Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Con đường hoàng kim

“Là ông?! Đội trưởng Khương?!”
 
Tuấn Chung Quốc đột nhiên nhớ đến chuyện gián điệp mà Chí Mẫn nói với mình. Chẳng lẽ Khương Đào là tên gián điệp trong miệng Chí Mẫn?! Không sai, người đến chính là đội trưởng đội đặc nhiệm Khương Đào, cũng là một trong những sĩ quan trọng yếu tham gia vụ khủng bố bắt cóc mấy tháng trước.
 
“Tuấn Chung Quốc à, cậu đúng là, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại tiến vào.” Khương Đào cười, nụ cười vặn vẹo khiến người ta không rét mà run.
 
Kim Tại Hưởng bỗng dưng đứng dậy đi tới cạnh Tuấn Chung Quốc, ôm chầm lấy cậu, hùng dũng nhìn thẳng vào Khương Đào “Sao? Đội trưởng Khương tính giết người diệt khẩu?”
 
Khương Đào nghe xong tiếc rẻ nói “Chung Quốc là một đặc nhiệm giỏi, đáng tiếc hơi ngu, hôm nay lại ngu ngốc bám theo tới đây. Ha ha, anh Kim, anh không thể trách tôi, anh biết hậu quả nếu tôi thả cậu ta về.”
 
“Đội trưởng Khương… ông?” Cái đầu nhỏ bé của Tuấn Chung Quốc còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì, trừng mắt nhìn lão ta.
 
Cho dù lão là nội gián đi nữa thì sao lại tới đây? Vừa rồi gã kia bảo cậu, Jack muốn gặp cậu, Khương Đào là Jack? Lão và Kim Tại Hưởng, còn Hera nữa, có quan hệ gì?
 
“Được rồi. Hôm nay để cậu chết rõ ràng, miễn cho đến chỗ Diêm Vương còn chưa biết vì sao mình chết.” Khương Đào nói bằng cái giọng bố thí.
 
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi cũng biết cậu bạn thân Chí Mẫn của cậu nhận lệnh bí mật từ cấp trên mới chuyển tới. Không sai, tôi chính là gián điệp cậu ta muốn tìm. Đáng tiếc cậu ta ngu ngốc y hệt cậu, chỉ biết chiến đấu, xài vũ lực mà không dùng đầu óc. Người đàn ông của cậu, cũng tức là anh Kim đây, e là cậu còn chưa biết anh ta đang làm gì đâu nhỉ?

Anh ta và tổ chức của chúng tôi hợp tác làm một con đường hoàng kim cực kỳ giá trị, có điều tâm tư người đàn ông của cậu quá sâu, chừa đường lui cho mình nhiều quá, thậm chí còn chôn rất nhiều đạn đạo đủ để phá hủy con đường đó, cái này làm chúng tôi rất bất mãn. Tôi bảo Hera dẫn hắn tới chỉ muốn hắn có thể giao ra bản đồ bố trí đạn đạo, ai ngờ cậu lại ngu xuẩn bám theo.” Khương Đào như đang kể chuyện cười, song nói xong chính lão cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
 
“Tất nhiên là, giết cậu rồi tôi cũng phải gánh một phần hậu quả, ví dụ như anh Kim không chịu giao bản đồ ra, hoặc là anh ta không chịu chi thêm tiền giúp chúng tôi hoàn thành con đường đó. Nhưng chúng tôi có thủ đoạn, không sợ anh ta không chịu theo. Còn cậu, mang theo đứa con trong bụng cậu xuống đất chờ đi.”
 
Khương Đào kiêu căng nói xong, thấy mặt Kim Tại Hưởng vẫn không có cảm xúc gì, tưởng rằng hắn sợ tới đơ người rồi, bụng dạ khinh bỉ xì một tiếng, gọi Hera nãy giờ vẫn đứng nghiêm một bên “Bây giờ ra tay đi, để anh Kim nhìn cho kỹ. Nếu hắn không thay đổi ý định, một lát nữa có lẽ là hắn chết đấy.”
 
