Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

First Meeting(Violet X Jaki)

''Tương lai nằm ở sự nghiệp của mình, đừng để những thứ tình cảm,ý chỉ của trái tim làm mờ mắt ta, hãy đi theo lý trí của bản thân''

Luôn khắc ghi trong tim, luôn tuân theo lời dặn, nhất quyết không để cảm xúc làm mờ mắt bản thân.

...

Làm một công việc mang nặng sức mạnh công lý và sự thật, cần phải có sự kỉ luật cao; nghiêm túc, cần cù,công bằng... Cần phải chú trọng vào công việc, hết mình vì nó, tất cả đều phải vì chức vụ của bản thân, tin vào thực tế, những sự thật hiện hữu...

..........

Một buổi sáng như mọi khi cùng những chuyện phải hoàn tất trong ngày, bước ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc. Những người đồng nghiệp đã từng đồng hành cùng cậu giờ đã vắng bóng khỏi trụ sở. Một cảnh sát thì phải mạnh mẽ đấu tranh, tiếp tục làm việc mà không e dè trước khó khăn, gian khổ.

- Trong cậu lúc nào cũng nghiêm túc cả, Jaki

Ryder nhìn cậu, dù đang nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng anh vẫn hơi e ngại, đưa tay ra phía sau chạm những sợi tóc mang màu sắc của ánh nắng sớm mai.

- Lúc nào cũng vậy, tôi có giết cậu đâu mà lại hành xử như thế?

- Xin... xin lỗi. Tại... trông cậu nghiêm túc quá, nên tôi...

Thở ra một hơi dài từ tận đáy lòng,ngay cả đồng đội cũng phải khiếp sợ anh. Không lẽ anh đã trở nên cứng nhắc, cộc cằn như một vị giám thị khó tính ở một ngôi trường đề cao kỉ luật?

- Thiếu úy Ryder... à thôi không sao. Trung úy Mia đâu rồi?

- Cô ấy đang pha cà phê trong trụ sở.
Vị cảnh sát đi vào bên trong, bắt gặp một cô gái tóc đen dài, đôi mắt đẫm màu máu,tay đang cầm một tách cà phê nóng toả ra thứ khói mờ ảo bao trùm cả không gian xung quanh...

- Trung úy Mia...

- À, chào Trung Uý Jaki. Cậu đang làm gì thế?

- À... Tôi ra ngoài nhìn xung quanh.

- Ừm.

- Giờ tôi đi tuần tra đây, chào tạm biệt hai người.

Lấy chiếc chìa từ chiếc kệ treo tường rồi rồi rồ máy, chiếc xe lăn bánh vun vút trên những con đường cán nhựa thẳng tắp.

Mặc dù cô Mia trả lời cậu một cách rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm lâu năm của cậu, qua ánh mắt của cô ấy cậu cảm nhận được sự e dè. Không phải vì cô là con gái, mà cô đang sợ hãi sự nghiêm túc của mình.

Có một vụ tai nạn xảy ra ở một cửa tiệm, nhận được tin cậu liền chạy đến.
Từ lời khai từ nhân chứng - chủ của cửa tiệm nên xảy ra tai nạn, các vật dụng bay lơ lửng và va đập khắp nơi, kể xả chủ tiệm khiến anh ta gặp thương tích
Dân chúng bắt đầu bàn tán rầm rộ, cho là do ma quỷ và các thế lực siêu nhiên làm.

Một con người luôn tin vào sự thật hiện hữu, những gì đã được chứng minh, logic và không tin vào những thứ trừu tượng, phi sự thật, mê tín dị đoan. Cậu tặc lưỡi lắc đầu.

- Nhảm nhí! Trên đời này làm gì có ma?

- Ố hố hố hố lại là anh cảnh sát cứng đầu không tin có ma trên đời à?

Từ cửa hàng bước ra là một chàng trai tóc màu cacao, đeo một chiếc kính râm, bận một bộ vest đen từ đầu đến chân nhìn Jaki với vẻ khinh thường.

Giậm chân tỏ vẻ khó chịu, anh cảnh sát lầm bầm chửi rủa rồi quay sang tiếp tục hỏi chuyện ông chủ. Tên ấy vẫn đứng cười khinh miệt cậu.

- Vụ này do một linh hồn không được siêu thoát quậy phá, do nó đã bị mắc kẹt ở đây nên nó tìm cách để thoát ra.

