Chương 54: Ngoan hơn anh nhiều
Ánh mắt Tuấn Chung Quốc láo liên, cầm tách trà lên hớp một ngụm, tìm cách giấu diếm. Trong lúc đó Chí Mẫn vẫn nhìn cậu chằm chằm.
“Ha ha… có thể lắm…”
Chí Mẫn nghe xong nét mặt không giấu được thất vọng tràn trề, đập mạnh tay xuống bàn gằn giọng “Tuấn Chung Quốc, cậu không biết là mình không nói dối được sao!”
Quả thật hành động đột ngột của cậu ấy làm Tuấn Chung Quốc giật mình, siết chặt tách trà bằng nhựa chịu nhiệt trong tay, cắn môi dưới im lặng. Lòng đầy áy náy nhưng trước khi nắm bắt rõ toàn bộ sự việc, cậu không thể nói cho Chí Mẫn nghe.
Mặc dù Chí Mẫn là bạn thân nhất của cậu nhưng cậu càng khao khát có một mái ấm hơn. Nếu gia đình đó không có Kim Tại Hưởng, nó sẽ không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa. Cậu chờ hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng đợi được một tương lai hạnh phúc, cho dù bạn bè có từ bỏ cậu cũng phải bảo vệ Kim Tại Hưởng.
“Chí Mẫn, xin lỗi, tớ… Tớ phải đưa cơm trưa cho Tại Hưởng.” Tuấn Chung Quốc vội vàng đứng dậy cầm hộp cơm định đi, cậu không biết tiếp tục ngồi thêm một lát liệu cậu có thay đổi ý định mà nói hết cho Chí Mẫn nghe không, dù sao cậu ấy cũng là một trong số ít người bao nhiêu năm nay thật lòng đối xử tốt với cậu.
Chí Mẫn nhìn cậu hoảng hốt bằng ánh mắt phức tạp, môi nhếch lên cười khổ “Tiểu Quốc, có phải cậu cho rằng tớ là người vì chiến công của mình mà hi sinh hạnh phúc của người khác không?”
“Không, cậu không phải! Chí Mẫn, tớ…” Tuấn Chung Quốc nghe câu này mà xót xa không thôi, vội vàng níu tay Chí Mẫn, muốn giải thích với cậu nhưng há miệng nửa ngày lại không thốt ra được một chữ.
Chí Mẫn cúi đầu trầm ngâm, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nhìn cậu cười thoải mái “Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi vậy. Mang cơm cho chồng cậu đi.” Nói xong không đợi Tuấn Chung Quốc phản ứng liền đứng dậy đi ra khỏi quán.
Ánh mặt trời chiếu trên cảnh phục của cậu dường như phủ một tầng sáng chói mắt, song bóng lưng thẳng tắp có vẻ cứng ngắc.
Tâm tình Tuấn Chung Quốc xuống thấp, ngồi trong xe mà nghĩ ngợi lung tung, có phải cậu quá ích kỷ rồi không? Có phải làm tổn thương Chí Mẫn rồi không? Đến công ty rồi cậu vẫn không nghĩ thông được, lên tới tầng cao nhất càng không có thời gian mà suy nghĩ, bởi vì…
“Hera phái người tập kích các anh à?”
Cậu trợn mắt há mồm chỉ vào đầu tóc, quần áo Kim Tại Hưởng. Cái đầu cứ như vừa bị hỏa tiễn bắn trúng, một bộ đồ tây đẹp đẽ bây giờ phất phơ trên người hắn.
Trịnh Hạo Thạc ngồi một bên thở dốc càng bi thảm hơn, tóc tai khả nghi rải rác trên nền nhà, dựa vào màu sắc và độ dài của nó, Tuấn Chung Quốc đoán đó là sản phẩm xuất ra từ hắn. Còn hắn bây giờ thì, đơn giản là áo rách quần manh, khóe miệng tím bầm, có thể thấy người ra tay ác ôn cỡ nào.
Cậu hoàn toàn không biết, vết thương trên miệng Trịnh Hạo Thạc là do Kim Tại Hưởng banh ra.
