Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

*Ting ting ting*

June: Hôm nay em không cần đến đón chị đâu nha, chị có việc khá quan trọng.

June: Chị sẽ bắt taxi về! Em đừng lo nhé."

Đoạn tin nhắn thoắt hiện trên màn hình điện thoại, Benyapa thoạt nhìn qua rồi khẩy cười, chị nghĩ cô sẽ lo cho chị sao? Hình như là quá tự tin rồi, lý trí Benyapa luôn phũ nhận mọi cảm xúc mãnh liệt khi cô ở gần bên chị như vậy, chỉ có điều không thể tự điều khiển việc bản thân làm cho chị mà thôi.

Chị đã ngỏ lời rồi thì cô cũng nghe theo. Chiều đến như thường lệ cô đóng cửa tiệm và ra xe đi thẳng về nhà. Còn về Wanwimol thì đi bộ đến quán nước quen thuộc nơi chị và mẹ thường chọn đó là chỗ bàn chuyện.

Vừa vào đã thấy mẹ chị vẩy tay ra hiệu. Đi đến chào một tiếng, chị ngồi xuống ghế đối diện. Sau đó chờ chị gọi nước xong thì mẹ cũng bắt đầu cất giọng.

"Mấy nay con không ở nhà à?"

"Vâng, bố Luna lại đến gây chuyện!"_Wanwimol nói thẳng.

"Thế ông ta có làm gì con không?"

"Không ạ, con không sao. Nhưng mẹ đừng để Luna biết, con bé còn nhỏ quá."

"Ừm mẹ biết!"

"Vâng, thế chuyện quan trọng mẹ muốn nói là gì ạ?"

Chị hiện đang rất gấp gáp, nhưng mẹ chị lại có vẻ rất thản nhiên. Bà uống lấy một ngụm coffee nóng, phà ra làn hơi ấm áp, đắn đo đôi chút, rồi cũng nói..

"Sắp tới mẹ phải chuyển công tác sang Anh để phát triển công việc. Có lẽ...mẹ sẽ đưa Luna theo."

Nghe đến đây chợt khiến Wanwimol im lặng. Đối với chị, Luna là em, cũng như là đứa con bé bổng của chị. Con bé như ngôi sao nhỏ hồn nhiên tiếp sức cho năng lượng cuộc sống của chị vậy, giờ đây khi nhận tin này, Wanwimol có chút không đành lòng.

"Ở đây vẫn tốt cho con bé mà mẹ, với lại con bé còn quá nhỏ, mẹ lại bận công việc từ sáng đến tối, làm sao có thời gian chăm sóc con bé."_Chị phản đối.

"Mẹ sẽ sắp xếp thời gian để chăm sóc Luna, nhưng...chỉ sợ là nó không muốn xa con rồi lại không chịu đi!"

"Con cũng không muốn xa con bé!"

Chị căng thẳng nhìn mẹ, bà vẫn không chút thay đổi gì trên mặt, vẫn ở trạng thái từ tốn.

"Ở đó sẽ tốt hơn cho con bé. Con tin mẹ lần này đi được không June?"

"....."

"Khi nào mẹ đi?"

"1 tháng sau."

"Con cần suy nghĩ thêm! Con xin phép đi trước.."

Nói rồi Wanwimol cầm túi xách lên rời đi. Sự phản kháng ban nãy cũng thoáng bị lung lay trước câu cầu lòng tin của mẹ dành cho chị. Thật, chị chưa từng dám tin tưởng mẹ ruột của mình, vì đối với bà, tham vọng cho sự nghiệp quá lớn. Chị cũng không muốn rời xa Luna, nhưng nơi đó điều kiện cho con bé sẽ sống tốt hơn rất nhiều. Bây giờ chị rất cần thời gian để đưa ra quyết định của bản thân.

Từng bước tảng bộ trên lề phố sáng đèn, Wanwimol không thể nào thư giãn nổi. Chị cứ đắm vào khoảng không riêng biệt giữa chốn tấp nập người qua lại, mải mê đến mức không nhận biết được bóng dáng đang hoà nhịp bước cùng phía sau.

*Bíp bíp*

Tiếng còi réo inh ỏi từ chiếc ô tô đang lao nhanh trên đường, Wanwimol vẫn thờ thững cất bước không hề biết bản thân sắp bị xe tông trúng.

"Aa."_Chị giựt mình hét lên khi bừng tỉnh trước chiếc xe lao tới. Đã có một cánh tay kéo vội chị lại.

"Chị sao thế?"

Benyapa nắm chặt khuỷu tay chị, gương mặt có hơi giật mình, cô hỏi. Nhưng có lẽ vừa trải qua cú sốc nên Wanwimol không kịp hoàn hồn, hơi thở chị hổn hển.

"Này, chị vẫn ổn chứ?"

"À..à chị không sao.."

"Xém nữa là xe tông chị rồi đấy."

"..."_Wanwimol im lặng.

"Sẵn đây mình về thôi. Cũng tối rồi!"

"Ừm.."

Mặt Wanwimol lộ rõ sự biến sắc, không giống chị thường ngày chút nào. Cứ ngơ ra như người mất hồn, trên đường về cũng không hó hé lấy một câu. Benyapa vốn là người không tò mò chuyện thiên hạ, nhưng rồi cũng hạ giọng hỏi chị..

