🌸🌸
Dưới bầu trời xuân rực rỡ, giữa tán hoa anh đào bạt ngàn, Dohyeon lại một lần bước trở về con đường xưa - con đường dẫn lối về với ký ức của một mùa xuân đã qua, mùa của những hẹn ước mơ hồ và niềm mong chờ không nguôi. Mỗi cánh hoa rơi như những giọt lệ mảnh mai, lặng lẽ chạm vào tim anh, mang theo lời thì thầm của quá khứ. Có lúc anh muốn vươn tay chạm lấy những kỷ niệm ấy, nhưng sợ rằng, như khói mây giữa gió xuân, chúng sẽ tan biến nếu quá chạm vào.
Mùa xuân năm ấy, dưới tán hoa anh đào, Dohyeon đã gặp cậu - một khoảnh khắc thoáng qua nhưng in đậm mãi trong tim. Đôi mắt cậu, dịu dàng như vầng trăng lặng lẽ, đầy bí ẩn, khiến anh cảm nhận được sự mong manh của thời gian, nhưng cũng làm bừng lên trong anh niềm tin vào điều kỳ diệu, khát khao sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Ngày tháng trôi qua, mùa xuân ấy dần hóa thành giấc mộng không phai, hiện hữu âm thầm qua từng dòng thư anh viết cho một người không bao giờ nhận được. Trong mỗi dòng chữ, ẩn chứa lời hẹn mơ hồ: "Vào lúc hoa nở xuân năm tới, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Lời hẹn ấy như tiếng vọng mờ ảo của tâm hồn, vừa ấm áp vừa mong manh, khiến anh cứ mãi chờ đợi, dù biết rằng hình bóng cậu đã in sâu vào ký ức, như một giấc mơ không thể buông tay.
Nhưng bên trong lòng, giữa niềm hy vọng nồng nàn và nỗi sợ hãi rình rập, Dohyeon dần nhận ra sự chờ đợi chính là gánh nặng. Đằng sau ánh sáng dịu dàng của mùa xuân, ẩn chứa nỗi lo về những giây phút trôi qua vô nghĩa, khi trái tim như giam giữ những ước mơ chưa kịp bay cao. Mỗi bước chân anh đi qua, thời gian dường như chậm lại, để cho anh cảm nhận sâu sắc nỗi cô đơn, nỗi khắc khoải của một trái tim đợi chờ.
Những tháng ngày qua, dù anh có cố gắng xóa nhòa dấu vết quá khứ hay viết bao nhiêu bức thư đầy cảm xúc, hình bóng cậu vẫn không bao giờ phai mờ. Mỗi khi nhớ về nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm của cậu, trong lòng anh lại bùng lên ngọn lửa hy vọng dù lo sợ rằng, chờ đợi mãi như thế, chính anh sẽ trở thành kẻ lang thang giữa cơn mộng, một hồn ma lạc lõng giữa thời gian.
Rồi mùa xuân lại về, mang theo cả hy vọng và nỗi sợ hãi. Đứng giữa biển hoa anh đào, Dohyeon tự hỏi: "Liệu nỗi đau này có bao giờ tan biến? Liệu có thể quên đi cậu - người đã in đậm dấu ấn vào tim anh?" Trong mỗi khoảnh khắc, trái tim anh như đấu tranh giữa niềm mong chờ bùng cháy và nỗi sợ hãi rỉ sả, giữa ký ức ngọt ngào của quá khứ và những lo âu về tương lai không biết trước.
Những buổi chiều mát mẻ, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, anh ngồi bên khung cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa anh đào rơi nhẹ, như từng mảnh ký ức vụt bay theo gió. Anh nhớ lại những giây phút cậu xuất hiện như làn gió nhẹ, mang theo hương vị tươi mới và của những điều chưa từng biết. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu lại tan biến, để lại anh với nỗi cô đơn và hoài nghi: liệu cậu có thật sự tồn tại trong đời anh, hay chỉ là ảo ảnh do thời gian dệt nên để anh sống mãi với những ký ức buồn.
Đêm khuya, khi mọi thứ trở nên tĩnh mịch, tiếng tim anh đập thình thịch như muốn kể cho đêm biết về nỗi khao khát được gặp lại cậu, lắng nghe lời giải thích cho những lời hẹn mơ hồ ấy. Nhưng nỗi sợ luôn len lỏi: sợ rằng nếu chờ đợi mãi, câu trả lời sẽ không bao giờ đến, và cậu chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ tồn tại trong trí nhớ.
