Chương 48: You Deserve Forever; Not a Girl Looking For Better
Taylor
Tôi rời khỏi sân bay và bước vào chiếc SUV đen đang đợi ở lối ra. Lúc này đã gần 2 giờ sáng và tôi vừa trở về từ chuyến đi Nhật. Vì chuyến bay bị hoãn gần 3 tiếng đồng hồ, tôi đã nhắn Karlie đợi tôi ở nhà em thay vì đứng đợi một mình chừng ấy thời gian ở sân bay. Chúng tôi chưa nói chuyện với nhau kể từ hôm tôi bay sang Nhật; Karlie quá bận rộn với các buổi chụp hình, còn tôi thì không hở ra được một phút nào với lịch tham dự talk show dày đặc tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Nói rằng tôi nóng vội được trở về trong vòng tay em là không đủ để diễn tả cảm xúc của tôi lúc này. Tôi biết em là điều tuyệt vời nhất tôi may mắn có được trong cuộc đời mình, và tôi sẽ không để bất cứ hành động ngu ngốc nào của mình phá hỏng điều đó, không một lần nào nữa.
Càng về gần tới căn hộ của Karlie, tôi càng cảm thấy sự căng thẳng trong mình tăng dần. Tôi chùi tay vào chiếc quần jeans đang mặc, cố gắng lau đi mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Tôi đã muốn nói chuyện với Karlie về mối quan hệ giữa chúng tôi kể từ lúc hai đứa tôi quay lại với nhau, nhưng tôi chưa tìm ra thời điểm thích hợp để nói. Sẽ tốt hơn nếu vấn đề này được giải quyết sớm; tôi muốn xóa bỏ màng chắn vô hình vẫn hiện diện giữa chúng tôi, và cách duy nhất để làm được điều đó là nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tất nhiên tối nay cũng chưa phải thời điểm thích hợp, nhưng tôi đang nghĩ sẽ gợi chuyện với em càng sớm càng tốt khi có cơ hội.
"Ms. Swift, chúng ta đến nơi rồi." Tôi giật mình khi nghe giọng tài xế riêng vang lên từ ghế lái đằng trước. Tôi hít vào một hơi rồi gật đầu.
"Okay, cảm ơn chú." Tôi đáp. Vài giây sau, cánh cửa xe bật mở và tôi bước ra ngoài vỉa hè đường phố New York. Trời có vẻ tối hơn bình thường và tôi nghe thấy tiếng sấm rền xa xa át đi những tiếng ồn buổi sớm trên phố. Khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh lùa qua chiếc áo len mỏng, tôi rảo bước nhanh hơn về phía sảnh trước khu căn hộ. Anh chàng bảo vệ thân thiện chào đón tôi; anh ta biết tôi thường xuyên tới đây đến mức tôi gần như sống luôn ở đây. Khi đứng trong thang máy một mình, tôi nghĩ đến việc Karlie và tôi dọn về sống chung. Như vậy sẽ tiện hơn nhiều so với việc đi đi lại lại giữa nhà riêng của hai đứa mỗi ngày. Hơn nữa, tôi thích thú nghĩ đến cảnh chúng tôi cùng đi mua sắm đồ nội thất, cùng đi siêu thị mua thức ăn, và cùng làm tất cả những thứ ta có thể làm với một nửa còn lại của đời mình.
Tiếng chuông báo của thang máy kéo tôi trở về thực tại và tôi nhanh chân sải bước dọc hành lang về phía cửa nhà em. Khi tiến gần đến lối vào, tôi nhận thấy ánh đèn vàng ấm áp hắt qua khe cửa gỗ từ bên trong. Hai mắt tôi sáng lên trước ý nghĩ em vẫn thức đợi mình và tôi mừng rỡ đẩy cửa bước vào. Đôi boots đen yêu thích của em nằm trên tấm thảm cạnh tủ giày và áo jacket được treo ngay ngắn trên giá bên cạnh. Đặt túi xách xuống sàn, tôi cởi khóa áo sweater và đi vào trong nhà.