- Vô lý, lũ thợ săn các người chỉ biết đổ vạ cho những thứ không tồn tại, chắc chắn chuyện này do một người có thù oán với nạn nhân.

Cố nén cơn tức giận trước cái nhìn giễu cợt của đối phương, cậu quay lại,hỏi xin số điện thoại kèm video trích xuất từ Camera để phục vụ điều tra rồi lên xe đi mất.

Vào thời điểm bầu trời như lòng đỏ quả trứng khổng lồ đang lơ lửng trên đỉnh đầu những ngôi nhà, Jaki đang chăm chú xem những cảnh quay ,quả thật như lời nhân chứng kể. Việc này quá đỗi vô lý.Vào lúc gần đêm cậu lại lái xe tới cửa tiệm, yêu cầu người đàn ông ấy tới nhà người quen ngủ tạm một đêm rồi bước vào.

Bên trong không to lắm, cánh quạt trần chậm rãi quay như cây kim phút nhảy múa trên mặt chiếc đồng hồ treo tường. Những cái kệ gỗ đựng vật phẩm được lau chùi sạch sẽ ánh lên màu gỗ tươi mới.

Quan sát những mặt hàng bày bán trên kệ, nhìn lên trần nhà với những chiếc bóng đèn led, mặt sàn trắng tinh,mấy cái thùng rác đựng vật thừa, hư hỏng.
Nhìn chung mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu bất thường.

-Mọi thứ đều ổn thỏa, vậy...

Vừa lúc bước ra khỏi cửa thì có một tiếng động vang lên, nghe như tiếng cửa mở từ phía nhà vệ sinh.

Rút khẩu súng từ túi quần rồi lao vào bên trong, Jaki la lớn một tiếng vang vọng cả cửa tiệm.

- Giơ tay lên!!!!
Một cậu thanh niên tóc tím với trang phục cùng màu giật mình hoảng hốt lùi về phía sau.

- Cảnh... cảnh sát. Tôi không có ăn trộm gì đâu!

-Ngươi là ai, tại sao lại vào đây?

-Ahaha xin lỗi, tại tôi có nghe về vụ chủ cửa tiệm bị đồ vật tấn công, nên đã tới đây điều tra.

- Đây là công việc của cảnh sát, mời cậu ra khỏi đây.

- Tôi là thám tử.

- Vậy bằng cấp của cậu đâu?

- A...

Cậu ấy là Violet đến từ trái đất 013, vô tình truy đuổi một hồn ma đã lấy cắp búp bê của mình nên đã vô tình lạc vào trái đất 014. Vì lo đi theo con ma ấy nên cậu chỉ đem theo một vài con búp bê bên mình.

Tất nhiên vì chỉ đem theo búp bê nên cậu không có bằng thám tử

- Xin lỗi. Tôi không đem theo.

- Vậy cậu đi ra ngoài, tôi không muốn ai xáo trộn hiện trường đâu.

Cậu cảnh sát nhất quyết yêu cầu Violet ra ngoài, nhưng cậu vẫn khăng khăng muốn tham gia điều tra.

- Vụ án này do một hồn ma gây ra.

- Hồn ma??

Khuôn mặt Jaki bắt đầu biểu lộ sự tức giận đến tột cùng, cậu gầm lên phẫn nộ:

-NHẢM NHÍ! LÀM GÌ CÓ MA CỎ Ở ĐÂY? CHỈ LÀ DO TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA CÁC NGƯỜI, SỰ MÊ TÍN DỊ ĐOAN MÀ THÔI. THẬT LÀ PHI LOGIC, SAI SỰ THẬT!!!

Anh thám tử ngơ ngác, hoá ra anh chàng này là một người ghét sự viễn vông ảo tưởng trên đời. Nhưng các linh hồn là có tồn tại.

Đằng sau lưng Jaki có một bóng đen khổng lồ cao đến tận trần nhà đang vung nắm đấm về phía cậu.
- Coi chừng!

Violet lao đến ôm chầm lấy Jaki, cả hai lăn vào tường, tránh được cú đấm giáng xuống với sức nặng nứt cả sàn nhà.

- Này! Sao cậu lại ôm tôi? Buông tôi ra!