"Nay chị sao thế? Có chuyện gì à?"

"Hm, cũng không có gì! Mà sao em lại ở đó để kịp thời cứu chị thế?"

"Hả?..À thì tôi chạy đi mua ít thuốc lá, rồi vô tình thấy chị nên định đi đến kêu, ai dè gặp chuyện như vậy."

"Òh cảm ơn em. Đừng có hút thuốc nhiều quá đấy!"

"Ha, tôi biết rồi."

Thật ra không phải là vô tình, mà là Benyapa cố ý chạy tìm chị. Lý trí cô bảo không lo lắng nhưng sự thật lại trái ngược, cô đã đi tìm chị, thấy chị về trễ lòng cô cũng nháo nhào không an tâm. Ngay lúc nãy, khi chị lao ra với chiếc xe trên đường như thế cô cũng một phen lo lắng. Nhưng tức ở chỗ, Benyapa luôn cố tình tránh né sự hối thúc mạnh mẽ đó từ con tim mình.

_________

"View, em uống rượu à?"

"Chị chưa ngủ sao?"

"Chị không ngủ được! Cho chị uống chung với."

Nửa đêm hôm khuya khoắt, Wanwimol và Benyapa ngồi trên ghế cùng nhau uống rượu. Hể cô rót một ly, là chị theo một ly, dù chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã biết Wanwimol có tửu lượng kém như nào rồi. Chưa gì đã say khướt, đúng là khi có hơi men, mọi lời nói từ khoé môi luôn là lời thật lòng.

Trong trạng thái lờ đờ không tỉnh táo, chợt chị hét toáng lên rồi ngã người ra sau oà khóc. Benyapa thấy vậy, định dìu chị lên phòng, nhưng chẳng hiểu sao người con gái này khi say lại cứng đầu đến thế. Chị cứ nằm lì ra đó, tay chân quơ tứ tung phản kháng lại cô, chị luôn miệng nói.

"Chị không có say...uống thêm nữa đi.."

"Chị say lắm rồi, nào, để tôi đưa chị lên phòng."

"N'View.."

"Tôi đây!"

"Luna...sắp bỏ chị ở đây một mình rồi..."

"Hả? Có chuyện gì sao?"

Chị cứ nói, nước mắt cứ lăn dài, vẻ như đã kìm nén rất lâu trong bế tắc. Cô dịu người đi, thả lỏng cánh tay chị, cô ngồi lại kiên nhẫn lắng nghe chị cùng lời nói ngắt đoạn.

"Mẹ của chị...sẽ sang Anh làm việc...rồi còn nói sẽ dẫn Luna theo nữa...hức..chị không muốn đâu.."

"Nếu chị không muốn, thì cứ nói thẳng ra thôi!"

"Nhưng ở đấy..Luna sẽ sống tốt hơn."

"Vì điều này mà khiến chị khó xử đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi...chị rất thương và không muốn xa con bé..nhưng mà...chị cũng muốn con bé được phát triển trong môi trường tốt hơn."

"Chẳng phải điều đó cũng tốt hay sao? Để con bé đi, không có nghĩa Luna sẽ không trở lại! Chị vẫn có thể liên lạc với con bé mà, dù cách nhau bao xa, nhưng tình cảm trong cả hai là thứ đều không thể kéo dãn đi mất! Luna sẽ luôn nhớ và yêu thương chị như cách chị yêu thương con bé. Nên là sẽ ổn thôi, chị đừng lo."

Benyapa ân cần đến mức khiến Wanwimol không thể rời mắt. Cuối cùng chị cũng tìm ra lời giải cho câu đố hóc búa của đời mình. Chính xác là cô chứ không ai khác nữa.

Càng nhìn vào cô, chị càng bị cuốn hút, hơi men trong người cứ thế thúc đẩy cho sự can đảm của chị. Không tự chủ được hành động bản thân chuẩn bị làm là gì, đầu chị giờ chỉ có bóng dáng cô, chị chồm người lên tiến gần đến cô hơn, mặt áp sát mặt Benyapa, đôi môi ấy như đang khiêu gợi Wanwimol hành động. Dần khép nghiền hai mắt, bờ môi căng mọng của chị cuối cùng cũng đặt lên môi cô, Benyapa không chống cự, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của bờ môi này cùng hơi thở mê hoặc có vương chút men của chị.

Và rồi cơ thể Wanwimol như mất hết sức mà thả lỏng xà vào lòng ngực cô. Hoá ra con người nhỏ nhắn này say đến ngủ mất rồi, hai tay nâng lên hạ xuống, Benyapa trông như con robot bị hư mà ngượng ngùng vuốt ve lưng chị.

Nụ hôn khi ấy chính là nụ hôn đầu của cô, nó làm cô không cưỡng lại được sự ngớ ngẩn mà lấy tay chạm vào môi mình. Khoảnh khắc khi hai môi chạm nhau, Benyapa là người cảm nhận rõ nhất, điều này đã làm trái tim cô loạn nhịp liên hồi, nó như phập phồng ngày một mạnh hơn để đánh tan lớp băng lạnh bao bọc quanh nó.

Vị môi ngọt lịm ấy vẫn vương lại nhàn nhạt trong cô.

"Tại sao tôi lại có cảm giác khác biệt này với chị cơ chứ?"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com