Chương 42
Chậm chạp, phiến đá dịch chuyển từng inch từng inch một. "Chị thấy họ rồi." View thở dốc, đẩy thêm một lần nữa. Mồ hôi nhiễu nhễ nhại trên gương mặt, cô không biết được đó là mồ hôi hay những giọt nước mắt. "Chị đây Van." Cô nói, bỏ qua thân thể tái nhợt của Van. "June, giúp chị!"
Ngay lập tức nàng công chúa xuất hiện bên cạnh cô, hạ khẩu súng xuống. Cô ấy đỡ Brooke, lúc này đang úp mặt dưới mặt nước. Về phần mình, View nhấc thân thể yêu ớt của Van lên khỏi mặt nước rồi đặt cô nằm trên mặt đất. Cô bắt đầu xoa bóp tim cho Van, hy vọng rằng mình đã tới kịp lúc. Không mất quá nhiều thời gian, Van bắt đầu ho từng ngụm nước ra khỏi miệng. View để Van nằm nghiêng sang bên để cô ấy có thể thở dễ dàng hơn.
"Brooke." Cô ấy rên rỉ. "Làm ơn ... Brooke của em."
Quá vội vã cứu Van, View quên mất một trong những người quan trọng nhất đời cô. Quay sang June, cô ấy cũng đang xoa bóp tim cho Brooke. Vấn đề là Brooke không hề cử động chút nào. View chạy gấp về phía ấy, June tránh sang một bên để cho View có thể hồi sức cho Brooke. Cô hô hấp nhân tạo, nhưng vẫn vậy, cô ấy không hề cử động.
"Khốn khiếp, thôi nào bạn tôi!" View nói, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài. Cô lại tiếp tục xoa bóp tim. "Nếu cậu mà không qua khỏi, tớ sẽ giết cậu. Tớ nói thật đấy."
"Benyapa, làm ơn." View nghe thấy giọng Van thều thào thảm thiết. "Bọn em chỉ vừa tìm thấy nhau thôi."
Cô tiếp tục hà hơi vào khuôn miệng lạnh lẽo kia. Lần này thì cô ấy đã ho từng ngụm nước ra, y như Van. Sự nhẹ nhõm trôi tuột qua thân thể View như điều hiển nhiên. Brooke ho rồi thở dốc trên sàn. June vuốt ve lưng Brooke nhằm giúp cô ấy thư giãn.
"Đừng dọa tớ thế." Cô nói rồi nhìn cô bạn đầy trân trọng.
Cô để họ nghỉ vài phút. Thực tế, họ không thể để lãng phí thời gian và tiếp tục ở lại đây. Jae Kyung cùng bọn cận vệ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Bọn lính tuần tra cũng có thể tình cờ đi ngang qua đây và bắt gặp họ, hay ai đó có thể vào phòng giám sát và phát hiện chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên tình trạng của cả Van lẫn Brooke đều không thể di chuyển ngay được. Họ cần nghỉ ngơi, View và June thay nhau canh gác, khẩu súng trường lăm lăm trên tay. Họ lặng im, run rẩy sau vụ việc vừa rồi. Van là người đầu tiên lên tiếng ."Cảm ơn." Cô nói bằng chất giọng trang nghiêm.
"Đừng bao giờ nói câu đó!" View gạt đi "Đừng bao giờ."
"Xin lỗi."
"Xin lỗi để sau đi. Hai người cần hồi phục thật nhanh để chúng ta có thể thoát khỏi đây."
Tới lượt Brooke lên tiếng, giọng cô ấy cũng nghiêm trọng y như Van "Chúng ta không thể."
View quay lại, sẵn sàng thả xích cơn thịnh nộ. "Không thể là ý gì? Cậu gần như đã chết đó Brooke. Tớ sẽ không mạo hiểm thêm lần nào nữa."
"Chúng ta cần phải quay lại Benyapa. Bọn tớ gặp một người trong ngục. Tớ không thể bỏ bà ấy lại."
"Cậu bảo tớ mạo hiểm cái đầu tớ, cùng tất cả mọi người ở đây để cứu một người phụ nữ mà cậu tình cờ kết bạn trong tù." View gầm gừ. "Tỉnh lại đi Brooke, chúng ta không phải đang ở trong tình trạng sẵn sàng giải cứu bất kì ai."
