Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2 - Bếp trưởng Yoon

Họ quay thuyền về khi biển bắt đầu chuyển màu xanh ngọc. Chàng vệ sĩ vạm vỡ chăm chú vào bánh lái, cô kỹ sư trẻ loay hoay với hệ thống liên lạc, còn vị bếp trưởng già, dù cố thế nào cũng không tập trung nổi vào thực đơn bữa trưa dự định nấu cho chỗ hải sản mới bắt được. Văng vẳng bên tai ông là giọng chủ nhân Qihyeon qua các cuộc gọi ngắt quãng, dù đã cố nén để nói nhỏ, lại khiến nghe ra càng ưu tư hơn.

Đầu bếp Yoon khẽ thở dài. Giữa những đoạn thuyền đi êm sóng, ông bắt được vài từ rời rạc:

"...mất trí nhớ tiến triển?"

"...gần giai đoạn giữa?"

Rồi gì đó nghe như một câu hỏi về hướng điều trị. Sau đó là khoảng lặng dài và tiếng máy ngắt. Bẵng đi một chốc, Seok-rim ngờ ngợ nhận ra được mấy câu cuối cùng:

"Cố gắng duy trì đến mùa đông năm sau..."

"...tôi cần điều kỳ diệu, bác sĩ."

Có lẽ nhiều bác sĩ khác nhau đã gọi đến? Những xét nghiệm liên tiếp gần đây mà ông chủ âm thầm đưa phu nhân đi thực hiện, hẳn đã kết luận điều không ai muốn nghĩ tới? Seok-rim không cố ý dò nghe, ông đã đủ già để thôi tò mò. Dù vậy cuộc đời gắn bó với Qihyeon giúp ông hiểu rõ những lời đó không thể nói về ai khác ngoài phu nhân Kyoko.

Vậy là số mệnh đã an bài rồi? Sao nghe xót xa quá?... lẽ nào đấy chính là Alzheimer? Căn bệnh kỳ dị ông từng nghe người ta gọi là "Cái Chết Từ Từ Của Ký Ức, Và Chính Bản Thân" - chưa từng thấy câu nào rợn người tới vậy.

Những gợn sóng tung bọt ngầu nhòa đi, Seok-rim bất giác đưa tay lên lau mắt. Biển muôn năm vẫn mặn, mà vị gió biển trưa nay tự dưng còn mặn hơn, hơn mãi, đến đắng chát. Hồi ức thuở gian khó xưa tràn tới, đẩy ông lạc về hơn nửa thế kỷ trước, qua những miền xa đã dĩ vãng, để lần nữa thấy mình là cậu bé mười bốn tuổi, chia cắt gia đình, học hành chẳng đến đâu, hàng ngày tập tành phụ bếp bán thời gian, hì hụi mãi trong một quán ăn nhỏ lụp xụp gần cảng.

Đã hằn vào tiềm thức Seok-rim buổi chiều muộn hôm đó, gian bếp tồi tàn, đàn muỗi vo ve, song cửa sổ đen thẫm, nắng quái hực cuối trời; loang đầy, trút đẫm dòng sáng lói đỏ xuống ngực ông, lên chồng niêu đất, tô rực bức tường lở trốc, thắp sáng mái tóc chị bếp làm cá. Làn khói mờ cay gắt. Mồ hôi nồng nực oi bức. Trống rỗng bắt đầu, thất vọng nhen nhóm, tâm trạng lo âu. Rồi vụt xuất hiện, cái dáng dì ông hớt hải xô cửa chạy vào, lảo đảo như sắp ngất. Cái lý do còn giấu để bà tuyệt không chạm ai đến khi ngã vào tay ông nhờn mỡ. Cái gì xảy ra còn chưa kể khi bà nhòe nước mắt níu vai, phải gặng hỏi mãi mới thốt nên lời: Là cô ấy, Kyoko, cô gái diễm lệ hiện thân từ truyền thuyết, được khát khao ngóng vọng từ cả vùng đất. "Nàng ấy," bà mấp máy từng từ, "đã chạm vào dì."

Đêm qua khác hẳn mọi đêm trong đời. Người dì thân thương đã được gặp Kyoko lần đầu tiên, trở thành người trước tiên tiếp đón, trong đêm duy nhất nàng đến nơi này. Trên cao vời vợi, ngàn tia sáng thăm thẳm lung linh trần điện; dưới xa ngăn cách, ngàn ngàn người trùng điệp ngất ngây chứng kiến. Họ gắng gượng để tiết chế. Bất cứ ý nguyện bột phát nào đều được chấp nhận - ít nhất là khoan thứ trên danh nghĩa, nhưng hậu quả dẫn đến thì lại chẳng ai chấp nhận nổi. Họ, dù miệng cố nín, lòng cố yên, vẫn không sao ngăn được nỗi tiếc nuối lan tràn như nước triều dâng. Và Kyoko, bằng cách nào đó biết những trái tim kia chưa thể cam tâm. Và Kyoko, bằng cách nào đó giải tỏa một lần trong khoảnh khắc sau cùng cho tất cả. Đêm qua đổi khác mọi đêm trong đời.