Tuấn Chung Quốc hoảng hồn, nội Hera không cậu đã không có khả năng thắng, huống gì xung quanh toàn là người của chúng, còn có gã đẹp trai nãy giờ đang xem kịch kia nữa.
 
Bình tĩnh lạnh nhạt quan sát tình cảnh hiện tại xong, cậu chắn trước mặt Kim Tại Hưởng, thì thầm “Lát nữa anh thừa dịp hỗn loạn chạy trốn đi.”
 
Kim Tại Hưởng đen mặt nhìn cậu, bó tay thở dài túm lấy cậu. Một màn kịch vui đang yên đang lành bị cậu biến thành một bộ phim giật gân, trở về không trị cậu một trận không được. Bằng lái cũng không có mà dám vác bụng đua xe?
 
“Các người trăn trối xong chưa? Hera, ra tay.” Khương Đào nhìn hai người thân mật ôm nhau, kề tai áp má, càng nhìn càng không vừa mắt.
 
“Người ta còn đang lựa vũ khí mà.” Hera cười toe toét lôi từ đằng sau ra một cái gai ba góc tiếp tục nói “Ông thấy cái này thế nào?”
 
Khương Đào dửng dưng liếc sơ qua, nói “Không tệ, cũng chỉ có đám đàn bà như cô chú ý tới mấy thứ này.”
 
“Hi hi, ông thích thì tốt, vì…” Hera nói chưa xong, Khương Đào cảm giác ngực mình đau nhói, cái gai ba góc kia đã từ sau lưng đâm xuyên qua ngực lão.
 
Lão sững sờ nhìn Hera, đau đớn thở hồng hộc lại phát hiện chỉ có thở ra chứ không hít vào được.
 
“Bởi vì, cái gai này về sau là của ông rồi.” Hera nhìn máu tươi nồng nặc chảy ồ ạt trên đất, cười càng thêm quyến rũ.
 
Gã đàn ông đẹp trai cầm khăn ướt trên bàn đi tới cạnh Hera, dịu dàng nhã nhặn nắm bàn tay cầm gai của Hera lên, tỉ mỉ lau chùi cho cô ta “Không phải em nên nói nguyên nhân cho lão, để lão cũng được chết rõ ràng sao?”
 
Hera nghe xong tiếc rẻ liếc mắt nhìn Khương Đào còn thoi thóp trên mặt đất nhìn trừng trừng mình bằng ánh mắt căm hận không cam lòng, tàn nhẫn đáp “Đáng tiếc, tôi không tính nói cho ông biết, xuống gặp Diêm Vương nhớ đừng quên khóc kể.”
 
Nếu giết người nào cũng phải nói lý do cho đối phương nghe, vậy cô ta có thể làm diễn thuyết gia được rồi.
 
“Vậy… có thể nói cho tôi biết không?” Bị chấn động bởi kịch bản đột ngột rẽ ngang trước mắt, Tuấn Chung Quốc không kềm được lên tiếng, tóm lại là chuyện gì? Vì sao Hera lại giúp họ?
 
“Hi hi, cậu Tuấn, cậu hỏi thẳng anh Kim không hay hơn à?” Hera không nhẫn nại nói, đá Khương Đào đã tắt thở, búng tay đánh tách một tiếng, hai tên áo đen nhanh nhẹn thành thạo vác xác Khương Đào đi.
 
Tất thảy làm Tuấn Chung Quốc có dự cảm mãnh liệt, Khương Đào chết chỉ là tấm màn sân khấu mới kéo ra, câu chuyện bây giờ mới bắt đâu.
 
Đột nhiên Hera nghĩ ra gì đó, vươn bàn tay ngọc ngà ra trước mặt Kim Tại Hưởng “Anh Kim, hợp tác vui vẻ.”
 
Lông mày Kim Tại Hưởng hơi nhướng lên, móc từ túi áo vest ra một tờ giấy mỏng “Hợp tác vui vẻ. Có điều cô giết Khương Đào rồi làm sao ăn nói với Vincent?”
 
“Ha ha, không cần lo lắng, tự tôi có cách nói.” Hera cầm lấy tờ giấy, tâm tình hiển nhiên rất tốt. Còn rốt cuộc Hera nói thế nào đương nhiên chẳng ai biết.
 
