C85
“Vậy chú đi bàn bạc với ba tôi đi.”
“Cậu và ba cậu tưởng là chú không biết hai người nghĩ gì sao? Hạ thấp giá cổ phiếu của gia tộc, để gia tộc Taylor chúng tôi mua vào, sau đó các người dùng số tiền này đầu tư vào lĩnh vực khác, cho rằng cổ phiếu duy trì suốt hai năm của gia tộc Kim nhất định sẽ rớt giá, đến lúc đó các người sẽ dùng tiền mua lại!” Taylor tiên sinh không thể kiềm chế được nữa, thiếu niên lạnh lùng trước mắt khiến hắn thấy bất an, luôn cảm giác có một âm mưu lớn hơn nữa đang chờ ở phía sau.
“Tôi đã nói rồi, nếu là chuyện làm ăn, thì tìm ba tôi. Tôi vẫn chưa đủ mười tám tuổi, trong tay không có cổ quyền, tôi không giúp được chú.”
“Vậy cậu nhóc tên Quốc thì sao? Tôi biết nguyên nhân cậu lạnh lùng với Elizabeth, bởi vì cậu không thích phụ nữ. Cậu là tiểu thiếu gia của gia tộc Kim nên không ai dám đυ.ng đến cậu, nhưng cậu ta không phải.”
“Tôi không phải không thích phụ nữ.” TaeHyung chống tay lên bàn, vẻ mặt lạnh lẽo khiến Taylor tiên sinh sợ hãi, “Mà tôi chỉ thích cậu ấy. Chú có thể thử chạm vào cậu ấy một lần, chú chạm vào một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ tặng một ngón tay của Elizabeth cho chú. Nếu chú làm rơi một giọt máu của cậu ấy, vậy tôi sẽ chặt đứt đầu Elizabeth. Chú hãy thử xem lời tôi nói có thật hay không, nhưng mong chú nhớ kỹ một điều, đó là tôi TaeHyung là người có thù sẽ báo. Nên từ hôm nay trở đi chú tốt nhất hãy cầu nguyện Quốc không có chuyện gì, nếu không cho dù cậu ấy không bị thương, tôi cũng sẽ đổ nó lên đầu chú.”
Taylor tiên sinh nuốt nước miếng, hắn đang cố gắng khống chế không cho mình run rẩy.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải nghỉ ngơi rồi. Thức ăn của khách sạn này không tệ, chú có thể thử một lần.”
Khi Taylor tiên sinh rời đi, TaeHyung gọi điện thoại cho Deroni.
“Ồ, TaeHyung thân yêu, trận đấu của cháu thế nào rồi?”
“Tốt.”
“Chỉ khi cháu cần yêu cầu gì mới gọi điện thoại cho ông, nói thử xem, yêu cầu của cháu là gì.”
“Giám sát Elizabeth.”
Deroni bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, cười nói: “Ông sẽ giám sát chặt chẽ cô dâu yêu quý của cháu.”
Trận chung kết đã đến, những phóng viên quan tâm đến đấu kiếm thật sự rất hiếm có. Mối nguy hiểm dần đến gần, tin tức sẽ luôn khiến dân chúng mất tự nhiên và cảm thấy tuyệt vọng. Và trận chung kết của giải thiếu niên thế giới là cuộc chạm mặt của hai thiếu niên Mĩ trở thành một tin tức có ý nghĩa tích cực.
Trận đấu sắp bắt đầu, Kevin ngồi trong phòng truyền phát trực tiếp nhìn Chính Quốc đang được quay trực tiếp qua ti vi.
Chelsea bên cạnh vừa cùng cậu nói gì đó vừa giúp cậu chỉnh sửa lại hộ cụ.
Màn ảnh quay rất gần, ngay cả lông mi cũng có thể thấy rõ ràng.
“Cậu có vẻ rất thích cậu nhóc này.” Cô gái chủ phòng ngồi xuống bên cạnh Kevin, chống cằm cười nói.
“Cậu cảm thấy vậy?”
“Đúng. Mỗi lần cậu phân tích về lĩnh vực này, chỉ cần nhắc đến cậu ấy, cậu sẽ mỉm cười…” Cô gái chủ phòng vươn tay đẩy hai bên miệng mình, “Trình độ của cậu ấy cao như vậy, cậu không lo lắng có một ngày cậu sẽ bị đánh bại hay sao?”
