Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.1 - Kyoko Lãng Quên

Du thuyền Sonamu - nghĩa là "Thông cổ" - mang màu trắng đá ngọc chạm cửa ngõ bình minh, thả trôi giữa biển Yeosu, nơi sáng sớm thường trôi qua tựa một hơi thở dài. Đại dương lặng y hệt một tấm kính cũ, in bóng trời mờ xám và viền mây loang lổ như lụa gãy sợi. Sóng mỏng, lạnh, lăn tăn vẻ trong veo của thủy tinh khắc. Không khí mang một mùi gió biển quen mà lạ, như thể đã từng hít thở từ nhiều kiếp trước.

Phu nhân Kyoko ngồi trong gian phòng kính nhìn ra boong sau. Nội thất quanh bà - gỗ óc chó sẫm bóng, lan can gờ thép sáng mờ tựa gốm - tất cả đều là đỉnh cao của mỹ học Hàn Quốc: kiệm lời, sắc lạnh, cân bằng. Trên bàn thấp trước mặt, kê cạnh khay trà bạc xứ Icheon là một quyển sổ cỡ trung, da mềm, khóa mạ vàng trắng, mở hững hờ. Bên trong là những dòng chữ mảnh hệt tóc nàng dâu. Chất mực xanh biển lục óng ánh, có mùi dịu của nhựa thông non, gợi điều gì đó rất xa, rất cũ. Nó là nhật ký riêng của bà, không ai chạm vào.

Bà mặc hanbok hiện đại - váy đen, áo vải tơ xám ánh bạc thắt bằng đai lụa đỏ bầm, cổ tay thêu hoa mận chỉ chìm. Bà vẫn rất đẹp, vẻ đẹp trưởng thành, chín muồi, được giữ gìn bằng những thói quen tinh tế và đời sống không có gì để thừa. Làn da mịn căng ánh hồng nhẹ, mái tóc chải gọn sau đầu bằng chiếc trâm ngọc trai trắng, đôi mắt vẫn mượt mềm và long lanh như những mùa xuân cũ.

Mỗi cử động của Kyoko đều tiết chế, đủ để thấy bà là người từng múa, từng vẽ, từng biểu diễn piano giữa khán phòng năm trăm người. Họ chăm chú, lặng yên, dõi theo bà; họ là người hâm mộ, học trò, hậu bối, đồng nghiệp, người quen biết và người không quen. Trong số đó, có lẽ không bao giờ có Qihyeon.

Qihyeon không có ở đây. Ông cùng ba nhân viên tin cẩn ra tàu nhỏ, theo một lịch câu cá mà trước nay chưa hề thấy ông cho là cần thiết. Thật ra, ông biết bà cần một chút cô đơn, còn bà thì cũng biết ông không quên để ý đến chiều từng cơn gió thổi quanh đây.

Dưới chân bà là lớp thảm len xám dệt thô. Len sao lại hơi lạnh. Một chút lạnh như vậy giúp bà tỉnh táo.

Kyoko không lẻ loi - hoặc ít nhất, không hoàn toàn. Nhân viên phục vụ vẫn chu đáo, tỉ mỉ đến từng chuyển động nhỏ. Một cô gái Hàn Quốc vừa mới khẽ khàng đặt ly trà thảo mộc lên bàn, cúi đầu lễ độ rồi rút lui. Mùi hương hoa mẫu đơn phảng phất, quyện vào mùi của vách gỗ đang ánh lên trong ánh sáng bạc của đại dương. Nhưng Kyoko chỉ nhìn làn hơi bốc lên trong lặng im.

Bà đưa tay vuốt lọn tóc mai. Trong đầu, bỗng trỗi lên âm thanh tựa hồ tiếng mưa đập vào mặt cửa sổ: lốp bốp, lộp bộp, rồi bặt im. Bà nhìn ra ngoài khơi - biển vẫn lặng. Không có mưa.

Vậy là tiếng ấy... không có thật?

Một tia lạnh xuyên hờ lồng ngực, Kyoko cảm nhận nó, như đã quen. Bà quay vào, siết nhẹ đai lụa quanh eo. Có điều gì đó hôm nay khiến bà thấy lòng mình chao nhẹ. Không đau, không rõ buồn, chỉ giống như cảm giác vừa tỉnh dậy giữa một giấc mơ chưa kịp hết, để rồi tư lự rằng phần kết ấy đã bị bỏ lại đâu đó lưng chừng trong khoảng đêm tâm hồn, không cách nào vun vén lại.

Kyoko đặt bút lên giấy, rồi rút về. Bà không biết nên viết gì.

Chừng như có một cái tên... rất quen, rất xa...đau thương mà vương vấn, bà từng nghĩ đến nó hàng ngàn lần, không rõ qua bao năm, từng thì thầm khi ngủ, từng bật khóc khi nhìn hoàng hôn giữa Tokyo - nhưng giờ, tên người cố nhân chỉ là một khoảng trống lạnh nơi đầu lưỡi. Tên ấy... bắt đầu bằng gì?

"K?" hay "H...?"

"Ka...", tưởng chừng là "Ha...", có vẻ thân thuộc hơn. Cũng có khi bắt đầu bằng "Kh".