Kim Tại Hưởng thấy mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp liền dẫn Tuấn Chung Quốc đầu óc vẫn mờ mịt như cũ đi về.
 
Dọc đường cậu vẫn mãi nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, đội trưởng Khương cứ như vậy mà chết? Thế trung đội sẽ ra sao đây?
 
“Không có chuyện gì muốn hỏi anh à?” Kim Tại Hưởng mở cửa xe ra, dìu cậu xuống xe, hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc nhìn hắn, chần chừ hồi lâu rốt cuộc nét mặt giãn ra “Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cam đoan có thể bình an sống sót chứ?”
 
Yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỉ cần hắn sống, ở cạnh cậu, đủ rồi.
 
“Ừ, anh cam đoan.” Kim Tại Hưởng nhìn cậu khẳng định, nhẹ nhàng gật đầu.
 
“Vậy em không hỏi gì hết.” Tuấn Chung Quốc nhận được đảm bảo, mỉm cười.
 
Kim Tại Hưởng kinh ngạc nhìn cậu, hai người nhìn nhau nửa ngày bỗng dưng mặt hắn sa sầm “Vậy giờ đến phiên anh hỏi, em vác cái bụng, lại không có bằng lái đi chơi một ngày?”
 
“… Em còn muốn biết chuyện đội trưởng Khương.” Tuấn Chung Quốc lập tức sửa miệng, bày ra vẻ mặt nóng lòng muốn biết.
 
“…”
 
Con đường hoàng kim, nghe tên là biết, có vàng. Có điều không phải là vàng thật mà là dầu mỏ còn hiếm hơn vàng.
 
Ở biên giới nước nào đó có một mỏ dầu sản lượng vô cùng phong phú, người sở hữu là Kim Tại Hưởng. Miếng thịt mỡ này đương nhiên mọi người đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, ai cũng muốn được chia phần, thế nên tổ chức mafia Oriel lớn nhất đề nghị xây một con đường nối thẳng đến đường ống dẫn dầu của nước S, gọi là con đường hoàng kim.  Đó là một công trình khổng lồ, dính líu đến không chỉ đơn giản là mỏ dầu, còn bị cả quân đội các nước xung quanh cùng với các tổ chức khủng bố dòm ngó.
 
Cha đỡ đầu của Oriel chính là Vincent, một gã đàn ông đứng tuổi văn nhã tuấn tú, nổi tiếng nhờ thủ đoạn ác độc, tàn nhẫn. Đương nhiên Kim Tại Hưởng không bị lợi ích che mờ mắt tới nỗi đi hợp tác với lão ta, chuyện này phải bắt đầu kể từ ba năm trước. Ba năm trước chiến tranh biên giới nổ ra, không ít quân đội thừa cơ muốn chiếm lấy mỏ dầu đó.
 
Trên mảnh đất nhìn có vẻ hoang sơ đó có một lực lượng quân sự thực lực hùng mạnh, đội trưởng Raphael khá hòa hợp với Kim Tại Hưởng, ông ta đề nghị bảo vệ mảnh đất đó và nhân viên dưới trướng Kim Tại Hưởng, song cũng có điều kiện. Điều kiện là hắn giả vờ đồng ý hợp tác xây dựng con đường hoàng kim đó với Vincent. Chờ sau khi làm xong bọn họ cũng đủ năng lực tiêu diệt băng mafia Oriel khủng bố hùng mạnh này. Còn lợi nhuận do con đường đó mang lại sau này, ông ta và Kim Tại Hưởng chia 3:7, ông ta dùng để mua vũ khí và gầy dựng quân đội của mình.
 
Không lâu sau đó, lợi dụng cơ hội mua trực thăng, bọn họ chính thức giới thiệu thủ hạ đắc lực của Vincent cho hắn, hủy diệt quân cờ quan trọng nhất trong kế hoạch của Oriel.
 
