôi thốt lên. “Chị vẫn không tin được là Karls của chị đã làm như vậy đâu." Tôi nói và quàng tay qua vai em.
“Em không thoải mái với thái độ của lão xíu nào. Nhưng dù sao thì chuyện cũng qua rồi." Em nhún vai. Tôi để ý thấy chiếc vali Michael Kors màu hạt dẻ của Karlie xuất hiện trên băng chuyền. Tôi cũng nhận thấy ký tự viết tắt “KK” được móc vào toàn bộ số hành lý của em.
“Ôi chết tiệt Karlie! Em đã mang bao nhiêu hành lý đi vậy?” Tôi thở hắt ra. “Em vẫn nhớ là em chỉ ở đây có 3 ngày đúng không?” Tôi đùa và đỡ lấy hai túi hành lý.
“Em biết chứ." Em phì cười. “Nhưng em không biết thời tiết ở đây thế nào nên em chỉ mang mỗi thứ một ít!" Karlie với hai chiếc vali còn lại rồi chúng tôi quay người đi.
“Mỗi thứ một ít cái gì chứ? Có mà cả tủ quần áo của em thì có!” Tôi phản bác. Hai vệ sĩ của tôi giúp mang hành lý vào xe và tài xế riêng chở chúng tôi về khách sạn.
“Thôi mà Swift." Karlie nói. “Chị biết thừa đây chỉ là một phần rất nhỏ so với toàn bộ tủ quần áo của em mà." Chúng tôi cười khúc khích và sau đó để không khí im lặng bao trùm. Chuyến đi về khách sạn khá yên lặng nhưng dễ chịu. Cả hai không quên cứ mỗi giây lại quay sang liếc mắt đưa tình để thể hiện hai đứa nhớ nhau nhiều đến thế nào.
Vừa quay về khách sạn là tôi dẫn Karlie lên thẳng phòng mình và nhờ nhân viên mang hành lý của em lên.
“Cám ơn các anh nhiều!” Tôi nói và hào phóng típ cho họ khá nặng đô. Sau khi họ gật đầu cám ơn và rời khỏi phòng, tôi quay vào và thấy Karlie đang lấy chai rượu ướp đá ra khỏi thùng.
“Không không Karlie." Tôi vội vàng chạy về phía em và hạ chai rượu xuống. “Cái đó có thể đợi." Tôi nói khi em nhìn tôi bối rối. Tôi nôn nóng áp môi vào môi em và em ngay lập tức vòng tay quanh cổ và luồn tay vào tóc tôi.
“Em đã hy vọng là chị sẽ nói vậy.” Karlie nói. Tôi dẫn em lùi lại rồi nhẹ nhàng đẩy người em dựa vào tường. Tôi rời môi khỏi em và tìm đường xuống cổ, tham lam gặm nhấm mọi nơi mà miệng tôi chạm tới. Một tiếng rên khoái cảm vuột ra khỏi miệng em và tôi coi đó như một tín hiệu tốt để tiếp tục tiến tới.
“Chết tiệt, Taylor!” Em thở gấp. Chúng tôi vội vã trút bỏ quần áo rồi trèo lên giường. Tôi trườn lên phía trên em, cởi áo lót em ném sang bên và đặt những nụ hôn nồng nàn mãnh liệt dọc từ xương quai xanh xuống ngực. Tôi có thể cảm nhận rõ móng tay em đang cào trên lưng mình và tôi biết nó sẽ đau đớn vô cùng sau khi việc này kết thúc. Tôi tiếp tục hôn xuống vùng bụng nhỏ nhắn và xương hông quyến rũ.
“Taylor, ngừng ngay việc âu yếm lại và tới luôn đi!” Em thúc giục.
“Không được đâu sói ạ!” Tôi cười gian. Nhanh chóng tuột quần jeans và quần lót của em ra khỏi người, tôi cúi xuống và không ngần ngại đặt môi lên đó. Em thở dốc từng hồi nhưng tôi không dừng lại. Những tiếng rên rỉ của em vang vọng bên tai và hai tay em ôm chặt lấy đầu tôi, khao khát được nhận nhiều hơn. Sau khúc dạo đầu cuồng nhiệt nóng bỏng, tôi dễ dàng luồn ba ngón tay vào bên trong và đưa đẩy hòa nhịp với lưỡi mình.
“Chúa ơi, Taylor, đừng dừng lại… Holy fuck!” Karlie gào lên. Chỉ vài giây sau tôi đã thấy hông em phản ứng lại và hai chân em rung dữ dội. Khi em không thể kìm mình thêm nữa, tôi trườn lên và nhìn vào mắt em - lúc này đã lấp loáng nước - và em thẹn thùng cười với tôi. Tôi dịu dàng hôn lên môi em.
“Đỉnh của đỉnh!" Em nói với hơi thở ngắt quãng. “Tụi mình chưa từng làm kiểu này bao giờ, nhưng wow!” Em thốt lên và tôi toe toét cười.
“Ừm... Đó chỉ là chị muốn chứng tỏ chị nhớ em nhiều thế nào thôi.” Tôi đáp trong khi để những ngón tay tha thẩn lướt nhẹ trên bụng em.
“Em hiểu rồi, vậy bao giờ thì tới phiên em nhỉ?” Em hỏi, tay đã nắm lấy bra của tôi.
“Uh huh," Tôi chọc. “Tụi mình có thể để dành đến tối nay. Giờ còn chưa đến giờ ăn trưa nữa!”
“Được rồi, nếu phải đợi thì em sẽ đợi...” Em kéo dài giọng. Tôi đứng dậy khỏi giường và mặc lại áo. “Chị đang làm gì đó?” Em nghiêng đầu hỏi tôi.
“Mặc quần áo," Tôi đáp với vẻ đó-là-điều-hiển-nhiên. “Dậy đi nào bé ngoan, chúng ta còn cả ngày dài phía trước, giờ thì đi shopping thôi!” Karlie lắc đầu và cười khúc khích, nhưng rồi cũng nhặt quần áo lên mặc vào người. Em quàng tay quanh eo tôi và chúng tôi tiến ra cửa.
“A, thật là nóng lòng mà!” Karlie thốt lên và quay sang nhìn tôi với nụ cười 100% sunshine trên khuôn mặt.
----------------------------------------------------------------------------------------
Tadaaa, chúc mọi người ngủ ngon <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com