Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.1 - Bếp trưởng Yoon

Làm sao giải thích được việc một bậc cao niên đã vượt qua tuổi cửu tuần, giữ thói quen cả đời chuộng hương vị đậm đà cùng thức ăn giàu đạm, giờ lại đột ngột thay đổi đáng kể khẩu vị, chuyển sang ưa thích sự thanh đạm, còn thường xuyên yêu cầu những món như cá hồi, rau xanh đậm, quả mọng, các loại hạt, súp nấm hay canh rau củ quả?

Làm sao giải thích được một kẻ si tình, nửa năm ròng chờ đợi trong nỗi cô quạnh, giết thời gian bằng những chuyến du lịch vô định một mình xen kẽ chút công việc vốn đã có người khác làm thay; nay lại thản nhiên dành cả buổi sáng để đi câu cá - thú tiêu khiển ông chẳng hề giỏi cũng chưa từng yêu thích - bỏ người thương lặng lẽ trên con tàu chính, trong khi họ chỉ có vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi trước khi lại dắt nhau vào một khoảng cách dài đến rã rời?

Làm sao giải thích một người cần thủ lạ lùng, tổ chức chuyến đi nhưng dường như không mấy quan tâm đến việc câu kéo, thỉnh thoảng mới nhấc cần một cách lơ đãng, nhưng kỳ lạ thay lại giật lên được con cá mú đỏ rực rỡ nhất, rồi sau đó quẳng cần vào một góc; chỉ ngồi phía mũi thuyền với dáng vẻ uy nghi như tượng đá, ánh mắt không hướng về biển mà về phía chân trời, gần đảo Geomundo, nơi bóng du thuyền Sonamu hiện lên mờ ảo cô độc?

"Một con chim ưng! Bay trên đỉnh tàu!..."

Tiếng Mi-eun thốt lên, kéo bếp trưởng Yoon Seok-rim khỏi dòng suy tư miên man. Ông đang ngồi bệt cạnh một thùng đá, cần câu gác qua đầu gối, tay chậm rãi buộc nút vào lưỡi câu mới.

"Lại là nó," bếp trưởng lẩm bẩm. "Hai hôm trước cũng thấy. Có khi nó coi con tàu là lãnh thổ riêng rồi."

Seok-rim nhìn về phía ông chủ Qihyeon. Vị tỷ phú ngồi đó, vẫn nhìn về phía Sonamu, tách cà phê nóng tỏa khói trên tay. Ông mặc áo chống nắng vải mỏng, không đeo kính râm, trông trầm ngâm khi nhận chiếc ống ngắm tầm xa, dài gần bằng chiếc đũa cả từ tay cô gái. Mi-eun là nhân viên hậu cần, một trong những người phụ trách chi tiết kỹ thuật trên Sonamu, từ lịch trình của sếp Qihyeon đến việc đảm bảo không một thông tin nào về chuyến đi này lọt ra ngoài.

"Nó bám theo tàu từ khi Linh đến." Qihyeon thì thầm, không để ý thấy các nhân viên đang nhìn mình khác lạ.

Seok-rim không nhìn mà cũng chẳng đáp lại khi Mi-eun và anh chàng vệ sĩ kiêm tài công đưa mắt về phía mình. Chắc đây là lần đầu họ nghe đến tên gốc Việt của phu nhân. Ông chủ chắc phải suy tư về Kyoko nhiều lắm mới lỡ buột miệng như vậy. Seok-rim nghĩ xem mình nên nói gì để phá tan hướng chú ý của họ.

"Thế nào rồi cô Mi-eun? Ai cũng câu được cá rồi đấy nhé!"

"Bác cứ từ từ!" Mi-eun cau mày. "Xem cháu tóm gọn con ghẹ xanh này nè. Đừng có mà ngỡ ngàng đấy."

"Chà chà!" chàng cận vệ biệt danh "Chốt Sắt", dù cao to nhưng lại kém tuổi Mi-eun, cười ranh mãnh. Dù không phải dân hay đi câu, mới nãy anh ta cũng bất ngờ kéo lên được một con cá bơn dẹt, trông như chiếc đĩa bơi lội dưới nước.

"Chị tính làm gì thế? Ghẹ xanh mà câu bằng cần thường?"