“Có lẽ ý nghĩa sự tồn tại của tôi chính là bị cậu ấy đánh bại.” Vẻ mặt Kevin lạnh nhạt.
“Tôi rất thích cậu nhóc tên Quốc này. Nhưng tôi càng thích TaeHyung hơn.”
“Bởi vì cậu ấy đẹp trai? Tin tôi đi, không có được bao nhiêu cô gái chịu nổi tính tình của cậu ấy đâu.”
Trong lúc hai người trêu chọc nhau, trận đấu đã bước vào giai đoạn chuẩn bị. Không chỉ hiện trường trận đấu, mà cả phòng truyền phát cũng rất im lặng.
Chính Quốc nuốt nước miếng, tay cầm bội kiếm run nhẹ, cậu có thể nghe được cả hô hấp của mình, căng thẳng như những đợt thủy triều bị kiếm nén không thể dâng lên.
TaeHyung chậm rãi đi đến đối diện cậu, ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, tựa như sắp có một cái gì đó thật nóng văng ra.
Hai người bày ra tư thế chuẩn bị, trong nháy mắt trọng tài hô “Bắt đầu”, không khí ma xát nhau tạo ra lửa.
TaeHyung ngăn kiếm Chính Quốc, bổ kiếm nghiêng lên vai cậu, giây đầu tiên đã là một công kích trực tiếp, thật khiến người khác cứng lưỡi. Đó là một loại tiếp xúc nóng bỏng, mỗi một kiếm của TaeHyung đều như đâm vào tận xương của Chính Quốc, đó là quyết tâm chinh phục, không chỉ là kiếm của cậu, mà còn là trái tim cậu. Anh không cho cậu con đường lui nào.
Chính Quốc mạo hiểm ngăn cản, trả kiếm, bước lướt, không ngừng phá tan những khát khao của TaeHyung với cậu, tựa như muốn bỏ đi tất cả để bay về phía chân trời, mà cách duy nhất TaeHyung có thể làm đó là chặt đứt đôi cánh của cậu, dùng cách vô cùng tàn nhẫn và bạo ngược.
Trận đấu như một trận chém gϊếŧ này khiến tim người khác đập mạnh, không khí xung quanh như vỡ tan, mỗi một kiếm đều có thể cướp đi sinh mệnh của nhau.
Tớ yêu cậu, cậu có biết không?
TaeHyung chém xuống, mang theo sự đau đớn và dứt khoát, Chính Quốc ngăn cản làm mất đi sự áp bách, đánh trả không chút nể tình.
Đây là một chốc im lặng đánh giá, cho dù đang là thời gian nghỉ ngơi giữa trận, cũng không ai lên tiếng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, nữ chủ phòng hít sâu hỏi: “Kevin, cậu cảm thấy trong bọn họ ai sẽ thắng?”
“Bọn họ ai thắng, đã không còn quan trọng.”
Kevin nhìn vào màn hình, mỉm cười. Nụ cười đó rất phức tạp, cũng chan chứa sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Y hiểu trận đấu kiếm giữa hai thiếu niên đó.
Không bao giờ quan trọng thắng thua, chẳng qua đó chỉ là cách mà bọn họ trao đổi với nhau, đẩy mọi người ra khỏi thế giới bên ngoài chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.
Trận đấu chín phút rất nhanh đã kết thúc, điểm số là 14 với 14. Nói cách khác, phải thi đấu thêm một phút nữa, áp dụng “Golden Goal”, ai đạt điểm trước thì người đó thắng.
Thở dài, Chính Quốc lắc lắc thanh kiếm trong tay. Nếu lúc này không dùng hết sức… trận tiếp theo của cậu và TaeHyung là khi nào đây?
“Cả đời của tớ, có mấy lần cơ hội được như vậy?”
Mỉm cười, trận đấu thứ hai bắt đầu. Chính Quốc ngăn kiếm của TaeHyung, đó thoạt nhìn như một động tác đơn giản, có lẽ chỉ bản thân TaeHyung mới có thể bắt kịp tốc độ và sức mạnh của kiếm ấy.
