Chín: Duyên Nợ Âm Dương
Vừa tốt nghiệp khóa nghiệp vụ hành chính cao cấp xong, Thái Hanh nhận lệnh về trấn giữ một huyện miền núi xa xôi hiểm trở. Là một quan huyện trẻ tuổi, chưa vợ, nên cuộc sống ở nhiệm sở mới của Hanh có phần khó khăn.
Anh dọn về ở tại một công thự vốn dành cho người tiền nhiệm, mà khi chuyển đi, ông ta và gia đình đã dọn ra không chừa lại thứ gì. Ngày đầu tiên mới tới công đường, Thái Hanh đã gặp ngay một chuyện lớn.
Người ta báo tin một dịch bệnh mới bùng phát ở một làng trên thượng nguồn dòng sông duy nhất chảy qua huyện lỵ. Tình hình này không khéo dịch sẽ lây lan nhanh chóng cho xem!
Một mặt tổ chức mấy đoàn cứu trợ, chữa bệnh cho dân; mặt khác Thái Hanh báo động về tỉnh nhờ chi viện phương tiện cấp cứu. Nhưng chi viện chưa kịp tới thì ngay sáng hôm đó dịch đã lan tới sát thị xã.
Không chậm trễ, Thái Hanh cùng với gần một chục thuộc cấp đã đi ngay về một xã giáp với thị xã, xã Đơn Hóa. Nơi đây chỉ trong vòng vài giờ đã có gần chục người ngã bệnh và bốn năm người đã chết mà chưa kịp uống giọt thuốc nào! Bức bách quá, đích thân Hanh phải xăn tay áo tham gia nhóm cấp cứu.
Anh ra lệnh tập trung hết người mắc bệnh về một sân trường học, cho học trò nghỉ học. Rồi kêu gọi những ai rành nghề thuốc trong xã, hễ biết thuốc gì có thể trị được dịch tả thì ra tay cứu giúp các nạn nhân.
Đến giữa trưa thì thuộc cấp báo cáo số người tử vong đã lên trên hai chục và còn nhiều người đang kêu la, oằn oại. Trong số người đang hấp hối được khiêng về trường học có một chàng trai trẻ, mà vừa thoạt nhìn qua Thái Hanh đã giật mình, bởi cách phục sức của anh ta không giống với người trong làng.
Tuy nhiên, do cứu bệnh cấp bách nên Hanh chỉ lưu ý thoáng qua thôi, rồi sau đó cùng lao về cứu chữa cho hơn chục ca bệnh khác nữa. Cho đến chiều tối hôm đó thì cơn dịch có phần giảm bớt, khi có đoàn chi viện về tới. Họ đem theo nhiều thuốc men và tận tình cứu chữa...
Cũng đến lúc đó thì Thái Hanh đã mệt phờ người. Anh bất kể sạch dơ, cứ nằm lăn ra đất mà nghỉ. Bỗng anh nghe một tiếng rên nhỏ gần đó. Nhìn sang, Hanh thấy có một người đang cố bò lê ở sân cỏ, cách chỗ các nạn nhân kia khá xa.
- Một chàng trai!
Thái Hanh ngẩng lên nhìn kỹ và anh kêu lên lần nữa:
- Anh ta.
Thì ra người đang bò lê kia chính là chàng trai anh nhìn thấy thuộc cấp khiêng về cấp cứu lúc chiều.
- Anh...
Hanh kêu khẽ, vừa lúc chàng trai ngoảnh lại nhìn và rồi ngã lăn ra cỏ, bất động. Thái Hanh hốt hoảng, đích thân anh không ngại hiểm nguy, đã bế xốc anh ta lên, rồi đi nhanh đến chỗ toán cấp cứu đang làm việc. Sau khi khám và chẩn mạch, các nhân viên y tế kết luận rằng:
- Anh này bị khá nặng, nhưng lúc chiều đã cho uống thuốc cầm tả, nên đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ ngất đi có lẽ do mất nước nhiều, nếu cho chuyền nước và thêm chất bổ dưỡng vào thì chắc là không sao.
