Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9


"Chào buổi sáng!! View!"

Wanwimol chạy đến vỗ vai cô trong lúc cô đang mải mê chất những đoá hoa tươi lên kệ. Có lẽ bữa nay tâm trạng chị khá tốt, nụ cười tưới tắn cứ hiện mãi trên khoé môi.

Cô quay sang nhìn chị, hơi bất ngờ khi gặp chị ở buổi sáng sớm như này, cười nhẹ đáp lại, cô nói.

"Nay chị đến sớm thế à?"

"Hihi, thật ra là muốn rủ em ăn sáng cùng đấy."

Chị vào thẳng vấn đề làm Benyapa có chút bối rối, hoá ra đây là điều chị muốn dành tặng cho cô như đã nói qua tin nhắn.

"Hm nhưng hiện tôi phải chuẩn bị vào việc rồi. E là không thể bỏ cửa hàng để đi ăn được."

Định ra sức từ chối, vì vốn dĩ cô không có thói quen ăn sáng, một ngày của cô chỉ rong ruổi ở mấy tiệm cơm hoặc thức ăn nhanh, hoàn toàn không có khái niệm ăn sáng hay ăn đúng bữa. Nhưng làm như Wanwimol đoán trước được vấn đề vậy, chị hí ha hí hửng cười, sau đó giơ bàn tay đang cầm một chiếc túi vải bị độn to cả lên...

"Chị biết nên chuẩn bị hết rồi, dù gì đồ ăn bên ngoài cũng không đảm bảo an toàn. Nào! Mình ăn thôi."

Chà, hôm nay chị cảnh sát này có tính cách khác hẳn ngày đầu cô gặp ấy nhỉ. Chị mang hướng vui tươi và cởi mở với cô hơn nhiều so với sự nghiêm túc trước đây.

Thấy không thể tránh né được nữa, Benyapa nở nụ cười tùy ý, đặt hoa xuống rồi phủi phủi tay vào bàn ngồi cùng chị.

....

"Này là chị nấu hết hửm?"

"Đúng rồi, em ăn thử đi! Chị không biết em thích ăn gì nên nấu đại mấy món đơn giản."

Chị vừa nói, vừa gắp đồ ăn vào khây cơm của cô, ngồi chờ cô nếm thử. Benyapa khẩy cười, cô làm gì có món nào bản thân ưa thích cơ chứ. Dù điều này không quen cho lắm nhưng cô vẫn chiều theo ý chị mà bỏ vào miệng...

"Ngon lắm, chị ăn đi!"

Thật ra là món chị nấu ngon thật, đã lâu rồi Benyapa chưa được ăn một bữa đàng hoàng như này. Liếc nhìn Wanwimol đang cặm cụi ăn trong sự vui mừng trước lời khen của mình, cô chợt cũng thấy chút vui lây, khoé môi bất giác cong lên không tự chủ.

"Em thích là được rồi, để sau này chị nấu thêm rồi mình ăn chung nha!?"

"Ha, thật ra không cần phiền chị đến vậy đâu!"

"Phiền gì chứ! Em đã giúp chị đón Luna còn gì, chị mời lại em bữa ăn tự nấu thôi. Coi như có qua có lại."

Khoảng cách giữa chị và cô đang dần gần lại, chị cũng hoàn toàn đổi cách xưng hô với cô, không còn cách nói chuyện máy móc xả giao trước đây nữa. Giờ đây chị có thể kể cô nghe mọi điều mà không chút nghi ngờ gì.

Nhưng liệu Wanwimol có đang tin tưởng sai người rồi không? Vốn dĩ Benyapa chính là kẻ thù lớn nhất của chị, thế mà chị lại phải lòng cô rồi. Nếu câu chuyện này cứ diễn ra nơi góc khuất như thế thì nó sẽ tồn tại trong bao lâu? Rồi khi có ánh sáng sự thật rọi vào nó, kết cục ấy sẽ là ánh mặt trời hạnh phúc hay là ánh trăng mang đau thương?
...

"Nay trông chị như có chuyện vui nhỉ?"_Benyapa cất tiếng hỏi tiện đánh tan sự im lặng nhàm chán.

"Đúng rồi, có thể nói là vậy!"

"Thế có chuyện gì?"

"Hm...thật ra đây là thông tin mật, em không nên được biết! Nhưng mà biết rồi thì không được nói ra đâu đó nha.."_Chị đảo mắt nhìn quanh, có chút do dự rồi cũng thì thầm vào tai cô.

"Bên đội chị vừa tịch thu được một lượng hàng cấm, theo điều tra thì những phi vụ ngầm này đã diễn ra khá nhiều lần. Chúng tồn tại theo một tổ chức và chuyên làm việc phạm pháp."

"Thế à? Vậy đã điều tra ra được tổ chức đấy chưa?"

"Chưa, nhưng đối tượng tình nghi thì có. Người đó tên là Krik, thật ra ông ấy đã là đối tượng trong mắt cảnh sát từ lâu rồi, nhưng dù vậy vẫn chưa có bằng chứng gì xác thực!"

"Ồhh"

Cô vừa nghe, trong lòng vừa thích thú, lượng hàng mà cảnh sát có được chắc chắn là từ Film mà ra. Nhưng nó chả là vấn đề gì lớn lao đối với Benyapa cả, thứ gây cho cô bận tâm đến là đối tượng tình nghi mà chị vừa nói. Krik? Không sai thật, đó là cái tên mà lão già mặt sẹo kia sử dụng để có thể hoà lẫn hoàn toàn vào thế giới bên ngoài của lũ người này.