Khi mùa hè đến, những cơn mưa rào ầm ầm rửa trôi hết những cánh hoa còn sót lại nhưng không thể xóa nhòa vết thương lòng. Mỗi hạt mưa như một giọt nước mắt của trời, rơi xuống từng con phố, từng ngõ hẻm, trong khi lòng Dohyeon vẫn dai dẳng nỗi nhớ và nỗi lo lắng. Anh cảm thấy như bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận, nơi mỗi mùa đều lặp lại những ký ức cũ, những cảm xúc không bao giờ tắt, dù trái tim đã mỏi mệt vì chờ đợi.
Mùa thu mang theo sắc vàng của lá rụng, con đường phủ đầy chiếc áo buông, nhưng trong tâm hồn anh, mọi thứ vẫn ảm đạm. Anh tự hỏi: "Liệu mình có đang sống trong quá khứ, hay chính quá khứ đang nắm giữ mình?" Sự chờ đợi dần trở thành rào cản giữa anh và hiện tại, khi nỗi sợ rằng nếu cứ mãi đắm chìm trong ký ức, anh sẽ biến mất như những chiếc lá rơi theo gió, chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt.
Đến mùa đông, cái lạnh cắt da cắt thịt càng làm rõ khoảng trống trong lòng anh. Mỗi đêm về, Dohyeon lại lặng lẽ nhớ về cậu, nhớ về những lời hẹn hò nhẹ nhàng nhưng chứa đầy niềm tin và hy vọng. Anh tự hỏi: "Liệu nếu cứ chờ đợi mãi, những giấc mơ đẹp sẽ chỉ là hình bóng mờ nhạt, tan biến như sương mù vào ban mai?" Nỗi sợ không chỉ đến từ việc không được gặp lại cậu, mà còn từ chính cảm giác mất mát những giây phút quý giá vì một lời hẹn chưa thành hiện thực.
Những bức thư anh viết, những dòng chữ chan chứa nhớ nhung, như tiếng lòng của một con tim đang vật vã giữa hy vọng và tuyệt vọng. Anh hiểu rằng, nếu cứ để nỗi nhớ nhung cuốn trôi theo thời gian, mình sẽ mãi bị giam cầm trong quá khứ; nhưng nếu xóa bỏ hết ký ức ấy, liệu anh có mất đi phần cốt lõi của chính mình - phần chứa đựng những cảm xúc chân thành và giấc mộng không bao giờ tàn?
Trong một đêm đông lạnh giá, Dohyeon đứng trước gương, nhìn thẳng vào đôi mắt mỏi mệt của mình và tự hỏi: "Có thật sự dễ dàng để quên đi một người ta từng yêu thương đến thế? Liệu một quyết định đơn giản có thể dập tắt ngọn lửa mong chờ ấy?" Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự rối bời của tâm hồn, anh lại nhớ về mùa xuân - mùa cậu xuất hiện, mùa khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, dịu êm. Ký ức ấy vừa như liều thuốc xoa dịu vết thương lòng, vừa là nguồn gốc của nỗi khắc khoải.
Dù biết lời hẹn có thể chỉ là ảo ảnh, nhưng trong lòng anh, tia hy vọng nhỏ nhoi vẫn bừng lên. Anh tự hỏi liệu có ngày nào được gặp lại cậu, hay chỉ tiếp tục lạc lối trong những giấc mộng mờ ảo. Sự chờ đợi dần trở thành trận chiến nội tâm, mỗi nhịp tim vang lên tiếng vọng của quá khứ, nhắc nhở anh về những điều đã mất và những điều chưa đến.
Khi mùa xuân lại cận kề, Dohyeon trở lại con đường quen thuộc, giữa tán hoa anh đào như hồi ký của một thời đã qua. Nhưng không khí giờ mang chút lạnh lẽo, như lời nhắc nhở về sự chán nản. Anh lặng lẽ đứng giữa biển hoa, mắt dõi theo từng cánh rơi, từng khoảnh khắc tĩnh mịch của tự nhiên, và tự hỏi: "Liệu mình đã sai khi cứ mong chờ điều không chắc chắn? Liệu nỗi chờ đợi có biến con tim thành cánh đồng hoang vắng, nơi chỉ còn lại những vết thương không lành?"
Những ngày đêm trôi qua, mỗi bước chân của anh như mang theo nỗi đau, nỗi nhớ và sự chờ đợi không hồi kết. Dù đi qua những con phố vắng, những hàng cây đổi màu, hình bóng cậu vẫn như một hồn ma không bao giờ phai, đôi khi vang lên tiếng cười, tiếng nói nhẹ nhàng như lời thì thầm của gió, nhưng rồi chỉ còn là ảo ảnh của ký ức xa xôi.
Thời gian trôi, Dohyeon dần nhận ra rằng chính nỗi chờ đợi đã dạy cho anh biết trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Mỗi tia nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, mỗi tiếng chim hót trong không gian tĩnh lặng, đều khiến anh cảm nhận được sự sống lại, dù bên cạnh đó là nỗi sợ hãi rằng những ký ức đẹp có thể chỉ còn là quá khứ, và chính mình sẽ mãi lạc lối giữa cơn mê của thời gian.
