Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Got lost in your eyes, and never really had a chance

Karlie

Tôi ngắt máy và ngần ngừ chọn phần ‘block user’ trong danh bạ. Thêm số Taylor vào danh sách chặn, tôi run rẩy thở dài và lia điện thoại sang một bên. Ngã sụp xuống ghế, cuối cùng tôi cũng có thể để mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu vỡ òa. Vùi mặt vào hai tay, tôi cứ ngồi nức nở một mình phải đến hàng giờ sau đó. Từng kỷ niệm chúng tôi đã tạo dựng cùng nhau cứ ám ảnh trong tâm trí khiến tôi không thể ngừng khóc. Nhìn lại một Taylor mà tôi nghĩ tôi biết, tôi ước gì tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một trò đùa quái ác do ai đó dựng lên. Taylor mà tôi biết thậm chí sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm một điều khủng khiếp như thế. Chị đã từng bị tổn thương nhiều lần trong các mối quan hệ trước đây, và chị luôn nói với tôi rằng chị không muốn khiến ai phải chịu đựng nỗi đau mà những người bạn trai cũ đã gây ra cho chị. Tất nhiên tôi đã sốc gần chết khi nhìn thấy dòng tít sờ sờ trước mắt trên màn hình, nhưng sức ảnh hưởng của nó còn đau đớn hơn tôi có thể tưởng tượng. Tôi biết một nụ hôn thì đâu có gì ghê gớm, nhưng điều khiến tôi không chịu nổi là người mà chị đã hôn. Ngay từ đầu tôi đã thể hiện rõ ràng với chị là tôi luôn cảm thấy bị đe dọa bởi mối quan hệ giữa chị với Harry. Việc nghe những ca khúc chị viết về anh ta lại càng khiến nỗi lo sợ của tôi tăng lên. Tuy anh ta không phải là chủ đề cho toàn bộ các ca khúc trong album của chị, nhưng có những đoạn lời đầy ám ảnh trong số đó khiến tôi không thể nào gạt ra khỏi tâm trí, cho dù chị có đảm bảo với tôi bao nhiêu lần rằng chị đã hoàn toàn quên được anh ta.

Chuông điện thoại bất chợt reo vang kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi biết người gọi không phải là chị. Khẽ thở dài vì không phải lo lắng về việc đối diện với chị lúc này, tôi ngồi dậy lấy điện thoại và kinh ngạc nhận ra đó là chuông thông báo chứ không phải có cuộc gọi tới. Tôi rên lên với vẻ chán ghét rõ rệt khi đọc dòng thông báo nhắc nhở: ‘Đã đến giờ ra sân bay! Mình sẽ gặp lại Taylor trong 4 tiếng nữa!’. Tôi đã cài chuông báo này tối qua trong lúc quá nóng lòng được trở về nhà. Tôi bật cười khi nghĩ đến ‘tối qua’: Trong khi tôi đang nằm cô đơn một mình ở một tiểu bang xa xôi và mòn mỏi ngóng đợi để được trở về bên chị, thì chị lại đang vui vẻ trong vòng tay một người khác.

Một phần trong tôi tự trách mình vì đã nhận công việc đột xuất từ Glam Magazine. Ít nhất thì tôi cũng tránh được toàn bộ tình huống này nếu không đồng ý nhận việc đó. Tôi cười nhạt khi nhận ra sự ngây thơ và mỉa mai trong ý nghĩ vừa rồi và không nén được tiếng thổn thức sầu thảm. Đó không phải lỗi của mình. Tôi nghĩ. Sao có thể là lỗi của tôi được chứ? Cứ cho là tôi có thể tham dự VMAs cùng Taylor, nhưng tôi cũng không thể thay đổi sự thật là chị vẫn còn cảm xúc với Harry. Tôi nhìn ra cửa sổ và khẽ lau đi dòng nước mắt. Bầu trời trưa tháng Tám oi bức xám xịt và ảm đảm hệt như tâm trạng tôi lúc này. Chậm chạp đứng dậy đi về phía ban công, tôi mở cửa bước ra ngoài hiên và lơ đãng quan sát dòng người bên dưới. Cuộc sống hối hả thường ngày vẫn đang tiếp diễn. Có những người bận rộn vừa đi vừa bàn công chuyện qua điện thoại, trong khi có người lại thư thả gọi café từ những xe tải đồ uống trong giờ nghỉ trưa. Có những người vội vã rảo bước trên phố, trong khi những người khác thì dừng lại tán gẫu với bạn bè bất ngờ gặp lại sau nhiều năm… Mỗi người đều mải mê với cuộc sống riêng của mình và dường như chẳng ai trong số họ đang phải chịu tác động từ việc gì khác; tách biệt tôi với họ bởi thế giới đang vụn vỡ thành từng mảnh mỗi giây mỗi phút trôi qua bên trong tôi. Đau đớn hơn nữa là tôi còn chẳng được nghe sự thật từ chính miệng Taylor, mà lại từ một gã phóng viên xa lạ trên kênh truyền hình quốc gia. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi tôi là người cuối cùng được biết chuyện sau khi cả thế giới đều đã phát hiện ra. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải đối mặt với dư luận về chuyện này, và tôi phải tập quen dần với nó. Tôi bỗng cảm thấy ghen tỵ vô cùng với những con người đang hòa mình vào cuộc sống tấp nập dưới phố. Thật không công bằng khi họ có quyền được giải quyết mọi vấn đề của mình một cách riêng tư tại nhà trong khi tôi lại không được may mắn như vậy. Tôi đã có thể hình dung ra ngay trang bìa của một loạt tạp chí tuần tới: Gương mặt to chình ình của tôi sẽ choán hết diện tích bìa báo, cùng với bức hình chết tiệt của chị và cái người tên Harry Styles.