“Không có… Bảo bối, sao em tới đây.” Nghe trợ lý thông báo, Kim Tại Hưởng thắc mắc, cầm giúp Tuấn Chung Quốc hộp cơm to quá khổ.
Tuấn Chung Quốc đau lòng, lo lắng dùng ngón tay bới lại cái đầu tổ quạ của Kim Tại Hưởng, liếc mắt thấy mặt hắn còn nguyên một dấu tay đỏ thẫm thì càng tức hơn “Mang cơm cho anh, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Quốc Quốc! Ao em đặc bụt ang ơm o ó (sao em đặc biệt mang cơm cho nó)” miệng bị kéo banh ra không nhẹ, Trịnh Hạo Thạc ú ớ nói không rõ ràng, thỉnh thoảng lại phun nước miếng.
Tuấn Chung Quốc nghe mà đầu óc mù tịt, tỏ vẻ ghớm ghiếc lau nước miếng Trịnh Hạo Thạc phun trúng quần áo Kim Tại Hưởng.
“Rốt cuộc là ai đánh hai người!! Em chém chết nó!” Thấy cả hai không ai chịu giải đáp thắc mắc của mình, tâm tình Tuấn Chung Quốc vốn hơi bất ổn cuối cùng bùng nổ, đập bàn cái rầm, hai người hoảng hồn bất giác rụt đầu rụt cổ.
Mắt Kim Tại Hưởng lập lòe nửa ngày, rốt cuộc e dè hỏi “Nếu… anh nói… miệng của nó do anh xé, em tin không?”
…Cuối cùng, dưới sự giải thích không đầu không đuôi của cả hai, Tuấn Chung Quốc biết chân tướng xong thiếu điều muốn rớt nước mắt.
Kim Tại Hưởng mở hộp cơm ra mới biết vì sao Tuấn Chung Quốc đặc biệt ngàn dặm xa xôi mang cơm cho hắn, lại là thịt bò và trứng gà sống nhăn, làm ơn đi, muốn huấn luyện hắn thành tuyển thủ thi Olympic à? Nếu thật sự có thuốc tăng lực dám cậu cũng cho hắn ăn luôn lắm.
Tuấn Chung Quốc sắp cơm đàng hoàng xong gọi Trịnh Hạo Thạc lại ăn chung luôn, rót nươc cho hai người thấm giọng xong, hơi do dự hỏi “Hưởng… em muốn nói chuyện Hera cho Chí Mẫn nghe, được không?”
Kim Tại Hưởng đang gắp đồ ăn khựng lại, nghiêm túc nhìn cậu “Chỉ cần em cảm thấy đúng, em cứ làm đi.” Cho dù phải dùng mạng hắn ra đánh cược.
Câu này phảng phất như có ma lực trí mạng, nặng nề đánh vào lòng Tuấn Chung Quốc, ngóng nhìn đôi mắt sáng ngời sâu không thấy đáy của Kim Tại Hưởng, dường như cả người đều lọt vào biển sao mênh mông sáng lạn đó, không thể thoát ra được.
“Khụ… ao ầm về òng mình ăn ôi (tao cầm về phòng mình ăn thôi)” Thấy hai người không coi ai ra gì si tình nhìn nhau, Trịnh Hạo Thạc nổi hết da gà, đứng dậy bê hộp cơm phần mình, gắp thêm mấy miếng thịt bò, giống như ông già một bên cảm thán cho đôi tình nhân cuồng dại, một bên lắc lư vác cái môi xanh tím đi về phòng mình.
Tuấn Chung Quốc sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc một tháng sau kể hết đầu đuôi sự việc cho Chí Mẫn nghe.
Nghe xong Chí Mẫn một mực im lặng không nói, hồi lâu sau cậu nhìn Tuấn Chung Quốc với vẻ khó hiểu “Vì sao cậu quyết định nói cho tớ biết?”
“Bởi vì, cậu sẽ không vì chiến tích của mình mà hi sinh hạnh phúc của tớ.” Tuấn Chung Quốc chân thành nhìn cậu, mắt thoáng nét cười.
Ngày hôm đó cậu ấy mặc quân phục đứng dưới ánh mặt trời khiến cậu nảy sinh ảo giác, hình như khoảng cách giữa cậu và cậu ấy đang từ từ cách xa. Cậu không biết là mình cách bộ quân phục đại biểu cho chính trực, vinh dự đó càng lúc càng xa, hay là bạn thân của cậu, Chí Mẫn?