Bà thầm thử, nhưng nó rơi xuống lặng như hòn sỏi chìm vào nước tối. Không vang lên, không vọng lại. Bà thử mường tượng khuôn mặt người đó - nhưng gương mặt lại loãng, cứ như sương phủ rừng thu, chẳng nét nào đọng lại được. Bà nghe nói có một chứng bệnh nọ, có tên hẳn hoi chứ chẳng phải truyền thuyết, đơm mầm bén rễ ngay từ lúc sinh ra, rằng cứ càng yêu ai, khi ta nhắm mắt lại, nhất là trong đêm, sẽ càng khó hình dung ra gương mặt người ấy. Không phải kiểu tình cảm yêu thương của người mẹ đâu! Hoặc như tình nghĩa cha con, tình anh chị em ruột thịt.

Nó là Tình Yêu. Thứ tình cảm rung động thiêng liêng, muôn đời gắn chặt tâm hồn đôi lứa.

Bà nhắm đôi mi, bàn tay che hờ trên trán. Dáng hình Qihyeon hiện ra, cao lớn, vững chắc, lay động. Còn gương mặt ông, không gì khác hơn là một khoảng đen đặc.

***

Chắc mình không viết sáng nay, Kyoko nghĩ.

Những ngón tay còn thon mảnh của bà lật nhẹ, tìm trong từng trang nhật ký cũ một ý tứ nào thật đáng nhớ. Đây rồi, một câu nổi bật lên, nét bút nghiêng mảnh như cánh ve:

"Ta không còn sợ anh. Chính điều đó khiến ta rơi tự do mãi."

Ngoài kia đang tiết trời thu. Ánh sáng như lọc qua lớp vải mỏng căng ngoài trời. Qihyeon sẽ về trước bữa trưa. Có thể hôm nay ông sẽ mở một chai Cheongju cổ, dùng với cá hồng ngọt nướng ướp tương, ăn kèm kim chi trắng muối tay từ chính bếp trưởng - người đàn ông có nước da người miền biển, trông hiền lành, luôn nghiêng mình cúi chào khi bà bước vào khu bếp. Nhân viên của Qihyeon vẫn giao thiệp với bà như thế bao năm nay: lịch sự, êm ru, cứ như bà vẫn là một tân nương trẻ giữa hội thuyền cưới trong giai thoại xưa.

Mỗi lần gặp Qihyeon, Kyoko lại thấy ông có một vài cận vệ hay trợ lý mới. Từng lớp người, thuộc cấp hay đối tác, trung thành hay chỉ là thoáng qua, cứ lần lượt đến rồi đi. Họ ăn vận rất chỉnh tề, nói năng chuẩn mực, lần gặp nào cũng diễn ra nơi những không gian đẹp đẽ, xa hoa đến mức không còn khe hở cho sự thân mật thực sự. Kyoko, qua bao nhiêu năm tháng, dần không nhớ rõ từng người được nữa. Gương mặt nào cũng có nét quen, nhưng rồi lại tan chóng vánh vào nhau như khói trà. Bà đã tập quen, chỉ chú ý vào một mình Qihyeon là đủ.

Qihyeon rất ít thay đổi. Ông vẫn ở bên bà, đều đặn như nhịp sóng sớm đón mùa thu. Thu đến mỗi năm một lần, còn Qihyeon thì nhiều hơn thế một chút.

Ông có thói quen giấu tuổi thật - không phải vì sợ già, mà giống như một dạng kiêu hãnh trầm lặng. Người ngoài chỉ đoán, kẻ quen thì thì thầm, còn ai thực sự biết, đều đã thuộc về một vòng thân mật rất hẹp. Kyoko năm xưa cũng từng thoáng nhìn qua hồ sơ đấu giá mua dự án khu nghỉ dưỡng mới cho tập đoàn của Qihyeon - một tài liệu có thông tin lý lịch đầy đủ, chuẩn xác, chẳng rõ vì lý do gì lại được gửi nhầm đến văn phòng bà sau một buổi hội đàm. Giờ thì bà không còn nhớ rõ năm sinh ấy nữa. Song Kyoko đoan chắc, Qihyeon hẳn đã qua tuổi chín mươi tư.

Vậy mà trong phong thái ông - cách bước đi vững chãi, không chậm, cách nâng ly trà lên môi mà không một giọt đổ, cách giữ im lặng chừng mực để không ai cảm thấy bị bỏ rơi - có điều gì đó khiến cả những người đàn ông thành đạt và sung mãn ở tuổi năm mươi vẫn vô thức mà nể phục. Không hẳn vì quyền lực hay vẻ bề ngoài, mà vì một thứ khí chất đã được mài bóng bởi thời gian. Sự kiệm lời của ông ấy cũng rất đặc biệt: không bao giờ tỏ ra cần được hiểu, cũng chẳng bao giờ có vẻ thiếu thấu hiểu bất cứ ai.

"Tên anh vì sao lại như vậy?"

"Ý của em là gì, Kyoko-ssi?"

"Anh có biết, ở Hàn Quốc này không ai có tên như anh không?"

"Vậy sao?..."

"Qihyeon... người thì đọc là "Gi-hyeon", người khác thì "Kihyun", cũng có người lướt qua, không biết phát âm như thế nào."

Kyoko nhớ lúc đó, ông chỉ gật nhẹ, không cười.

"Tên "Qihyeon" có nghĩa là gì?"

"Không rõ. Có thể là tên cũ trong hộ tịch Trung Quốc. Hoặc là tên của người khác."

"Người khác?..."

"Người đầu tiên chết thay anh."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com