Dứt mình ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi quay vào phòng và đóng cửa ban công lại. Mặc dù nỗi đau vẫn còn nhức nhối trong lòng không nguôi, nhưng không khí trong lành cũng phần nào giúp đầu óc tôi giãn ra đôi chút. Tôi vớ lấy hộp khăn giấy trên bàn và lặng lẽ lau khô nước mắt. Liếc nhanh vào màn hình điện thoại để kiểm tra giờ, tôi vội vã đi lấy vali thu dọn đồ đạc. Tôi đã cố gắng trì hoãn việc bay về càng lâu càng tốt, chùn bước trước ý nghĩ quay trở về căn hộ ở New York một mình. Tuy nhiên, một ý nghĩ khác chợt vụt qua khiến tôi đứng chết trân tại chỗ: Taylor biết tôi sẽ đáp xuống New York giờ nào và chắc chắn chị sẽ đến đón tôi. Sẽ là dối lòng nếu nói rằng tôi không muốn nhìn thấy chị đợi tôi ở sân bay và cầu xin tôi quay lại. Tôi rất muốn là đằng khác. Và tôi muốn được trở về trong vòng tay chị nhiều hơn bất kỳ điều gì. Tôi muốn quên hết những gì vừa xảy ra giữa chị và Harry. Tôi chưa bao giờ kiểm soát được mình khi dính dáng đến Taylor, và tôi biết là nếu nhìn thấy chị ở sân bay (hay ở bất kỳ đâu khác) thì tôi sẽ ngay lập tức chạy về phía chị. Tôi biết chị sẽ thuyết phục tôi ở lại, đừng quên Taylor là bậc thầy ngôn từ. Nhưng dù tôi có muốn nhiều đến thế nào thì chị cũng đã ra quyết định của chị vào tối qua, và mọi chuyện giữa chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trở về như trước. Tôi sẽ không để mình dễ dàng vẫy đuôi chạy lại bên chị như một con ngốc sau những đau đớn và tổn thương tôi đang phải chịu đựng.

Quay trở lại New York bỗng nhiên trở thành một ý tưởng tồi tệ. Kể cũng kỳ lạ, 24 giờ trước tất cả những gì tôi muốn làm là bay về thành phố nơi tôi gọi là nhà, nhưng giờ tôi chẳng còn chút xíu háo hức mong đợi nào nữa. Tôi biết là từ giờ dù có đi đâu thì những ký ức giữa chúng tôi cũng sẽ đeo bám tôi dai dẳng. Tôi sẽ chẳng thể bước xuống đường phố New York mà không nhớ lại những lần hai đứa đi mua sắm cùng nhau. Trái tim tôi tan nát không chỉ bởi chị đã đang tâm bóp vụn nó, mà còn bởi chị đã phá hủy luôn nơi tôi gọi là nhà. New York là nơi tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp và tôi luôn dành cho nó một vị trí đặc biệt trong tim. Nhưng giờ thì tôi thậm chí còn chẳng muốn trở về. Không phải vào lúc này. Thầm đưa ra quyết định trong đầu, tôi bước vào thang máy đi xuống sảnh. Tôi lôi di động ra khỏi túi áo khoác và bấm số điện thoại mà tôi đã không gọi từ nhiều năm trước.

"Karlie?" Giọng nói trầm ấm thân thuộc cất lên. "Mẹ đã xem tin tức, con ổn chứ con yêu?"

"Thực sự là con không…" Tôi buồn bã thừa nhận. "Mẹ này, con có thể về nhà vài hôm được không mẹ?" Tôi khẩn thiết nài nỉ.

"Tất nhiên là được rồi con yêu." Bà nhẹ nhàng đáp. "Khi nào con về đến nơi?"

"Con phải mua vé khác khi ra sân bay, nhưng con sẽ giữ liên lạc." Tôi giải thích và gạt vội giọt nước mắt vừa lăn dài trên má.

"Được rồi, mẹ sẽ đợi." Bà nói rất khẽ. "Cả nhà yêu và nhớ con, Karlie." Tôi khẽ cười; thật tốt khi được nghe giọng mẹ lúc này.

"Con cũng yêu mọi người nhiều. Hẹn sớm gặp lại cả nhà." Tôi ngắt máy và tiến ra ngoài sảnh. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi nói chuyện với mẹ và biết rằng mình chưa phải quay về New York ngay. Chậm rãi đẩy cánh cửa nặng nề, tôi bước ra ngoài phố với suy nghĩ ám ảnh:

Cuộc đời thật tréo ngoe thay, bạn có thể dốc cạn trái tim mình để yêu một người, nhưng sớm muộn gì bạn cũng sẽ nhận ra bản thân mình chẳng khác nào một món đồ chơi để cho người ta đùa giỡn...

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Translator's Note:

Mình đã rớt nước mắt khi dịch chap này và những dư âm từ việc đọc bonus chap Maddie post trước đó cũng chẳng cứu vãn được gì…

Cám ơn tất cả mọi người đã theo dõi bản dịch đến tận đây, chúng ta hãy cùng ôm nhau khóc :(( *nếu các bạn cũng buồn*

Dù sao thì ngày mai mình bận cả ngày nên sẽ không update được, hẹn sớm gặp lại mọi người :(

Kaylor4ever ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com