Chap 8: Chưa thể mở lòng
Ngày hôm nay June lại lên thư viện giúp cô thủ thư dọn dẹp vì trống tiết.
Cô nhận nhiệm vụ kiểm tra và sắp xếp mấy cuốn sách được trả lại trong tuần này.
Đến một cuốn có tựa đề là "Cách để nói lời xin lỗi" thì cô thấy tên của nhóc con kia lù lù trên phiếu mượn sách.
"Đừng bảo hôm đó nhóc đọc cái này để xin lỗi mình nhé" - June lầm bầm rồi cười khúc khích.
Chắc nhóc cũng không ngố đến thế đâu.
Pí không biết là Pí đang đi guốc trong bụng em View, đoán cái gì cũng trúng phóc.
June bắt đầu lật giở để kiểm tra xem nhóc có làm sách hư hại gì không. Thì thấy ở những trang giữa giữa, đều được vẽ đè lên là mấy nét bút đỏ nguệch ngoạc, không có nghĩa gì nếu chỉ thoạt nhìn qua.
"Đây là biểu tượng cầu cứu khỏi bạo lực?"
Lật giở những cuốn sách mà em mượn trước đó, cũng đều có biểu tượng này.
June từng đọc vài cuốn sách về tâm lý học để viết bài luận nộp cho một cuộc thi của Trường. Nên cô biết rõ, những nét vẽ kia đang nói lên tâm lý không ổn định và tồi tệ của người đã viết nó.
"Em ấy...từng bị bắt nạt sao?
----------------
June cầm mấy cuốn sách kia lên tầng thượng, mang theo cả những thắc mắc cả tuần nay của cô.
View vẫn đang ngồi trước khung tranh mà vẽ vời như mọi hôm thì thấy Pí thiên thần đang cầm theo gì tiến lại phía mình.
June để đống sách kia xuống đất, bản thân cũng tiện ngồi vào chỗ trống gần em.
"Đây là số sách do em mượn đúng không?"
"Phải" - View vẫn không hiểu vì sao Pí lại cầm đống sách nặng thế này lên đây làm gì
June lật giở đến những trang có nét vẽ kia của View - "Là do em vẽ sao?"
View nghĩ người kia sẽ không biết đó là gì, nên cũng thành thật thừa nhận - "Là tôi vẽ, tôi sẽ đền tiền sách sau"
"Hồi trước, em từng...bị bạo lực học đường à?"
View sốc khi nghe được câu hỏi này của chị, tay không tự chủ được mà làm rơi bảng màu vẽ, làm màu mực bắn vào ống tay áo.
June cũng giật mình, nhanh chóng sắn ống tay áo của em lên cao hơn để mực không dây vào tay, sẽ rất khó rửa sạch.
Nhưng cô chợt ngừng lại khi thấy những vết sẹo dọc trên cánh tay của View.
"Tay em làm sao thế này?"
View hốt hoảng đẩy chị ra, kéo tay áo xuống thấp để che đi những vết sẹo kia, rồi đứng lên đi mất. Bỏ mặc June đang ngồi ngây người ra ở đó.
Vậy là cô đã biết câu trả lời rồi.
June đi vòng quanh sân thượng, ngắm nhìn một loạt tác phẩm hội hoa của View. Nhóc con vẽ rất đẹp, từng đường nét về sống động như thật vậy. Nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung là không màu, hoặc những gam màu tối tăm, xám xịt.
Có một khung tranh được đặt úp xuống, cô tò mò nên cũng lật nó lên xem thử.
Là tranh sao chép, June thấy rất quen vì đây hẳn là một bức tranh nổi tiếng. Cũng không có màu, nhưng rốt cuộc tại sao lại phải để úp xuống như vậy?
----------------
June đang ngồi trong phòng máy tính của thư viện. Bên cạnh là một đống sách về nghệ thuật, tâm lý, và bạo lực học đường mà cô đã đọc xong được hơn phân nửa.