Hai cánh tay của anh ta vẫn bám lấy cậu, nhất quyết không buông. Sàn nhà rung chuyển dữ dội. Hiện tại ở đất nước Nochim làm gì có động đất? Do bom dưới lòng đất? Hay mạch nước ngầm? Hoặc mặt đất đang co giãn theo chu kỳ.
Violet thả cậu ra, đồng thời dẫn cậu tránh xa nguồn năng lượng kì bí đang tác động đến ngôi nhà.

- Đây là do một linh hồn không được siêu thoát đang quậy phá ở đây, tuyệt đối phải cẩn thận.

Jaki vẫn nghiến răng, cương quyết không tin đó là sự thật, cậu ta dò xét xung quanh, tìm ra nguyên do của hiện tượng phiền phức kia. Kệ tên tóc tím kia đi, hắn cũng sẽ bịp cậu bằng những hiện tượng mê tín dị đoan.

Violet lắc đầu, vị cảnh sát này quá cứng đầu.Cậu ta quá chú trọng thực tế,nghe theo lí trí hơn là con tim.Vì vậy khi gặp những chuyện vô lý ngoài sức tưởng tượng sẽ tìm cách lý giải theo logic,khoa học hơn là tin đó là một hiện tượng siêu nhiên.

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, cậu ta phải tin vào chuyện này. Cứ đăm đăm vào những thứ logic kia sẽ khiến con người ta mù quáng,đôi lúc phải "ảo tưởng" một chút để nhìn nhận được vấn đề.

Con ma ấy bắt đầu lao vào Jaki,nắm đấm lao tới như mũi tên của thần linh bắn ra.

Không suy nghĩ gì nhiều, Violet lao tới,đẩy Jaki ra...

Cú đấm ấy giáng thẳng vào cậu,cậu ta không đủ kịp để sử dụng linh hồn...

Cậu thám tử ngất đi, còn anh cảnh sát ngỡ ngàng, run rẩy ngồi một góc tối. Cậu ta không tin vào chuyện này. Tại sao anh chàng kia lại bị thương nặng đến vậy? Tại sao anh ta lại cứu cậu?

Dù anh ấy đã bất tỉnh, nhưng không biết từ đâu, giọng nói của anh truyền vào tai cậu, mách bảo cậu phải tự thân cố gắng, hãy cố tin dù bản thân không muốn.
Jaki đứng dậy, kéo Violet tới một góc khuất tầm nhìn, rồi đứng nhìn vào khoảng không, cứng cỏi khẳng định.

- Tên quái vật kia, ta biết ngươi đang đứng trong căn nhà này. Ngươi dám phá phách, ta quyết xử ngươi ra trò.

Có tiếng cười khúc khích sau lưng, Jaki quay lại. Violet đã ngồi dậy từ bao giờ,cầm trên tay một con dao làm bếp.

- Cảm ơn vì đã tin tôi nhé.

- Ai... ai thèm tin anh chứ?

Cậu gầm gừ, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Lần đầu tiên cậu ấy phá vỡ khuôn mẫu bản thân để tin một điều phi lý từ một người xa lạ.

Violet đứng dậy, người lảo đảo vì vẫn còn choáng váng sau cú đấm ban nãy. Nở một nụ cười tự tin trên môi,Violet nháy mắt.

-Nhờ vào cậu nhé, cậu hãy dịch chuyển tôi đến vị trí mà tôi yêu cầu để đánh con ma ấy, bây giờ tôi vẫn còn hơi đau nhức nên... trông cậy vào cậu

Hít vào một hơi thật sâu để lấy sức, khuôn mặt nghiêm nghị của cậu đã hiện rõ sự quyết tâm mạnh mẽ.

-Tôi hiểu rồi.

Theo lời của Violet, cậu di chuyển anh ta đi khắp nơi, tấn công vào "không khí".

Một tiếng nổ vang trời xuất hiện ngay giữa ngôi nhà, sàn nhà chi chít vết nứt.

Con quái vật vô hình ấy không còn nữa, thay vào đó là linh hồn một người đàn ông già cỗi, nước mắt ướt đẫm hai bên má, miệng không nói nên lời.

Violet ra hiệu dừng lại, cậu từ tốn tiến đến gần ông lão.

- Cho hỏi ông là ai, liệu tôi có thể biết nguyên do, nỗi buồn phiền muộn của ông khiến ông không thể nhắm mặt xuôi tay?