Nếu không có cô ta tham dự tất cả đều thành bong bóng xà phòng. Vấn đề vì sao Hera muốn làm phản, hắn nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ. Hắn là người làm ăn, chỉ cần lợi nhuận, không cần lý do hoặc là… nhiều chuyện.
 
Khương Đào, con cờ có lợi nhất mà Oriel giấu trong ZF, dùng để thông báo tin tức các nước muốn tiêu diệt bọn chúng nhanh nhất, thế nên chúng có thể mua bán vũ khí, ma túy mà không kiêng dè gì.
 
Trước khi hoàn toàn thành công Hera không chịu tiết lộ nội gián ẩn mình thật sâu trong ZF là ai, mãi đến khi Kim Tại Hưởng dùng bản đồ bố trí tên lửa ra đổi, cô ta mới đồng ý giới thiệu Kim Tại Hưởng đi gặp lão, đương nhiên hậu quả là Khương Đào chỉ có một con đường chết. Do một lần quốc tế hợp tác chiến đấu, Khương Đào tiết lộ tin tức làm một tiểu đội đặc chủng của Raphael bị tiêu diệt, Raphael từng thề không tiếc bất cứ giá nào để bắt được con quỷ này.
 
Kim Tại Hưởng tóm tắt trọng điểm cho Tuấn Chung Quốc nghe xong, cậu vẫn như lạc vào mây mù, há miệng ngây ngốc nửa ngày mới nói “Nói ngắn gọn là, anh có một mỏ dầu. Vincent muốn hợp tác với anh, anh không chịu. Raphael để anh giả vờ hợp tác với chúng, kỳ thật là tìm cơ hội tiêu diệt chúng. Còn Hera cũng muốn giết Vincent nên mới hợp tác với các anh. Khương Đào là con cờ Vincent đặt ở ZF, có lợi cho việc buôn lậu của chúng?”
 
“Thông minh.”
 
“Vậy chẳng phải anh đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm? Không thể ngừng được à?” Tuấn Chung Quốc ôm eo hắn, tim thắt lại, vì sao lòng cậu lại bất an thế này?
 
Kim Tại Hưởng thở dài vuốt mái tóc ngắn của cậu “Ba năm trước anh còn chưa quen em nên mới to gan như thế. Nếu anh biết có ngày em xuất hiện, anh nhất định sẽ không liều mạng. Nhưng bây giờ đã lỡ leo lên lưng cọp rồi.”
 
Nói xong thấy mặt cậu vẫn khó coi, tiếp tục nói “Chỉ cần kế hoạch không có bất ngờ, anh sẽ không sao. Anh cũng sợ chết, nếu anh chết rồi em làm sao đây? Thế nên vì em, anh sẽ làm đủ mọi cách để thành công. Tin anh đi.”
 
Tuấn Chung Quốc nghẹn ngào chỉ mặt hắn mắng “Anh là người làm ăn bình thường, mắc gì phải dây dưa với đám người đó! Lúc đầu em đã nói với anh, em chỉ muốn có một gia đình bình thường. Anh nhất định dính lấy em, dắt em lên thuyền giặc rồi bây giờ tặng cho em một cú thế này, mới nãy còn cam đoan với em nhất định bình an, bình an cái đầu anh ấy! Đồ lừa đảo!”
 
Kim Tại Hưởng thấy cậu như thế thì hoảng, hấp tấp an ủi “Em đừng giận, không lại động thai… Chúng ta vào trước…”
 
“Anh còn biết nói con!! Mạng anh đều treo lên rồi! Con ra đời đáng thương cỡ nào! Nói không chừng không cẩn thận sẽ giống như em, anh là đồ lừa đảo!” Vốn từ chửi mắng của Tuấn Chung Quốc rất nghèo nàn, tức đỏ cả mặt, càng nghĩ càng giận nhè trên người Kim Tại Hưởng mà đấm đá.
 
“Ui da, bạo lực gia đình, bạo lực gia đình! Anh chưa bị Vincent làm thịt đã bị em đánh chết rồi.” Kim Tại Hưởng không dám tránh, đứng đực ra đó mặc cậu “chào hỏi”, miệng không quên năn nỉ nịnh nọt lấy lòng.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com