Nghĩ về những vết sẹo trên tay View khi nãy, June trầm ngâm như hiểu ra lí do tại sao nhóc con này lại hay mặc áo sơmi dài tay mặc kệ trời nắng nóng, dù trường có mẫu áo cộc tay. Nhóc làm vậy để che đi những vết sẹo kia.
Là do em ấy tự làm bản thân bị thương, hay là người khác...?
June tạm gác chuyện đó sang một bên, với tay bật nguồn máy tính lên.
Sau một hồi tìm kiếm nguồn gốc bức tranh kia, cuối cùng June cũng đã tra ra được.
Tên nó là "Tiếng Thét" (The Scream) của Edvard Munch với ý nghĩa: "Khi ta ngắm nhìn bức tranh, ta thấy chính bản thân mình trong đó, mắc kẹt trong tiếng thét bất tận đầy sợ hãi. Đó chính là sự lo âu, sự tổn thương, sự đau khổ, những căn bệnh tâm lý của ta. Chính chúng ta cũng phải đau khổ trong đơn độc."
June khẽ nhíu mày khi đọc xong những dòng phân tích ấy rồi nhớ đến những dòng mình vừa đọc trong cuốn sách về nghệ thuật kia
Tranh vẽ là một trong những phương pháp phóng chiếu dựa trên hình thức biểu đạt tâm lý bằng hình ảnh
"Em ấy đã phải trải qua chuyện kinh khủng thế nào cơ chứ?"
Cô thủ thư ngồi ngoài cửa mà thấy June cứ liên tục thở dài rồi xoa xoa hai bên thái dương. Có chuyện gì quan trọng đến độ khiến học sinh gương mẫu toàn trường trốn liên tiếp 3 tiết học luôn vậy. Cô nghĩ hay con bé này đang nhắn tin cãi nhau với người yêu, trông muộn phiền thế kia cơ mà.
June làm gì đã có người yêu, nhưng không sợ ế vì mấy chap nữa sẽ có người tỏ tình.
----------------
Nhóc con kia vẫn đi học, nhưng liên tục tránh mặt cô, có gọi thế nào cũng không thưa. Nhóc còn chẳng lên sân thượng như mọi khi. Đến lớp tìm thì nhóc chỉ liếc nhìn chứ không chịu đi ra ngoài. Nói chứ June lộng quyền vào đấy được bình thường, nhưng nhóc không muốn gặp, không muốn nói thì cô cũng không ép. Cô biết mình chưa đủ chân thành, khiến em tin tưởng để có thể chia sẻ, tâm sự về chuyện này. Nên có lẽ, mình âm thầm giúp đỡ là được rồi.
Sau đó June cũng rời đi. View nhìn qua ngoài cửa ra vào không còn thấy Pí thiên thần đứng đó nữa, cảm xúc cũng có chút khó tả. Mấy nay không được gặp Pí thiên thần làm View buồn lắm chứ, còn phải giả vờ không thấy chị, không nghe tiếng chị gọi, nhưng View có lí do riêng khó nói, sợ chị lại gặng hỏi chuyện kia, nên cũng chả biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
View vừa xoay xoay bút, nhìn vào bức tranh đang vẽ dở, rồi lại hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Tiếng giáo viên đang giảng bài, tiếng xoẹt xoạt của giấy bút va chạm vào nhau cứ văng vẳng bên tai. Khó chịu thật đấy.
Em thật sự chưa thể mở lòng với chị..
Liệu mình có thể tin tưởng chị ấy được không?
Nội tâm con người vốn là một thứ phức tạp. Bản thân không muốn cho ai thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của mình, nhưng lại mong chờ có người hiểu được và yêu thương khía cạnh ấy.
----------------
Bảo hôm qua phải 2 chap mà nay bận quá, sang mất ngày mới mới xong chap này 🥹
Tôi muốn đẩy mạch truyện lên nhanh hơn, nên sắp tới sẽ có nhiều câu chuyện thú vị hơn về chuyện tình của hai bạn nhỏ, nên đừng bỏ đi nhé ~~
Vote for me vote for me 👽🌙✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com