Sự chờ đợi ấy, với tất cả nỗi sợ hãi của nó, lại như gia vị của cuộc đời, giúp anh cảm nhận được niềm vui khi hạnh phúc đến. Dohyeon dần học cách sống chung với nỗi chờ đợi, lắng nghe tiếng lòng mình qua từng nhịp đập, từng hơi thở. Anh nhận ra rằng, mỗi giây phút trôi qua - dù chứa đầy nỗi nhớ, lo âu - đều là quý giá, là bước ngoặt trên hành trình trưởng thành của chính mình.
Cuối cùng, đứng giữa cánh đồng hoa, dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Dohyeon tự nhủ với chính mình: "Có lẽ nỗi sợ hãi khi chờ đợi và niềm mong chờ sẽ luôn là một phần của con người ta. Nhưng nếu ta để chúng chi phối quá mức, ta sẽ chẳng bao giờ sống trọn vẹn trong hiện tại." Lời tự nhủ ấy vang vọng như tiếng thì thầm của tự nhiên, như lời an ủi của vũ trụ, giúp anh dần học cách buông tay quá khứ để tìm kiếm hạnh phúc mới.
Dù biết rằng ký ức đẹp ấy có thể mãi là vết thương lòng, anh cũng hiểu rằng chính chúng đã tạo nên con người anh - một con người biết yêu thương, biết cảm nhận và biết trân trọng từng giây phút hiện hữu. Dù có lúc cậu xuất hiện trong mộng mơ, trong giấc mơ đêm khuya, rồi lại tan biến để lại nỗi trống rỗng, Dohyeon quyết định rằng cuộc sống sẽ không chờ đợi ai. Anh hứa với bản thân rằng, dù có nhớ nhung, dù có mong chờ, anh sẽ không để nỗi sợ hãi cản trở bước chân của mình.
Và thế là, dưới ánh trăng mờ ảo của mùa đông, Dohyeon đứng dậy, rời xa khung cửa sổ lạnh lẽo, bước ra ngoài giữa cơn gió xuân nhẹ nhàng lay động những cánh hoa anh đào. Mỗi bước đi như lời từ biệt với quá khứ, nhưng cũng như một khởi đầu mới, nơi anh quyết định sống, yêu và bước tiếp trên con đường mà cuộc đời đã định sẵn. Anh nhận ra rằng, dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu cơn gió lạnh thổi qua, ngọn lửa hy vọng trong trái tim anh - ngọn lửa của sự sống - sẽ mãi bùng cháy.
Dù cậu có thể không bao giờ quay trở lại, hình bóng cậu sẽ luôn là nguồn động viên, là bài ca ngọt ngào vang vọng trong tâm trí mỗi khi đêm xuống. Đó là bài ca của sự chờ đợi, của niềm tin không bao giờ tắt, dù kèm theo nỗi buồn, nỗi bàng hoàng trước sự vô thường của thời gian. Và dù lời hẹn năm xưa có thể chỉ là ảo ảnh, trong một vũ trụ bao la, Dohyeon vẫn giữ niềm tin rằng, ở đâu đó, có thể sẽ có một lần gặp gỡ thật sự, không chỉ là những giấc mộng mờ nhạt.
Giữa những suy tư ấy, anh dần học được cách yêu thương chính mình, học được cách tha thứ cho quá khứ, và biết rằng mỗi mùa, mỗi khoảnh khắc - dù ngọt ngào hay đắng cay - đều góp phần tạo nên bức tranh cuộc đời. Trong ánh nắng ban mai, tiếng cười của trẻ thơ hay những giọt nước mắt nhẹ nhàng của hoàng hôn, anh tìm thấy niềm vui từ những điều giản dị. Mỗi mảnh ghép ấy dần hoàn thiện bức tranh đời anh, một bức tranh không hoàn hảo nhưng đầy màu sắc của cảm xúc chân thật.
Và rồi, giữa mùa xuân rực rỡ, khi những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió, Dohyeon nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi bầu trời giao hòa với đất, nơi giấc mơ và hiện thực hòa quyện. Anh mỉm cười nhẹ, như thể đã chấp nhận quá khứ, như thể đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới. Có thể ngày mai, anh sẽ không còn chờ đợi nữa, hoặc ít nhất, sẽ không để nỗi sợ hãi làm xiềng xích trái tim. Anh sẽ sống, sẽ yêu, và sẽ tiếp tục bước đi với niềm tin rằng, dù cho những vấp ngã có đến, thì trái tim vẫn có thể được chữa lành và sẵn sàng cho những điều kỳ diệu phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com