Bước một bước lớn lên trước, Chính Quốc biết công kích thế này giống như tự sát, trong mắt TaeHyung tựa như đang chơi trò chơi, nhưng cậu cũng biết… cậu biết TaeHyung sẽ phòng thủ bằng cách chặn lại chuôi kiếm của cậu, thậm chí TaeHyung sẽ phản công bằng cách đâm mũi kiếm qua sát thắt lưng cậu, mà chính kiếm của cậu — sẽ đâm mạnh vào ngực TaeHyung!
“A—” Người xem toàn trường không hẹn mà cùng hô lên.
Sức mạnh trong kiếm đó quá lớn, thậm chí không ai thấy rõ, TaeHyung lảo đảo ra sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Chính Quốc vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, kiếm trong tay cậu run run, vai và lưng cũng lộ ra độ co dãn khó có thể nói bằng lời.
Cho đến khi trọng tài tuyên bố Chính Quốc được điểm, người xem ai cũng vỗ ngực, ngay sau đó tiếng vỗ tay như thủy triều lan khắp khán phòng.
Chính Quốc hít sâu, chậm rãi thu kiếm.
TaeHyung đứng đối diện từ từ cởi hộ cụ, tư thế ấy chậm và đẹp đến nỗi người khác nhìn vào phải hồi hộp, không biết anh đã từng trải qua bao nhiêu trận thắng thua mới có thể tạo nên phong độ như vậy.
Chính Quốc thở ra, ngẩng đầu, tùy ý để mồ hôi chảy dọc hai má mình. Cậu không muốn cởi hộ cụ của mình, bởi vì cậu biết một khi cởi nó, cho dù có đội lại lên, thì người đứng đối diện cậu không nhất định là TaeHyung.
Hai người bắt tay, chỉ hai giây ngắn ngủi, ngón tay Chính Quốc bị đối phương bóp chặt đến đau đớn.
Khi kết thúc, Chính Quốc xoay người đi. Cậu thắng nhưng không chút vui sướиɠ. Thắng thua được quyết định nghĩa là chia ly đã đến.
Chính Quốc ra khỏi sân. Con đường ngắn ngủi chỉ hơn mười mét, nhưng lại dài như cả cuộc đời cậu.
Rất nhiều năm sau, TaeHyung ôm Chính Quốc, nói khẽ bên tai cậu, giọng nói lạnh lẽo chất chứa sự tủi thân, “Hôm đó, nhìn bóng lưng cậu rời đi, tự nhiên đến nỗi khiến người ta muốn trói chặt cậu lại.”
Đến nhà vệ sinh, Chính Quốc đi vào một buồng nhỏ, ngón tay cậu vẫn còn có thể cảm nhận được những lực kiếm của TaeHyung.
Nửa tiếng sau sẽ bắt đầu cuộc thi đấu tranh huy chương bạc và đồng. TaeHyung đối chiến với Keane của Hà Lan, Chính Quốc không cần xem cũng biết kết quả.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thắng, trước khi trọng sinh, mỗi lần lên sân đấu, Chính Quốc đều thua dưới tay TaeHyung, sau đó hai người sẽ ngồi trước ti vi, ăn pizza uống coca, TaeHyung sẽ phân tích vì sao cậu lại bị thua.
Khi Chính Quốc thật khó khăn mới ổn định được tâm tình mình và mở cửa, thì thấy TaeHyung đang đứng trước bồn rửa mặt, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chính Quốc đứng sau mình trong gương.
Mắt cậu hơi đỏ, sững sờ đứng đó nhìn bóng lưng TaeHyung.
TaeHyung không quay đầu, chỉ mỉm cười với chiếc gương, nụ cười lạnh nhạt và cưng chiều, lập tức kéo dậy nỗi đau trong lòng Chính Quốc.
Khi TaeHyung và Keane tranh giải á quân, Chính Quốc ngồi trên khán phòng, cậu đã lấy lại bình tĩnh để xem.
Cuộc thi đấu kiếm thiếu niên thế giới đã kết thúc, Chính Quốc đứng trên đài lĩnh thưởng cười rất tươi, không phải vì cậu hạng nhất, mà là người đứng bên cạnh cậu là TaeHyung.