"Vậy thế nào rồi? Cảnh sát đã gọi ông ấy đến tra hỏi chưa?"

"Không đâu, bên đội chị đã có người trà trộn vào ông ấy trước đó rồi. Nhưng vẫn còn đang chờ đợi tin tức."

"Ai thế?"

Wanwimol khựng lại trước câu hỏi đó, nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, thấy vậy Benyapa vội vàng lên tiếng giải thích.

"À do tôi thấy sự việc ly kỳ quá, nên có tính tò mò ấy mà."

"Àaa, nhưng chuyện này là bí mật, đến cả chị còn không được biết danh tính người đó nữa!"_Chị thở phào như vừa trút được cả khối nghi hoặc.

"Ra là vậy!"

Benyapa bên ngoài tấm tắc gật đầu nhưng bên trong đang trôi dạt vô vàn suy nghĩ, có lẽ trước giờ cô đã quá xem thường bộ óc của cảnh sát. Hoá ra bị hớt tay trên mà chả hay, vẻ như cô nên dè chừng đi nhiều, vì biết đâu được, một ngày nào đó cô cũng sẽ là nghi phạm tiếp theo của cảnh sát.

Nhưng cảm giác vô thức ban nãy là sao nhỉ? Sao Benyapa lại cảm thấy chút rung cảm qua nụ cười ấy của chị?

"View! Em nghĩ gì mà nhìn căng thẳng quá vậy?"

"À không gì đâu. Mà đến giờ chị đi làm chưa?"

"Định đuổi khéo tui hả??"

"Không có, tôi hỏi thế để có gì tôi chở chị đi!"

"Aiss không cần đâu!!! Chị đi bộ xíu là tới à. Em còn phải trông coi cửa hàng nữa."

Nói rồi chị gom những khay đựng rỗng lại, xếp gọn vào túi vải. Sau đó soạn lại mọi thứ ngăn nắp, chị đứng dậy hướng người ra phía cửa..

"Thôi cũng tới giờ rồi! Chị đi nha."

"Khoan đã!"

Benyapa ngăn chị lại giây lát, cô đi đến kệ trưng hoa, vẫn như ngày đầu gặp, cô lấy lên một cành hướng dương nở rộ tươi tắn nhất đưa chị.

"Chúc một ngày tốt lành!"

Ôi trời ạ, Benyapa đang làm gì thế này, khoảnh khắc này dịu dàng chết mất. Wanwimol liền bật cười, cầm vội cành hoa, tâm trạng chị đã vui giờ đây lại vui thêm vượt bậc.

"Ùmm, một ngày tốt lành!! Cảm ơn em."

Chị rời đi, trên đường còn không quên nâng niu cành hoa ấy, chị động lòng thật rồi, chị nghĩ chị đã gặp được mảnh ghép của tim mình rồi. Benyapa Jeenprasom - người đến và làm bờ vai vững tin cho chị.

Khi Wanwimol đi khuất, chợt Benyapa cũng mỉm cười nhìn theo. Nhưng cô chẳng hiểu và cũng chẳng bận tâm gì mấy đến hành động kì quặc đó. Dạt chuyện đấy qua một bên, cô lập tức bấm gọi vào dãy số không tên.

Bắt máy.

"Tôi nghe đây?"

"Có gián từ cảnh sát! Cẩn thận!"

"Chuyện đấy à? Tôi vừa biết được, nhưng chưa rõ là ai, tạm thời đừng manh động. Tối nay hẹn gặp ở tổ chức!"

"Rõ."

*Tút tút tút.*

___

Trụ cở cảnh sát.

"Chà chà, nay Wanwimol trông bay bổng quá ta, đã thế còn đi trễ! Sao? Vừa quen được anh đẹp trai nào hả???"_Thấy Wanwimol bước vào, Pattranite đã vội trêu.

"Đủ rồi Love, đừng chọc tớ nữa!"

"Chứ sao một cô cảnh sát trước giờ tác phong chuẩn mực như này mà lại đi trễ được chứ! Chỉ có...."_Càng nói về sau, Pattranite càng nhẹ giọng

"Có...có gì?"_Wanwimol ấp úng.

"Có ai đó hốt hồn rồi thôi!!!"_Em chọt nhẹ vào vai chị, miệng thì thầm.

"Love!!!!!"

"Thôi thôi, được rồi được rồi tớ không đùa nữa!!"

Wanwimol thở dài lắc đầu đi về chỗ làm việc của mình. Vừa đặt mông xuống, chưa kịp làm gì thì lại thấy Pattranite ló đầu qua xì xầm to nhỏ..

"Mà người đó là ai thế?"

"Có xinh đẹp không?"

"Tớ có biết không?"

Chị bất lực thở hắt ra một hơi với sự nhây nhoi này của cô bạn thân, chịu không nổi nữa, chị bấm máy định gọi cho Pansa.

"Này này!! Cậu làm gì vậy?"

"Tớ sẽ gọi cho P'Milk! Bảo chị ấy phong ấn cậu lại."

"Xí, không thèm nữa! Chị ấy toàn nghiêm khắc với tớ!"

Đấy, chỉ có vậy mới khiến Pattranite dừng lại được thôi. Nhưng mà có vẻ em đoán đúng thật, ngay bây giờ đầu Wanwimol dường như chỉ toàn hình bóng của Benyapa. Từ khi có cô xuất hiện, cuộc sống của chị nhồi nhét nhiều cảm xúc hơn hẳn. Nếu ai hỏi hiện tại chị muốn gì? Thì chắc câu trả lời sẽ là muốn được gặp Benyapa Jeenprasom.

Chị.

Thích cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com