Chap 47: Phát hiện
Mấy lời sến súa này Chính Quốc nói không nổi, cậu trốn ra phía sau một chút, thì bị Thái Hanh đuổi theo.
"Có gọi chồng không hả?" Thái Hanh vẫn nhây.
Bên tai Chính Quốc hơi đỏ lên, thật sự cậu vẫn chưa quá quen được với nhịp điệu này, mấy ngày trước nắm tay với Thái Hanh thôi mà đã thấy quá giới hạn rồi, bây giờ không chỉ ôm rồi hôn, mà còn chỉ trong vòng 10 phút cả hai đã come out thành công nữa.
Quá thuận lợi, Thái Hanh cũng rất nhiệt tình với cậu, nhiệt tình đến mức trực tiếp lôi cậu lên như tên lửa, toàn bộ quá trình đều phát triển nhanh đến chóng mặt, làm cho cậu cảm thấy như là đang nằm mơ vậy.
Thái Hanh nheo mắt: "Bây giờ không gọi cũng được, giữ lại nào tới lúc thích hợp thì gọi."
Thấy chủ đề lại tiến triển theo hướng không bình thường, Chính Quốc vội vàng đổi chủ đề.
"Sao ba anh lại cảm thấy là do anh bẻ cong em vậy." Chính Quốc nói, "Rõ ràng là..."
Rõ ràng là cậu bẻ cong Thái Hanh mà, nếu không phải cậu thẳng thắn nói rõ xu hướng tính dục của mình cho Thái Hanh, thì Thái Hanh sẽ không đau khổ vì chuyện cậu là gay, không thể làm bạn thân tốt nhất với hắn được nữa, cũng sẽ không thử bẻ cong bản thân, thì chắc chắn bây giờ hắn vẫn là trai thẳng rồi.
Chính Quốc còn chưa nói xong, Thái Hanh lại đột nhiên bế cậu lên đi tắt đèn, sau đó dưới ánh sáng mờ ảo tiếp tục ôm cậu đi lên phía trước đến chỗ cửa sổ sát đất.
Kéo tấm màn ra, nơi này là trung tâm thành phố náo nhiệt, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, có thể thấy xe cộ tấp nập qua lại, ánh đèn rực rỡ hội tụ như dải ngân hà.
Chính Quốc bị ép vào cửa sổ sát đất.
"Phong cảnh đẹp thật." Thái Hanh trầm giọng nói.
Chính Quốc quay đầu lại: "Ừm."
Còn chưa kịp nhìn thêm dòng người qua lại như dòng suối nhỏ, thì cằm Chính Quốc bị nắm giữ, một cánh tay dùng sức quay đầu cậu lại.
Khuôn mặt Thái Hanh bị ánh đèn neon bên ngoài thắp sáng một nửa, sống mũi cao thẳng đổ bóng lớn lên một bên mặt, ánh sáng và bóng tối cùng hỗn loạn giao nhau khiến đôi mắt của Thái Hanh thâm trầm đến đáng sợ.
"Đừng nhìn ra ngoài nữa," Thái Hanh chậm rãi lại gần, "Nhìn anh này."
Liệu người khác có thấy họ đang đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn cao tầng không?
Chính Quốc không biết, nhưng cậu cũng không từ chối yêu cầu của Thái Hanh, cậu cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi hắn.
"Mở miệng ra." Thái Hanh nhẹ nhàng nói.
___________
Nụ hôn kéo dài rất lâu, ở giữa có rất nhiều chuyện thay đổi, khiến Chính Quốc khẽ run lên.
Đây là khách sạn chỉ dành cho hai người họ, có đầy đủ các loại trang thiết bị, nếu Thái Hanh muốn làm gì thì cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.
Tính xâm lược của Thái Hanh bây giờ quá mạnh, Chính Quốc có hơi bất an cùng sợ hãi, nhưng cậu không kêu dừng lại.
Cuối cùng Thái Hanh cũng dừng lại rồi kéo giãn khoảng cách.
"Được rồi, chúc mừng chúng ta come out thành công." Thái Hanh hôn lên chóp mũi của Chính Quốc, "Em tắm rửa rồi đi ngủ trước đi, anh làm sau."
Chính Quốc chần chừ: "Anh trước đi, anh cần hơn mà."
Thái Hanh nhìn Chính Quốc: "Mau đi đi, còn bày đặt khách sáo nữa, hai tiếng sau anh sẽ chiếm phòng tắm đó."
Chính Quốc vẫn không nói mấy lời linh tinh như cùng nhau tắm đi, mà đi vào phòng tắm.