Nghi thức trao giải chấm dứt, Chính Quốc đương nhiên sẽ bị phóng viên vây quanh, tuy cảnh tượng này trước khi trọng sinh cậu đã gặp phải rất nhiều lần, chẳng qua đối tượng bị vây là TaeHyung thôi. Đại đa số thời gian ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cúi đầu, rất tự nhiên để ánh đèn của máy chụp hình chiếu lên mặt mình, nhưng khi vừa tìm được cơ hội sẽ cố gắng lao ra, ném tất cả rắc rối cho huấn luyện viên. Giờ phút này, Chính Quốc cũng rất muốn làm vậy, nhưng tiếc là cậu không quyết đoán như TaeHyung.
Câu hỏi của phóng viên chủ yếu tập trung vào con đường sau này của cậu. Ví dụ như hỏi có ý định sẽ vào chức nghiệp vận động viên đấu kiếm hay không, năm sau có tham gia thi đấu giải nào hoặc các giải đấu vòng tròn hay không.
Sự xuất hiện của Chelsea đã cứu cậu một mạng, Chính Quốc lúng túng khiến cho giới truyền thông không có được đáp án mong muốn, Chelsea lại có thể chậm rãi trả lời tất cả câu hỏi quan trọng, hắn như người giám hộ của Chính Quốc, bảo vệ phía trước cậu, hơn nửa tiếng sau họ mới có thể ra khỏi đấu kiếm quán hội họp với bạn bè của Chính Quốc.
Lúc này TaeHyung vừa đi vào khách sạn, điện thoại trong tay hiển thị có một tin nhắn: “Citi và Merrill đã liên tục lỗ giá suốt bốn quý, tài sản của gia tộc Taylor bị đóng băng, gần đây muốn làm gì phải cẩn thận.
TaeHyung xóa tin nhắn, mở laptop ra xem tin tức tài chính của hôm nay, vừa suy nghĩ vừa nhíu mày.
Đêm nay, Chính Quốc có thể hết mình hưởng thụ chiến thắng, cả phố người Hoa đều náo nhiệt hẳn lên. Không ít người đến trước cửa Trần Lâm Kí muốn tận mắt nhìn thấy Chính Quốc, nhưng Chính Quốc không về nhà. Không hiểu vì sao, cậu muốn mình bình tĩnh. Rời khỏi sự ồn áo náo nhiệt, Chính Quốc đội nón, kéo thấp vành nón xuống đi vào một tiệm McDonald, trước mặt là một ly coca. Điện thoại của cậu bị người khác gọi đến sắp nổ, từ cha mẹ, Katherine đến các học sinh khác. Mọi người thấy cậu không nhận điện thoại, liền chuyển thành nhắn tin. Suy nghĩ của cha mẹ thì đơn giản, Chính Quốc chỉ trả lời là sau trận đấu còn nhiều chuyện phải xử lí, cha mẹ sẽ không gọi đến nữa.
Những tin nhắn khác đều là tin chúc mừng. Có một tin là Rex gửi tới. Anh ta hẳn đã về đến Milano. Tin nhắn của anh ta rất ngắn gọn, nhưng lại khiến Chính Quốc bật cười.
Chúc mừng cậu đạt giải quán quân, hẹn gặp lại ở thế vận hội.
Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, chống cằm nhìn cậu, “Em có thói quen sau khi thắng sẽ trốn vào tiệm thức ăn nhanh sao?”
Giọng nói dịu dàng, thoáng mang ngữ điệu trêu chọc, khiến tim người khác rung động.
Chính Quốc nghiêng đầu, nhìn Kevin Phil.
“Sao vậy? Khó hiểu vì sao anh lại tìm được em?” Kevin vươn tay xoa xoa vành nón của Chính Quốc, “Anh vừa ra khỏi phòng phát sóng liền gọi điện thoại cho em, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy một cậu nhóc ngồi trong quán McDonald đối diện, dáng người đó càng nhìn càng thấy giống em.”
“Nên anh vào xem thử, sau đó có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Có một khoảng thời gian anh cũng bị giới truyền thông vây quanh, khi ấy rất muốn được một mình, một mình hưởng thụ sự vui sướиɠ khi chiến thắng. Nhưng anh cảm thấy em không vui.”
Đôi khi Chính Quốc có hơi sợ Kevin, y luôn có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, nhưng ngay lúc người đó dễ bị thương tổn nhất, y lại có năng lực bao dung dịu dàng.
Chính Quốc không cần nói gì cả, Kevin vốn đã biết đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com