Chí Mẫn nghe xong kinh ngạc nhìn cậu chòng chọc, đột nhiên cười khẽ, nắm tay lại che miệng giấu đi tiếng cười như chuông ngân, khóe mắt lấp lánh ánh sáng.
Tuấn Chung Quốc thất vậy là hiểu lòng cậu, buông lỏng tâm tình, dưới ánh mặt trời cũng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Bụng lớn thế này rồi, có khó chịu không?” Chí Mẫn thò tay, e dè sờ bụng Tuấn Chung Quốc.
Mới hơn năm tháng mà đã bắt đầu giống như bong bóng phình lên rồi.
Tuấn Chung Quốc cúi đầu sờ sờ bụng mình, lòng cực kỳ mềm mại “Còn tạm được, tớ cũng không nôn nghén, các cục cưng rất biết thương tớ.”
“Kim Tại Hưởng tốt với cậu nhỉ.”
“Anh ấy…” Đang định nói Kim Tại Hưởng rất tốt với cậu, lại phát hiện nhân vật chính của cuộc thảo luận đã tới.
Kim Tại Hưởng xẹt vào quán trà nhanh như gió, cầm ly trong tay Tuấn Chung Quốc lên uống một hơi mới phát hiện là nước lọc, sắc mặt giãn ra, nghênh ngang quàng vai cậu dựa vào ghế, mắt không ngừng đảo chung quanh.
Tuấn Chung Quốc ngạc nhiên hỏi “Nhìn gì thế?”
“Trịnh Hạo Thạc chạy rồi!! Hôm nay mẹ nó dẫn Dương Thông tới chỗ anh quậy, cứ nhất quyết là anh giấu nó đi, trời đất chứng giám, anh ước gì hắn kết hôn cho rồi.” Kim Tại Hưởng tức tối, cảm thấy Trịnh Hạo Thạc quá thiếu nghĩa khí, ít ra trước khi chạy cũng phải thông báo cho mình biết chứ?
“Vậy anh lén lén lút lút nhìn ngó cái gì? Hắn trốn ở quán trà này à?” Tuấn Chung Quốc vẫn chưa hiểu.
Kim Tại Hưởng nghe xong đau khổ chống trán “Bọn họ canh chừng anh cả ngày nay rồi! Mới rồi anh ở bên ngoài giả vờ đi toilet, sau đó chui cửa sổ ra!”
Tuấn Chung Quốc và Chí Mẫn đều nhìn hắn bằng vẻ mặt ngu ngốc, Tuấn Chung Quốc không nhịn được hỏi một câu khiến Kim Tại Hưởng hóa đá “Nếu anh không giấu thì trốn cái gì? Bộ anh đến đây gặp em bọn họ cũng có ý kiến à?”
“Anh… chẳng phải là chột dạ chút sao…” Hắn và Trịnh Hạo Thạc cấu kết làm bậy bao nhiêu năm nay, nói Trịnh Hạo Thạc chạy mà hắn không biết? Đổi lại là hắn hắn cũng không tin, nói chi người khác.
Chí Mẫn phì cười, áy náy liếc Tuấn Chung Quốc một cái, đứng dậy tạm biệt “Tiểu Quốc, tớ về đơn vị đã, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
“Ừ, bái bai.”
Chí Mẫn đi ra đến cửa thì lướt ngang qua người bà Trịnh, không biết vì sao cậu quay đầu nhìn cô gái trẻ đi bên cạnh người phụ nữ đứng tuổi đó thêm một chút, có lẽ vì đáy mắt cô ấy thoáng nét thận trọng.
Rốt cuộc bà Trịnh cũng cũng tóm được Kim Tại Hưởng, nói gì cũng không chịu buông tha. Giọng điệu thê lương tức giận buồn đau, câu nào cũng không thoát được chữ chết, Tuấn Chung Quốc nghe mà tim đập chân run.
Mẹ Trịnh Hạo Thạc nói nếu tìm không được hắn, hôn lễ mà hủy là bà nhảy sông tự tử.