Trước tiếng nước vang lên từ phòng tắm, một mình Thái Hanh đứng ở cửa sổ sát đất, thở dài một hơi.
Vào một ngày trọng đại như vậy, hắn không thể hoàn toàn kiểm soát tốt cảm xúc của mình.
Chính Quốc hẳn là muốn nói, sao ba của hắn lại cho rằng chính hắn là người bẻ cong cậu? Rõ ràng là người khác bẻ cong cậu.
Hắn không muốn nghe những lời này cho nên vội vã cắt ngang, khiến Chính Quốc không thể nói hết lời.
Nhưng cho dù Chính Quốc không nói, thì lúc nào hắn cũng nhớ rõ, trước khi ở bên hắn, Chính Quốc đã từng có một mối tình thầm kín chôn sâu trong lòng.
Hắn tin vào con người của Chính Quốc, tin rằng sau khi Chính Quốc ở bên hắn cậu sẽ không mập mờ với người khác nữa, nhưng thứ cảm xúc đố kỵ này trước giờ đều không bao giờ có thể hiểu được điều đó.
Chi bằng nói, bây giờ hắn và Chính Quốc ngày càng thân mật, rất nhiều tâm tư trước kia hắn không để ý đều tùy ý lớn lên, bây giờ còn người thật của hắn còn vô lý ngang ngược hơn là trước kia nữa, ngang ngược đến mức rất nhiều người không thể chịu được.
Thứ cảm xúc phức tạp lại càng trở nên rõ nét.
Hắn muốn chiếm lấy Chính Quốc, muốn độc chiếm Chính Quốc, muốn... để lại dấu vết của mình trên người Chính Quốc.
___________
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Chính Quốc và Thái Hanh cùng nằm trên giường.
Họ đã không ngủ chung với nhau từ lúc khai giảng học kỳ này, Thái Hanh kích động đến mức ôm Chính Quốc lăn qua lăn lại trên giường 2 vòng.
"Lần cuối cùng chúng ta ngủ với nhau đã là lần trước rồi." Thái Hanh cảm thán.
"Lần cuối cùng nghe anh nói nhảm cũng là lần trước rồi." Chính Quốc cũng cảm thán.
"Ô hô, thì ra em vẫn còn dỗi anh?" Thái Hanh giả vờ tức giận, hừ lạnh một tiếng, "Em có biết người cuối cùng nói với anh kiểu này bây giờ thế nào rồi không?"
Chính Quốc cười: "Vậy chắc Kim tổng của chúng ta sẽ là kiểu trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản đi."
"Em biết thì tốt, bây giờ anh cho em một cơ hội chuộc lỗi." Thái Hanh nựng mặt Chính Quốc, "Anh thuê một phòng bên cạnh trường học, buổi tối rảnh chúng ta ra đó ngủ nha? Buổi trưa vẫn có thể ở ký túc xá."
Giọng điệu của Thái Hanh về sau càng dịu dàng hơn, Chính Quốc mặc cho Thái Hanh đang cưng nựng khuôn mặt của mình, phân tích nói: "Như vậy thời gian ở phòng đó sẽ không có nhiều, sẽ lỗ mất."
"Anh là người thích ăn thua lỗ vậy đó." Thái Hanh nói, "Dù sao anh cũng sẽ thuê, em đồng ý thì phòng đó có người ở, em không đồng ý thì phòng đó để trống."
Chính Quốc: "... Cách làm ăn của Kim tổng thật là mới lạ, lỡ ngày nào đó anh phá sản thì về nhà giặt quần áo nấu cơm cho em đi, em nhặt rác nuôi anh."
"Mấy chuyện cực nhọc đó sao có thể để em làm được." Thái Hanh ôm mặt Chính Quốc vào trong lồng ngực mình, "Bé cưng à, nhặt rác cứ để anh làm là được rồi, em chỉ cần ra ngoài hóng mát thôi."
Chính Quốc: "... Ngạt chết em rồi."
Thái Hanh buông Chính Quốc ra, nhẹ giọng nói: "Em chịu không được hả?"
Chính Quốc cảm nhận được hơi ấm trên người Thái Hanh, gật gật đầu.
Hai người yêu nhau, từng bước cận kề, không có gì là không tốt cả.
Huống chi cậu tin rằng Thái Hanh sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cậu, Thái Hanh cũng giống cậu, đều là những kẻ chập chững thăm dò đối phương, lần đầu yêu đương nên vẫn chưa có kinh nghiệm.
___________
Đêm khuya, Chính Quốc chìm vào giấc ngủ say.
Thái Hanh trong đêm tối vẫn mở hai mắt.