"Nữ hoàng, làm ơn." Brooke nói "Nếu lòng tốt vẫn còn tồn tại đâu đó trong Người, phần mà Hyuk Soo không thể tước đoạt, Người cần phải cứu bà ấy. Có điều gì đó ở bà ấy. Em không nghĩ bà đáng bị bỏ lại đó một mình." Van cố gượng dậy, cô vẫn còn quá yếu đến nỗi suýt ngã ra đất. June vội chạy lại giúp Van. "Nếu Người không cứu bà ấy, em sẽ đi."
"Các người điên hết rồi." View lắc đầu. "Còn em thì sao June?"
Nàng công chúa cân nhắc "Em không nghĩ bất kì ai đáng bị giam cầm. Em sẽ sẵn sàng cứu bà ấy."
"Khốn thật, tất cả các người." View siết chặt họng súng. "June, em ở lại đây lo cho hai người họ. Khi họ đã sẵn sàng, đưa súng cho họ rồi đi thẳng ra xe."
Cô nhăn trán "Còn chị thì sao?"
"Giải cứu người phụ nữ cần sự giúp đỡ" Cô nói trước khi quay lại hướng về phía đường hầm, đến lúc phải quay lại nơi đó rồi.
Một điều gì đó xẹt ngang qua tâm trí cô khi cô đột nhập vào biệt thự. Jae Kyung cùng những tên lính của hắn đâu? Vào giờ này có lẽ bọn chúng vẫn đang say ngủ, nhưng View vẫn muốn biết chính xác phòng của chúng ở đâu, đặc biệt là tên phản bội để cô có thể lấy mạng hắn. Đó không phải một lựa chọn khôn ngoan, khi cô chỉ có một thân một mình.
View thoát khỏi kho thực phẩm rồi lại tìm đường đến ngục giam. Cô đi ngang qua phòng giám sát và lẻn vào trong, tên lính trước đó đã chết. Cô không hề hối hận khi đã giết hắn. Cô kiểm tra camera, chỉ có một tên lính đang ở khu nhà giam nơi người phụ nữ kia bị giam giữ. Vậy thì quá dễ cho cô.
Vài phút sau, View đã lẻn ra phía sau tên lính. "Cái quái ...?" Hắn nói trước khi bị cán dao găm đập thẳng vào đầu, chính là con dao yêu thích của Brooke. Một người chết là quá đủ cho đêm nay, View ngẫm nghĩ rồi lấy chìa khóa ra khỏi túi hắn.
Sự chú ý của cô chuyển qua người phụ nữ khi cô mở cửa buồng giam. Cánh cửa kêu ầm lên, cô biết cô phải hành động mau chóng "Xin lỗi thưa bà." Cô nói trong khi cẩn thận ngó quanh không ai nghe thấy giọng cô. "Xin hãy đi với tôi, tôi đến cứu bà." Bà ấy không hề nhận ra cô, vẫn tiếp tục ngồi trên giường, gương mặt bị che phủ bởi mớ tóc rối. "Bà có nghe thấy không?" Cô bước vào trong. "Hãy đi mau trước khi chúng phát hiện ra."
Lại là im lặng, View thở dài ngao ngán. "Nghe này thưa bà. Chúng tôi đang cạn dần thời gian. Nếu bà không muốn đi với tôi, buộc lòng tôi phải ép buộc bà. Chúa biết những người bạn tôi đang trông đợi tôi cứu bà ra." Và vẫn vậy, người phụ nữ không hồi đáp. "Được rồi." View nhún vai. "Nếu đó là điều bà muốn. Tôi sẽ đưa bà đi."
Với sự thận trọng, View tiến lại phía giường. Càng lại gần View càng nhận ra có gì đó không ổn. Cô chỉ còn cách người phụ nữ vài inch, cô cúi xuống. "Thưa bà."
Sự tò mò không cưỡng nỗi bao bọc lấy thân thể cô. Bằng cách nào đó, cô cảm thấy rằng cô cần phải nhìn thấy mặt người này. Cô thậm chí còn không cần sự cho phép của bà ấy. Với đôi tay run rẩy, cô vén tóc bà ấy sang một bên. Thế giới ngừng chuyển động khi mắt họ bắt gặp nhau. Cô biết đôi mắt xanh lá này. Như thể cô đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu chính bản thân, như bà ấy là chiếc gương của cô
"Mẹ?" Cô há hốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com