Karlie đang say ngủ trên sofa, trên tay vẫn còn cầm điều khiển TV. Tôi đứng trước mặt em và mỉm cười trước hình ảnh này. Mái tóc nâu sáng hoàn hảo của em được túm gọn lại thành búi nhỏ sau đầu và tay không cầm điều khiển buông hờ dọc bên người em. Em đang mặc pajama shorts in chữ "PINK" và chiếc tank top bị xô lên đôi chút, để lộ một phần nhỏ vùng bụng săn chắc. Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên hông em và khẽ lay em dậy.
"Karlie," Tôi thì thầm. "Taylor của em về nhà rồi đây." Tôi vén sợi tóc vương trên mặt em ra sau và dịu dàng vuốt ve một bên má. Một lát sau, Karlie chậm rãi mở mắt, ánh xanh lá trong mắt em sáng lên khi em nhìn thấy tôi.
"Hey Taylor," Em nói khẽ với giọng ngái ngủ. "Chuyến bay của chị thế nào?" Em hỏi trong khi ngồi dậy và kéo tôi vào lòng, hai tay quàng quanh vai tôi. Tôi vòng tay ra sau lưng em và hít vào một hơi dài, khoan khoái tận hưởng cảm giác hương cam tươi mát trên người em lan tỏa trong phổi.
"Một chuyến bay thật dài," Tôi rên rỉ. "Nhưng chị rất mừng vì được về nhà." Tôi cảm thấy Karlie cựa mình rồi đứng dậy khỏi ghế.
"Vậy là tốt rồi." Em nói. Tôi cố gắng không suy nghĩ quá lên, nhưng có điều gì đó khang khác ở Karlie. Trông em không có vẻ phấn khích khi tôi trở về như những lần trước. Tôi biết là mình chỉ đi xa có ba ngày, nhưng tôi đã rất vui mừng khi được về nhà với em, và tôi nhớ em vô cùng.
Chúng tôi đi vào trong bếp và tôi lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh. Karlie đứng tựa người vào kệ bếp và lấy tay che đi cái ngáp dài lười biếng. Sau khi tu một lượng nước vừa đủ, tôi đặt chai nước lên kệ và nhẩn nha bước về phía em. Em ngẩng lên nhìn tôi trong khi tôi khẽ nhếch môi cười và vòng tay quanh eo em. Tôi áp sát và phả hơi thở nóng bỏng vào tai em.
"Chị nhớ em nhiều lắm, em biết không..." Tôi trầm giọng thủ thỉ. Tôi lùi lại, nhoẻn miệng cười với em rồi dịu dàng mút lấy môi em. Sau vài cái hôn nhẹ nhàng, tôi luồn tay xuống bên dưới áo em và bắt đầu mơn man làn da em, tạo thành những vòng tròn nhỏ trên lưng em bằng ngón tay mình.
"Taylor, em không có hứng." Em lầm bầm trong miệng tôi rồi khẽ quay đầu. Tôi rời ra và không nén nổi một tiếng rên thất vọng; tôi không biết điều gì khiến em khó chịu, nhưng tôi có cảm giác em đang giận tôi.
"Oh, okay," Tôi đáp khẽ, vẻ tổn thương lộ rõ trong giọng nói. Sự căng thẳng giữa chúng tôi ngày càng tăng khi Karlie nhìn tôi chằm chằm với ánh nhìn trống rỗng. Tôi cắn môi và cúi đầu, ánh mắt rớt xuống sàn và dính chặt vào hai chân. "Em giận chị ư?" Tôi hỏi. Không nghe thấy tiếng Karlie trả lời, tôi ngước lên nhìn em.