Hắn và Chính Quốc ôm nhau mặt đối mặt, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Thái Hanh hôn lên môi Chính Quốc, hơi thở của cậu vẫn rất đều đặn không thay đổi.
Chắc là ngủ sâu lắm rồi đây.
Thái Hanh đứng lên, đi vòng qua bên kia, khẽ vuốt cần cổ mắt lạnh của cậu.
Chính Quốc... bây giờ Chính Quốc chỉ thuộc về một mình hắn.
______________________
10 giờ có tiết học, nên Chính Quốc đã cài báo thức vào lúc 8 giờ, đồng hồ vừa reo lên, cậu liền tỉnh dậy.
Bên cạnh giường trống không, , có lẽ vì nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức nên một cái đầu ló ra từ phòng tắm.
Thái Hanh đang đánh răng, trông rất có tinh thần.
"Anh dậy sớm thế?" Chính Quốc xoay người đứng dậy, "Sao không gọi em."
"Còn nhiều thời gian ngủ như vậy mà gọi em dậy là sẽ bị thiên lôi đánh đó." Giọng Thái Hanh mơ hồ.
Chính Quốc đi tới bồn rửa mặt, Thái Hanh đi theo, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, bây giờ thì giọng nói đã rõ hơn: "Anh kêu người mang bữa sáng lên rồi, không cần đi kiếm chỗ ăn trên đường đâu, nên còn rất nhiều thời gian, em cứ thong thả."
Chính Quốc gật gật đầu, bắt đầu rửa mặt.
Thái Hanh rửa mặt xong cũng không đi ra, mà ở bên cạnh ngắm cậu.
Ngắm cậu đánh răng, ngắm cậu rửa mặt, ngắm cậu...
"... Anh cũng muốn theo em đi vệ sinh hả?" Chính Quốc không thể tin được.
Thấy Thái Hanh không biết xấu hổ mà gật đầu, Chính Quốc đóng sầm cửa lại, không cho Thái Hanh nhìn nữa.
Thái Hanh nheo mắt lại.
Chính Quốc là một người khá dè dặt, trong thời gian yêu đương, cậu sẽ thấy xấu hổ nếu đi vệ sinh cùng nhau, có nhiều chuyện hắn không cho Chính Quốc biết quả nhiên không sai.
___________
Chính Quốc một mình trong nhà vệ sinh, không còn thấy Thái Hanh nữa, cuối cùng sự chú ý của cậu cũng quay trở lại bản thân thay vì bị Thái Hanh đứng bên cạnh thu hút.
Lúc trước làm bạn bè cậu và Thái Hanh cũng dính nhau như hình với bóng, bây giờ làm người yêu với nhau rồi thì cậu và Thái Hanh vẫn dính nhau như hình với bóng y như vậy, nghe thì có vẻ không khác gì mấy, nhưng trên thực tế thì kém xa.
Kỹ năng hôn của Thái Hanh tiến bộ rất nhanh, nhưng bất kể là Thái Hanh vụng về, hay Thái Hanh đang ngày càng thành thạo thì cậu đều thích hết.
Được hôn môi với người mình thích thật sự là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.
Chính Quốc mang theo tâm trạng vui vẻ duỗi thẳng tay chân trước khi mở cửa đi ra ngoài, động tác này không biết đã kéo dây thần kinh nào, mà khiến lưng cậu đột nhiên tê dại.
Cái kiểu không quá đau, cũng không làm cậu khó chịu nhưng lại hơi tê ngứa là lạ.
Chính Quốc khó hiểu thử quay đầu nhìn lưng của mình, nhưng do góc nhìn bị hạn chế nên không thấy được gì cả.
Chính Quốc từ trong toilet đi ra rửa tay, sau đó vươn tay gãi lưng.
Thái Hanh vẫn luôn để ý tới tình hình của Chính Quốc lập tức nói: "Sao vậy, ngứa lưng hả?"
"Hơi ngứa." Chính Quốc nói.
"Để anh xem cho." Thái Hanh đi tới, không chút dấu vết đẩy Chính Quốc quay sang hướng khác, để Chính Quốc đối mặt với tấm gương ở bồn rửa mặt, khỏi phải thông qua gương mà nhìn thấy được tình hình phía sau.
Thái Hanh ngắm kiệt tác của mình.
Trên làn da trắng nõn ban đầu của Chính Quốc được điểm xuyết thêm những dấu hồng nhạt, từng cái từng cái một dọc theo cột sống lan xuống phía dưới, dày đặc, lộ ra một vẻ đẹp lạ kỳ.