Họ nói rõ như thế rồi thôi, bởi lúc đó còn nhiều người nữa cần cấp cứu nên đâu ai lo cụ thể cho chàng trai này. Thái Hanh chạnh lòng khi thấy chàng trai nằm cô quẫn như chờ chết... Rồi bỗng anh nảy ra một ý, liền gọi hai thuộc cấp thân tín:
- Hai cậu tìm cách đưa anh bệnh nhân này về nhà ta. Cho ở ngoài nhà kho và mướn giùm ta một người giỏi chăm sóc bệnh tới trông nom giùm. Chỉ cần nấu cháo loãng và pha nước muối đường cho uống, chớ khỏi thuốc men gì khác.
Hai người kia ngại bị lây bệnh, nhưng chủ bảo chẳng lẽ không nghe, nên họ đành miễn cưỡng khiêng anh ta đi. Dọc đường, có người hỏi khiêng đi đâu, họ bảo khiêng đi chôn! Buổi tối khi về nhà, Thái Hanh hầu như quên hẳn anh chàng bị bệnh. Anh sửa soạn đi nghỉ thì bà người làm lên báo:
- Khách của quan đã khoẻ rồi.
Hanh ngạc nhiên:
- Khách nào?
Bà Hai nhắc kỹ:
- Có chàng trai được hai lính lệ khiêng về, nói là khách của quan, bảo tôi chăm sóc. Tôi đã làm theo lời và bây giờ cậu ấy đã tỉnh lại. Cậu ấy muốn từ giã ra đi, tôi nói phải đợi ý của quan đã.
Lúc này Hoàng mới chợt nhớ ra, anh bảo:
- Bà Hai dẫn anh ta lên đây coi.
Bà già Hai ái ngại:
- Cậu ấy vừa qua cơn bệnh, dễ lây truyền. E rằng...
Thái Hanh gạt ngang:
- Tôi cứu người cả ngày nay, nếu lây thì đã lây rồi!
Khi chàng trai được dẫn lên thì đã sụp xuống trước mặt anh, giọng yếu ớt:
- Dạ, xin đội ơn ngài. Nếu không có ngài ra tay cứu thì tiện dân này đã chết trong đám dịch bệnh rồi. Xin ngài nhận cho ba lạy!
Nói xong anh ta lạy liền ba lạy, trước khi Hanh xua tay.
- Không cần đâu! Tôi cứu mọi người mà, vậy anh dưỡng cho hết hẳn đi rồi cứ tự nhiên mà ra về.
Nhưng anh ta lại oà khóc, khiến Hanh ngạc nhiên:
- Tại sao anh khóc?
Anh không ngại, nói thật:
- Cha mẹ tôi đã chết hết trong nạn dịch. Anh chị em cũng chẳng còn ai. Vậy tôi biết về đâu? Thà chết còn hơn...
Anh chàng nói xong bất thần lao đầu vào cột nhà. Thái Hanh hốt hoảng:
- Kìa anh! Chuyện gì cũng giải quyết được mà...
Sau đó Hanh quyết định:
- Thôi được rồi, sẵn nhà tôi không có người, vậy anh có thể ở lại đây.
Anh ta mừng quá sụp xuống lạy lia lịa, khiến Hanh phải đỡ dậy và gọi bà già Hai lại dặn:
- Bà cho anh này ở riêng trong ngôi nhà phía sau. Từ nay anh ấy được hưởng trợ cấp làm việc như bà và vài người nữa.
Lúc chàng trai bước đi gần chục bước, Hanh mới chợt nhớ ra chưa biết tên anh ta:
- Anh chưa cho tôi biết tên?
- Tôi là Chính Quốc.
--------------------------------------------------
Cơn dịch bệnh rồi cũng qua đi. Ngày hôm sau, hầu như dịch tả đã bị chặn đứng. Thống kê có trên một trăm người dân bị chết. Có những nhà chết cả, không còn ai.
Không khí tang thương rồi cũng qua đi. Quan huyện Thái Hanh nhờ tận tình cứu dân nên được mọi người ca tụng không tiếc lời. Vì nhờ thế nên đã có gần chục người tới giúp việc không công cho Thái Hanh.
Anh cố từ chối nhưng họ không nghe. Và cũng chính vì nhà có quá đông người giúp việc nên Hanh quên bẵng Chính Quốc đang có mặt trong số người bị nạn.
Một hôm, nhân rảnh rỗi, Thái Hanh đi bách bộ trong sân nhà, anh còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì gặp bà già Hai, bà lễ phép thưa:
- Bẩm quan huyện, già này có ý muốn thưa, nhưng sợ ngài quở trách...
Thái Hanh vui vẻ:
- Bà Hai cứ nói, tôi nghe.