"Không, em không giận," Em đáp. "Chỉ là em đang rất mệt, chỉ vậy thôi." Karlie mím chặt môi và ánh mắt em lướt quanh khuôn mặt tôi, có lẽ đang cố đọc biểu hiện trên nét mặt. Tôi biết là Karlie không chỉ "đang rất mệt"; nhưng vì không muốn làm em khó chịu thêm, tôi lại gần và cũng tựa người vào kệ bếp cạnh bên em.
"Ngày mai chị sẽ phải đi thử váy cho lễ trao giải AMAs, em biết đấy." Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
"Oh yeah! Em quên mất đấy," Em đáp. "Buổi lễ ấy diễn ra vào hôm nào thế chị?"
"Ngày 23, em có đi cùng chị không?" Tôi hỏi đầy hy vọng. Karlie gật đầu và lần đầu tiên trong ba ngày qua, một nụ cười bừng sáng giãn ra trên khuôn mặt em.
"Yeah, em rất muốn đi," Em nói. "Em có hẹn phỏng vấn với Vogue hôm đó, nhưng mai em sẽ gọi cho họ để xếp lại lịch." Em giải thích.
"Gì cơ? Em không cần phải làm vậy," Tôi vội vàng ngăn cản. "Đó là Vogue đấy, Karlie! Em có thể tham dự nhiều buổi lễ trao giải khác với chị mà." Tôi nói lý. Karlie lắc đầu và đặt tay lên cánh tay tôi.
"Em sẽ đi với chị, Taylor. Không phải nói gì nữa." Em càu nhàu. Tôi nhướng mày nhìn em và lùi ra xa. Có vấn đề gì với em vậy?
"Em sao thế? Chị muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Em cư xử rất kỳ quặc từ lúc chị về đến giờ." Tôi trách cứ.
"Em chẳng sao hết Taylor!" Karlie lầm bầm. "Em chỉ mệt vì phải đợi chị suốt đêm thôi. Giờ thì chúng ta có thể đi ngủ được chưa?" Em hỏi, mặc dù nghe giống như ra lệnh hơn. Tôi bật cười vẻ không thể tin nổi và vung hai tay lên không.
"Chúng ta sẽ không đi đâu hết cho đến khi em nói cho chị biết chuyện quái gì đang xảy ra với em." Tôi yêu cầu. Karlie khoanh tay trước ngực và đảo mắt với tôi.
"Không có gì đáng lo cả," Em nói, lờ đi yêu cầu của tôi. "Giờ đã gần 3 giờ sáng rồi, mai em còn có buổi chụp hình, chúng ta có thể nói về chuyện này sau được chứ?" Em hỏi.
"Vậy đúng là có chuyện gì rồi," Tôi gắt. "Chị không hiểu, Karlie. Em từng kể cho chị mọi chuyện, vậy tại sao em không thể nói cho chị chuyện này? Em làm chị lo đấy." Tôi nói thêm.
Em thở dài rồi cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi. Em bắt đầu cắn môi suy nghĩ và tôi biết là em đang cố gắng tìm đúng từ để nói.
"Được rồi. Em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này mấy ngày vừa qua," Em nói chậm rãi. "Và em nghĩ là tụi mình nên nói về chuyện giữa hai đứa mình, về mọi thứ." Em lo lắng nói. Tôi thở ra một hơi mà tôi cũng không biết mình đã kìm nén, và tự cho phép mình thả lỏng người một chút.
"Chị cũng đã muốn nói chuyện đó với em," Tôi đáp. "Em không cần phải cảm thấy chua xót, Karlie. Điều này cần phải xảy ra." Tôi nhẹ nhàng nói. Em gật đầu và khẽ ho để lấy giọng rồi nói tiếp.
"Ừm, em nghĩ là tụi mình cần học cách tin tưởng lẫn nhau một lần nữa, và cách tốt nhất em nghĩ ra được là mình cần nói chuyện thẳng thắn về những gì đã xảy ra giữa chị và Harry." Em vẫy tay về phía tôi và tôi há hốc miệng vì sốc.