Khóe miệng Thái Hanh cong thành nụ cười, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thái Hanh kéo áo Chính Quốc xuống, vẻ mặt vẫn như thường: "Em bị muỗi đốt thôi, nhưng cũng đỡ nhiều rồi, để buổi trưa anh bôi thuốc ngứa cho em, không sao đâu."
"Chỗ này mà cũng có muỗi hả?" Chính Quốc nghi ngờ, sau đó quan tâm Thái Hanh, "Anh có bị cắn không vậy?"
"Anh không bị cắn." Thái Hanh nhịn không được cúi người hôn Chính Quốc, thỏa mãn híp mắt lại, "Thịt của Quốc Quốc thơm hơn, nên muỗi hư chỉ biết chăm chăm cắn em thôi."
______________________
Chính Quốc về ký túc xá để thay quần áo trước, tụi Tiểu Béo đã giúp cậu chiếm một chỗ ngồi, để khi cậu đến là có chỗ ngồi tốt.
Hai thằng bạn cùng phòng nháy mắt với cậu, Chính Quốc dở khóc dở cười: "Tụi mày làm sao vậy?"
"Tụi tao còn định xin nghỉ giúp mày đó Chính Quốc, vậy mà mày lại đến đúng giờ!" Tiểu Béo thở dài, "Đây là loại tinh thần gì vậy, đúng là học bá mà!"
"Lộn xộn cái gì." Chính Quốc cười phản bác, nhưng cũng không giải thích gì nhiều về chuyện xảy ra giữa cậu và Thái Hanh.
Hôm nay nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, Chính Quốc không xem dự báo thời tiết, sau một buổi sáng, toàn thân cậu mặc quần áo xuân thu đổ đầy mồ hôi.
Đặc biệt là lúc tan học buổi sáng, nhìn mặt trời bên ngoài như muốn thiêu đốt, Chính Quốc phải bất chấp cái nắng cháy da cháy thịt trong 12 phút để đi bộ về ký túc xá trong lòng cảm thấy thật tuyệt vọng.
Tiểu Béo cũng mặc quần áo xuân thu, trên người còn đổ mồ hôi nhiều hơn Chính Quốc nữa.
Tiểu Béo đau khổ nói: "Không phải chứ, hồi sáng còn rất mát mà, tao cảm giác như mùa xuân mới qua được hai ngày thôi, mà bây giờ trực tiếp sang mùa hè luôn rồi?"
"Đi thôi, càng kéo dài tới giữa trưa thì càng nắng hơn nữa." Văn Kha nói.
Câu này có lý, thế là ba người dưới trời nắng gắt đi về ký túc xá, về tới ký túc xá là cả đám đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Thái Hanh còn chưa trở về, trong ký túc xá chỉ có ba người bọn họ.
Chính Quốc vốn định vào nhà vệ sinh thay quần áo, nhưng Tiểu Béo đã vội vàng cầm khăn giấy đi trước cậu một bước: "Đột nhiên tao muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa rồi, xin lỗi người anh em!"
Văn Kha khát nước muốn xỉu, liều mạng rót nước cho mình, còn Chính Quốc lấy một cái áo ngắn tay từ trong tủ quần áo ra.
Đều là đàn ông con trai với nhau, nên chẳng có việc gì phải ngại ngùng khi thay quần áo cả. Chính Quốc cởi cái áo xuân thu đang mặc trên người ra, đang định mặc áo tay ngắn vào, thì nghe thấy tiếng Văn Kha ho sặc sụa.
"Tao đi đã." Văn Kha luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau sạch nước bắn lên người, sau đó vừa ho vừa quay người đi: "Không phù hợp với trẻ em, không phù hợp với trẻ em."
Chính Quốc: "... Cái gì?"
Chính Quốc tưởng cậu thay quần áo ở đây làm Văn Kha thấy không thoải mái, trong lòng vẫn có chút khó hiểu: "Tao nhớ lúc trước chúng ta ở trong chung ký túc cũng thường xuyên lười vào phòng vệ sinh mà trực tiếp thay ở đây mà?"
"Ý tao không phải vậy," Tai Văn Kha đỏ hết cả lên, xua xua tay, "Chính Quốc, mày với anh Kim cũng ác chiến quá đó."
Ác chiến?
Chính Quốc cau mày, lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Cậu bước vài bước tới chiếc gương lớn trong ký túc xá, quay lưng lại với gương rồi quay đầu lại.
......
Chính Quốc hít một ngụm khí lạnh.
Cậu không biết.
Cậu hoàn toàn không biết, Thái Hanh cũng chẳng nói cho cậu.
Thái Hanh đã lén để lại dấu hôn trên người cậu mà cậu không hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com