Dương Thông im lặng đứng bên, thân hình vẫn thẳng tắp kiêu ngạo như cũ, cằm bạnh ra không lên tiếng.
“Cô!! Con không giấu thật mà, chúng ta về nhà nói!” Kim Tại Hưởng khóc không ra nước mắt, lần này hắn nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Bà Trịnh nào chịu về nhà, nhân cơ hội đang có sức phải ra sức mà quậy, tốt nhất là quậy cho Kim Tại Hưởng tan nát, phải giao Trịnh Hạo Thạc ra.
Cục diện căng thẳng mười mấy phút, người xem càng lúc càng đông, không ít người sung sướng bê trà xem kịch, thậm chí có người còn ngồi đó cắn hột dưa.
Tuấn Chung Quốc thấy vậy nheo mắt, lén lút nhéo tay Kim Tại Hưởng ra dấu bằng mắt cho hắn, kế đó bắt đầu làm bộ đau đớn ôm bụng rên rỉ.
“Ui da… chồng ơi… đau bụng ~”
Mọi người nghe xong giật mình, nhất là Kim Tại Hưởng, biểu diễn càng lâm li bi đát, sắc mặt căng thẳng, tay run run đỡ lấy mặt Tuấn Chung Quốc “Bảo bối! Em làm sao thế!!”
“Bụng… bụng em đau quá…”
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Nói xong bế ngang Tuấn Chung Quốc lên xông ra ngoài, lưu lại mọi người bị một màn bất ngờ này làm cho sửng sốt hết ráo.
Lấy tốc độ như chạy thi ôm Tuấn Chung Quốc ra đến bãi đậu xe, nhẹ nhàng đặt Tuấn Chung Quốc xuống xong, vòng qua đầu xe chui vào ghế lái, đóng cửa nổ máy, một loạt động tác trơn tru liền mạch không ngừng lấy một giây.
Xe chạy hơn trăm mét, hai người mới bình thường trở lại.
“Không hổ là con trai ba, chưa ra đời đã giải vây dùm ba con rồi.” Kim Tại Hưởng tự hào.
Tuấn Chung Quốc bất mãn bĩu môi “Phải nói là em diễn giỏi.” Kế đó lập tức nghiêm nghị hỏi hắn “Có thật là anh không biết Trịnh Hạo Thạc đi đâu không?”
Kim Tại Hưởng lắc đầu “Không biết thật mà. Với lại anh cũng không dè nó sẽ lâm trận giở ra chiêu này, thiệp mời đều đã gửi hết rồi.”
“Vì sao anh ấy nhất quyết không chịu lấy cô Dương chứ?”
Tuấn Chung Quốc nghĩ mãi không ra, tuy cô Dương có vẻ âm trầm, nhưng tính cũng không tệ, hình thức cũng được.
Kim Tại Hưởng không nghĩ tới Tuấn Chung Quốc lại hỏi chuyện này, mắt hơi tối lại, trầm ngâm hồi lâu mới nói “Có lẽ vì thời niên thiếu Trịnh Hạo Thạc từng yêu một cô bé.”
“Hả?”
“Cụ thể thế nào thì anh không rõ, hỏi kiểu gì nó cũng không chịu nói. Nó chỉ nói cho anh biết, cô bé đó gọi là Ami.”
“Người ngoại quốc hả?”
“… Bảo bối, cái đó không quan trọng, tóm lại không cần nói chuyện bọn họ nữa. Hôm nay các con trai của ba có ngoan không ~”
Nhờ quan hệ tư nhân, hai người đi siêu âm mới biết hai bảo bối trong bụng không phải thai long phượng hai vợ chồng trông đợi mà là hai cậu nhóc. Thương gia Kim Tại Hưởng hơi thất vọng vì không lấy được tàu du lịch nhưng vẫn nhanh chóng đón nhận tin vui này.
Cả nhà họ Kim càng vui hơn, cả nước ăn mừng, à, cả nhà ăn mừng mới đúng. Bà Kim lại kích động ngất xỉu hai lần, sau đó cầm điện thoại lên giở danh bạ ra gọi từng số một.
“Ngoan hơn anh nhiều.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com