"Dĩ nhiên." Mi-eun đáp, vẫn ngồi lì bên mạn thuyền, nơi nước sâu, sóng gần tĩnh.

"Ừ thì để xem sao. Dù gì thì hai vị tiền bối cũng câu được quá đủ cho bữa trưa rồi."

"Chị ấy trêu cháu đấy." Qihyeon bất ngờ góp chuyện.

"Thế cơ ạ?"

"Mi-eun gắn crab snare rồi, thứ dụng cụ quái gở, y như cái kẹp vướng tóc rối..." bếp trưởng Yoon cười tủm tỉm. "Nhưng là hàng chuyên dụng đấy. Chỉ cần chút may mắn nữa thôi."

Thời gian trôi qua trong tiếng cười cợt và lời qua tiếng lại của hai cô cậu trẻ tuổi. Cả nhóm lại trầm trồ khi đầu bếp Yoon dùng cần spinning gắn mồi giả popper, điêu luyện câu rê được thêm một con cá nhồng dài hơn nửa mét. Cả Qihyeon tóc điểm bạc cũng mỉm cười, hòa chung với mọi người trong niềm vui giản dị. Một con mòng biển sà xuống, lượn vòng cách mũi thuyền một sải vung cần câu.

Bất chợt, dây của Mi-eun căng. Không như cá, nó không giật, không lao. Chỉ là cảm giác nặng dần, trì dần, như có một vật gì bám vào chằng kéo. Mi-eun thở nhẹ, giữ nguyên tư thế, cẩn thận thu dây. Lúc đầu chẳng ai để ý. Song đến khi phần lưỡi crab snare dần nổi lên mặt nước, mang theo một cặp càng xanh óng ánh vung dữ dội, thì ai nấy đều sững lại, ồ lên. Con ghẹ xanh đực, lớp mai lấm tấm đốm trắng, càng to dài nhọn hoắt, hung dữ. Nó bị thắt chặt từ bốn phía, vùng vẫy nhưng không thể thoát ra.

"A ha!" Chốt Sắt có vẻ ngượng, cười cười đưa ngón cái ra.

"Thấy chưa nào! Dân kỹ thuật không đùa được đâu!" Mi-eun cười đắc chí. Bếp trưởng Yoon cũng cười lớn, chỉ biết lắc đầu thán phục:

"Ghẹ đại thần, nặng cả ký chứ đùa. Chắc thịt phải biết. Tối nay sẽ có món mới."

"Sao không chứ, nhưng em chẳng có phần đâu nhé, chàng cơ bắp..." Mi-eun làm bộ bực mình liếc qua.

"Chị đúng là! Thôi được rồi," cậu chàng nói giọng dàn hòa. "Nhưng hấp nó thì để em." Anh ta vừa cười vừa liếc nhìn Yoon Seok-rim như chờ sự đồng ý.

"Tốt thôi." Ông nhún vai, lòng nhẹ nhàng khi thấy mọi người vui vẻ. Bầu không khí thoải mái vẫn là quan trọng nhất. Bọn trẻ đúng là khác xa tụi già chúng ta, ông trộm nhìn chủ nhân Qihyeon đang đứng ở mũi thuyền, tay cầm điện thoại, ánh mắt lại xa xăm.

Dù tuổi "cổ lai hy", ông chủ vẫn mang một sức hút khó lý giải, một vẻ thanh nhã hiếm gặp, như thể thời gian tạm thời giảng hòa với ông. Seok-rim kém Qihyeon ngót hai lăm tuổi, nhưng với làn da sạm nắng và dáng vẻ khắc khổ, chưa chắc người ngoài đã đoán đúng ai già hơn ai. Chỉ có điều, xét về chiều sâu tri thức và cõi lòng, ông biết mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đứa trẻ sẵn lòng làm từng điều cần thiết để giữ cho Qihyeon, người như một người cha, đã nâng đỡ dìu dắt ông suốt hơn nửa thế kỷ, được tạm quên nỗi ưu tư trước khi thuyền câu rời bãi đá ngầm, trở về Sonamu, chiếc tổ chim lặng lẽ bay trên mặt biển, nhưng đã trống vắng từ lâu, bởi đôi chim uyên ương chủ nhân của nó chưa bao giờ có cơ hội cùng hiện diện trọn vẹn và mãi mãi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com