"Em vừa nói gì?" Tôi hỏi.
"Chúng ta cần phải học lại cách tin tưởng lần nhau." Em nói lại. Tim tôi đập nhanh hơn và hai mắt tôi bắt đầu bỏng rát bởi dòng nước mắt chực trào.
"Em không tin chị ư?" Giọng tôi vụn vỡ nhưng tôi không muốn để lộ nỗi thất vọng.
"Em nghĩ hai đứa mình cần phải cố gắng lấy lại nó," Em nói thêm lần nữa. "Chị không thấy tuần vừa rồi có cảm giác không thực sao, Taylor? Chúng ta không thể cứ vui vẻ sống tiếp mà lờ đi những gì đã xảy ra, và tụi mình cần bàn bạc với nhau xem mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào. Hiển nhiên là nếu em có thể tin tưởng chị một lần nữa thì tụi mình đã có bước đi đúng đắn khi quyết định nói chuyện rõ ràng với nhau."
"Thật không thể tin được," Tôi chế giễu. "Ra đó là lý do tại sao em lại kiên quyết muốn tham dự AMAs với chị đến vậy. Em không tin tưởng khi chị ở cùng một nơi với anh ta, phải không Karlie?" Tôi độp lại. Karlie bối rối lắc đầu và mở miệng nói.
"Không, không phải như vậy. Em chỉ..."
"Đừng chối nữa, Karlie!" Tôi hét lên ngắt lời em. "Em không tin tôi, có thế thôi. Em thực sự nghĩ là tôi sẽ lặp lại điều đó với Harry ư?" Tôi có thể cảm thấy lửa giận phừng phừng xen lẫn nỗi ghê tởm cuộn trào trong mình. Tôi bước lại gần em hơn, khuôn mặt chúng tôi giờ chỉ còn cách nhau vài phân.
"Giờ thì chị đang đổ lỗi cho tôi sao, Taylor?" Karlie cũng không kiềm chế được thét lên. "Chị nói với tôi hết lần này đến lần khác là chị đã quên anh ta, và tôi đã tin chị. Sau đó chị lại đi sáng tác nguyên cái album chết tiệt về anh ta, nhưng tôi vẫn tin tưởng chị. Tôi biết chuyện chị hôn anh ta từ paparazzi chứ không phải ai khác và tôi vẫn bỏ qua cho chị, Taylor. Tôi nghĩ chị phải hiểu tại sao tôi lại phản ứng như vậy chứ." Em phẫn nộ đáp và giận dữ cau mày; một đường gân máu xanh tái hằn lên trên cổ em.
"Phản ứng của em rất kỳ cục đấy, em biết chứ? Chẳng lẽ em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta bấp bênh đến nỗi em không thể an tâm để tôi ngồi dưới khán đài đầy nhóc người cùng với anh ta trong ba tiếng đồng hồ sao?" Tôi trách móc. Em lắc đầu và chỉ một ngón tay về phía tôi.
"Tôi sẽ ngậm miệng lại nếu tôi là chị," Em cảnh báo. "Chị nên cảm thấy mình may mắn vì tôi đã cho chị cơ hội thứ hai chứ."
"Ý em là gì... Nếu em không tin tưởng tôi thì sao em có thể yêu tôi?" Tôi gào lên trong nỗi mơ hồ. Karlie hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng.
"Ý tôi là tôi không thể sống thiếu chị, nhưng tôi cũng không thể sống với chị, bởi tôi cảm thấy mình không thể để chị đi loăng quăng một mình nếu không muốn chứng kiến cảnh lưỡi chị luồn lách trong họng anh ta. Tôi biết chị vẫn chưa quên được anh ta; Lily đã nói cho tôi. Lẽ ra chị nên ở bên anh ta nếu như lúc nào anh ta cũng ám ảnh trong tâm trí chị." Em gầm gừ.