Thời gian cô đặc lại. Cơn say của đám đông, nỗi bàng hoàng của chính dì, sự hiện hữu hoàn toàn có thực của Kyoko. Hơi thở ấm của nàng. Những điều đã biết và chưa biết, chúng đan xen giao cắt hỗn loạn, chế ngự hoàn toàn. Seok-rim, lúc đó, Kyoko nói chuẩn xác suy tư trong dì. Dì ngỏ lời thỉnh cầu và nàng đáp lại. Seok-rim à, tận tay này còn được nàng trao một kỷ vật thiêng liêng. Một kỷ niệm se từ ngàn mảnh nhỏ, sẽ khiến tâm hồn rung động bất cứ khi nào nhìn lại. Khi được dẫn lối lui vào hậu trường, dì vẫn thấy ánh mắt muôn người đổ dồn, bám chặt như thể họ nghĩ toàn thân này bắt đầu được bọc ánh sáng, hay tự nó tỏa ra thứ gì như hào quang.

Chuyến thăm này ẩn một tình yêu, câu chuyện này giấu một khoảng trống, từ đó đến nay người dì đã cưu mang Seok-rim suốt tuổi thơ vẫn chừa ra không đả động. Ông lớn dần lên với những lần ngược dòng nhìn lại vùng im lặng đó bằng lòng tri ân: Dì từ tỉnh xa vội trở về, lảng tránh cả chồng con, chẳng ngại chui vào cái xó xỉnh dơ dáy, chẳng phải cốt biến thằng cháu trai tầm thường này thành người trước tiên được mó vào kẻ được chạm đầu tiên bởi Kyoko thì là gì...? Mà hơn cả động chạm, đó là cái ôm ghì. Dì xiết Seok-rim chặt tới mức ông e bà đã đinh ninh rằng chỉ bằng cách ấy, dấu ấn linh diệu nguyên sơ kia mới không tuột khỏi hiện thực.

Như thể ngần ấy khác thường là chưa đủ cho một ngày, dì còn nhất mực lay ông dậy giữa đêm, nói năng lộn xộn, sau khi nán lại mấy tiếng chờ hết ca làm chỉ để lôi thằng bé về nhà lúc trời đã tối sập. Nhìn đây này, cháu thấy chưa, nó đó. Không, đừng mở hộp ra vội. Được rồi, chuẩn bị tinh thần đi. Sớm muộn gì nó cũng dẫn cháu đến với ngài Qihyeon. Vì sao à? Vì dì biết vậy, thế thôi. À không, có khi chính nhờ cái tên Seok-rim cũng nên. Dù sao thì, chớ có nhắc tí gì về xin việc hết. Cái gì cơ? Không. Nấp váy phụ nữ làm gì! Không đời nào dì đi cùng. Cách tốt nhất để cháu tự tin thể hiện là đến gặp ngài một mình.

Thế là cửa vận mệnh mở toang, hút tọt cậu nhóc Seok-rim vào. Bẵng đi già một tháng, thư mời tham quan tập đoàn đã đậu lên tay ông, hư thực như cánh tiên hạ xuống từ thiên đường. Chuyến đi được đài thọ toàn phần. Thằng nhóc ông, năm ấy mười bốn, còn chưa đủ tuổi lao động, cô quạnh, thương khó, nghèo. Mảnh thư giữ khư khư trong tay không rời. Chuyến tàu KTX tốc hành đưa ông rời Jeollanam-do, vượt từng khoảnh rừng cùng những rặng núi xa, vụt qua triền sông, cánh đồng hoa cải xen kẽ lác đác nếp làng, băng qua nông trang, đồi cỏ, đường quê và tất cả. Mọi thứ nhập vào với nhau thành một dòng thác màu sắc ồ ạt tuôn ngang. Mũi tàu tắm ánh trời ảm đạm đầu xuân, xuyên dọc đất nước, chỉ chạm tới ga Seoul mới dừng hẳn lại. Seoul, thủ đô hùng vĩ, choáng ngợp. Seoul trong ông mê hoặc, tơi bời.

Thế nào là trưởng thành?
Trở nên rối loạn.
Nếu tôi từ chối?
Bạn sẽ lạc giữa thế giới.
Cuộc đời là phi lý?
Không, nó chỉ khó hiểu.

Thế giới người lớn vẩn đục, mù mờ, Seok-rim chưa thích nghi nổi. Làm thế nào những thứ chẳng tí liên quan gì tự dưng xoắn xuýt lẫn nhau và buộc phải hợp thành bức tranh duy nhất? Biển người sùng tín, đêm ra mắt phi thực, người đẹp Kyoko bí ẩn... Sự may mắn đến phát hờn của bà dì... Mẩu tặng vật be bé nằm lọt thỏm góc cặp, cái tên không phát âm nổi của vị đại gia kếch xù. Seok-rim không thể suy nghĩ về bất cứ chuyện gì khác khi được trang trọng tháp tùng lên văn phòng với những cái cúi đầu chào đón, chờ gặp Qihyeon trong tòa cao ốc chót vót gắn logo "HqisM" như chiếu rọi ánh ngời khắp Seoul của tập đoàn khổng lồ đang chờ ban phát cái cơ hội nghề nghiệp mà nếu không thể giành được, đời ông chỉ còn nước lụi tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com