- Ta tên Henry, đã qua năm mươi. Mảnh đất này vốn dĩ lúc đầu là của ta. Do vợ ta gán nợ ngay tên nhà giàu độc ác nên hắn đặt lãi rất cao, ta phải bán hết gia sản. Nào ngờ vì ham miếng đất nên hắn cho người hại ta, rồi lấy miếng đất đem bán... Ta không cam chịu việc mảnh đất của mình bị cướp nên phẫn uất mà quấy phá.

-Vậy nguyện vọng của ông là gì? Trả thù?

- Không, dù gì ta cũng đã chết rồi, ta biết không nên tức giận oán trách mấy tên ác. Ta còn ở đây không chỉ vì nỗi hận mà còn mong ước, hi vọng được gặp lại vợ con lần cuối.

-Tôi sẽ giúp ông, hãy miêu tả đặc điểm của bà ấy và địa chỉ nhà.

Violet nhìn qua Jaki, cậu ta giờ đang nhìn vào cậu chằm chằm, không biết vì hành động của cậu hay vì lời nói ban nãy đã tác động đến cậu quá đỗi sâu sắc?

- Đi với tôi đi, Jaki.

- Ừm.

Một ngôi nhà nhỏ ở một con hẻm hẹp, hai cây táo già cỗi sừng sững cùng với những sợi trầu bà quấn quanh. Họ gõ cửa.

Một người phụ nữ tóc màu nâu gỗ,tay nắm đứa con gái nhỏ mới lên sáu mang tên Helen này đã bước qua tuổi năm mươi mở cửa. Họ đã trò chuyện với nhau, thông qua Violet. Cuối cùng sau khi người vợ hứa sẽ sống tốt cùng với con thì Henry mới gật gù đi khỏi. Linh hồn ông ấy dần phai mờ rồi tan biến.
Violet nhìn lên ánh trăng trên cao lấp ló sau lớp mây mờ,thở dài thỏa mãn. Mình đã giúp được một linh hồn siêu thoát. Anh ta quay sang Jaki. Cậu ta im lặng điềm nhiên, khác hẳn lúc ban đầu

- Về phần vụ án thì cậu bảo do một tên trộm đột nhập, khuyên người chủ nên thắp hương, nói là cúng thần linh cho sự nghiệp phát đạt, chỉ thắp thương không cần quả trái gì.

Cậu ta vẫn im lặng, cuối cùng cậu ấy cười. Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện.

- Tôi tưởng anh sợ tôi mà không dám khuyên ngăn tôi. Lần đầu có người không e ngại tôi mà chỉ bảo, khiến tôi tin là có mà. Tật cứng đầu của tôi đã khiến cậu vất vả rồi. Tôi cảm ơn và xin lỗi cậu nhiều.

- Không có gì đâu.

Anh chàng thám tử ấy vẫn cười, nhưng hiện tại anh không biết nên đi về đâu. Vì giờ anh đang bị lạc ở một nơi xa lạ với một cậu cảnh sát trông giống Jaki. Vì đây là nơi xa lạ nên cậu không chắc đó là cậu ta nên không dám xưng thế.

Cậu quyết định hỏi cậu cảnh sát ấy.

- Jaki... A tôi xin lỗi!

- Cậu biết tên tôi sao?

Vừa mới hớ miệng xong, anh thám tử lấy tay che miệng, nhưng với vẻ mặt tò mò ấy, anh không thể kiềm được.

- À, cậu giống một người bạn của tôi.

- Nhân tiện cho hỏi cậu tên gì?

- Gọi tôi là Violet.

Sau một hồi nói chuyện, Jaki đã hiểu được tình hình của cậu Violet. Vì cậu ta đã giúp đỡ hết mình nên bản thân cậu phải làm cái gì đó, nhưng thật ra không chỉ để trả ơn...

Jaki biết mình nên làm gì. Cậu đánh bạo hỏi một câu khá bất ngờ:

-Cậu có muốn theo tôi về đồn để làm cảnh sát, đồng thời tìm manh mối về thế giới của cậu không?

Violet cười, đề nghị này rất tuyệt, anh sẽ được làm việc chung với người bạn mới này.

- Được chứ!

Hai người bắt tay, rồi cùng nhau về trụ sở...

Không một ai hiểu tại sao, bỗng dưng nhiều sự khác thường bắt đầu xảy ra sau sự kiện ấy, một cậu thanh niên Violet đến xin làm việc, Jaki không còn vẻ cứng nhắc, nghiêm nghị, dường như cậu ta đã bắt đầu cười nhiều hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com