"Có lẽ tôi nên làm vậy," Tôi lặp lại lời em. "Như thế rõ ràng là dễ chịu hơn so với việc ở cạnh em lúc này." Tôi buột miệng và hối hận ngay lập tức sau khi nhận ra mình vừa nói gì. Tôi không có ý nói như vậy; tôi đã để cảm xúc chi phối và không thể suy nghĩ cho thấu đáo trước khi cất lời.
Karlie ngỡ ngàng quay sang nhìn tôi và tôi có thể thấy nước mắt sắp sửa lăn dài trên má em. Nỗi thất vọng dâng tràn trong ánh mắt và toàn bộ cơn thịnh nộ vừa nổi lên trong em nhanh chóng bị thay thế bởi sự khuất phục hiển hiện trên nét mặt.
"Sao chị có thể nói những lời như vậy?" Giọng em thắt lại. "Tôi đã muốn tin tưởng chị, lẽ ra tôi phải nhận ra điều này ngay từ đầu..." Karlie òa khóc.
"Karlie... Chị không cố ý nói những lời đó. Em biết là chị không cảm thấy..." Tôi im bặt trước tiếng nắm tay em dộng mạnh xuống kệ bếp. Em lặng lẽ đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt không có dấu hiệu ngừng tuôn rơi.
"Ra ngoài, Taylor. Tôi không muốn nhìn thấy chị bây giờ." Em thổn thức. Bờ môi em run rẩy và em khóc dữ hơn, nhưng tôi lờ đi yêu cầu của em và bước lại gần.
"Karlie, chị sẽ không đi đâu hết." Tôi dịu giọng nói. "Đáng lẽ chị không nên nói vậy... Chị xin lỗi, chị thực lòng rất xin lỗi. Điều đó không hề đúng..." Tôi cố gắng tìm đúng từ để nói, nhưng không thể diễn đạt cho trôi chảy ý mình.
"Tôi bảo chị ra khỏi đây. Tôi cần được yên tĩnh một mình," Karlie lầm bầm. "Tôi đang nói nghiêm túc đấy Taylor, đi đi trước khi tôi nói điều gì không thể rút lại được." Tôi nhíu mày rồi chậm rãi gật đầu, lo lắng vặn vẹo mấy ngón tay.
"Được rồi..." Tôi đáp khẽ. "Ừm, gọi cho chị khi nào em muốn nói chuyện lại, được chứ?" Tôi cẩn trọng đề nghị. Karlie lờ tôi đi trong khi vẫn nhắm mắt và lấy tay kẹp chặt sống mũi.
"Xin lỗi em, Karlie. Chị sẽ không làm phiền em cho đến khi em sẵn sàng." Tôi quả quyết rồi quay người đi ra khỏi bếp. Ra đến cửa, tôi mặc lại áo, xỏ giày và mở chốt cửa. Trước khi bước ra ngoài hành lang, tôi nhìn lại vào trong bếp lần nữa, để thấy lòng mình quặn thắt trước hình ảnh Karlie úp mặt xuống kệ bếp lặng lẽ khóc.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Translator's Note:
Thật hết sức tàn nhẫn *chấm nước mắt* :'(
Trong một diễn biến khác, sau cơn fangirl quá độ đêm qua, hôm nay mình đã quyết định update để chia sẻ tin mừng này với mọi người xD Mọi người còn nhớ truyện 'Lilies' chứ? Có bao nhiêu bạn đã tiêu tốn không ít giấy ăn cho 'Lilies' rồi T. T Mình xin vui mừng thông báo, 'Lilies' đã và đang chính thức được dịch sang Tiếng Việt \m/ Một lần nữa cảm ơn bạn dịch 'Lilies' nếu bạn có tình cờ đi ngang qua lối này <3 Mình sẽ để link cả bản gốc và bản dịch ở dưới phần comment nha, các bạn hãy đọc và cùng ôm nhau khóc :(((
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ <3
NL ;)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com