Bà ngập ngừng một lúc mới dám nói thẳng ý mình:
- Thấy quan huyện tháng ngày sống cô đơn không ai chăm sóc, tôi muốn khuyên ngài nên tìm một người...
Thái Hanh cười ngất:
- Tưởng chuyện gì, khỏi lo bà Hai ơi! Tôi sợ có vợ rồi những kẻ xấu lại đi luồn cửa sau đút lót cho phu nhân, khiến tôi khó làm việc!
Nói xong anh đi ngay, như không muốn nghe chuyện ấy. Anh không để ý phía sau lưng mình, nép trong cánh cửa một ngôi nhà, có một chàng trai dõi mắt nhìn theo.
Thú tiêu khiển duy nhất của vị quan huyện trẻ tuổi sau những giờ ở công đường là vẽ tranh. Anh thường lên khu đồi cách nhà không xa vào buổi sáng sớm.
Nơi đây cảnh quang xinh đẹp, u nhã, hầu như tách biệt với phố thị, rất tiện cho Thái Hanh thả hồn vào việc sáng tác mà không sợ bất cứ ai quấy nhiễu.
Vốn thích vẽ phong cảnh và hoa, nên bức tranh hôm nay Hanh cũng theo lệ đó. Anh vẽ một khóm hoa mua, một loài hoa hoang dại của núi rừng nhưng rất đẹp, trên khóm hoa có con chim sâu đang hút nhụy.
Là một tay nghiệp dư, nhưng những nét vẽ của Thái Hanh luôn thanh thoát, bay bướm, tài hoa... Chỉ một giờ sau là sắc màu hiện trên khung vải. Anh khá hài lòng với hoa và con chim đơn độc. Chỉ một con thôi thay vì vẽ có đôi như nhiều người vẫn thích. Có lẽ nó hợp với tâm hồn anh hơn.
- Hoa đẹp, trời trong, mà sao chỉ có một cánh chim cô đơn thế kia.
Thái Hanh giật mình nhìn lại sau lưng, nơi vừa phát ra tiếng nói. Tuy nhiên chẳng thấy một ai. Nghĩ là có ai đó phá mình, nên Hanh lên tiếng:
- Nếu có vị nào nhã ý chỉ giáo thì xin cho gặp mặt!
Im lặng. Bốn bề thanh vắng, không một biểu hiện gì là có sự hiện diện của ai đó.
- Chắc mình nghe lầm...
Hanh cố nén thắc mắc, anh lại cầm lòng cố vẽ tiếp. Nhưng ngay lúc ấy anh thoáng thấy phía trước mặt, nơi xa xa tầm mắt một chút, ẩn hiện sau gốc thông già một bóng người.
Có người! Phải chăng người đó là người cất tiếng lúc nãy! Thái Hanh nhanh chân bước về phía đó. Anh cố đi nhanh thì bóng người đó càng nhanh hơn. Thoáng chốc đã chẳng còn thấy đâu.
Đứng ngẩn ngơ một lúc, Thái Hanh lững thững đi trở lại. Anh vô cùng kinh ngạc khi thấy trên bức tranh của mình ai đó đã vẽ thêm một con chim nữa, dấu sơn còn ướt.
- Ai vừa đến đây?
Vẫn chẳng có ai đáp.
- Ai cố tình trêu phá thì xin hãy ra đây, chớ không nên làm hư tác phẩm của người khác!
Chợt một mùi hương quyến rũ phả từ phía sau tới, rồi một tiếng cười trong trẻo:
- Muôn vàn ân hận vì đã mạo phạm. Xin ngài tha thứ cho. Chỉ vì quá say mê hội họa, thích thú với nét vẽ của ngài và cũng bức xúc cảnh cô độc của con chim...
Trước mặt Thái Hanh xuất hiện một giai nhân. Có nét giống như người vừa ẩn hiện ở gốc thông già. Mà dường như cũng giống... người nào đó mà anh đã từng biết?
Bỗng anh ta quỳ xuống trước mặt Thái Hanh, giọng rất thành khẩn:
- Tiện dân quá hồ đồ, đã quấy phá làm hư tác phẩm của ngài, xin tha tội...
Hanh vội xua tay:
- Không hề gì! Không sao cả. Tôi cũng tập vẽ cho vui thôi chớ nào phải tác phẩm đáng giá gì đâu. Xin công tử đừng làm vậy.
Hanh đưa tay định đỡ anh chàng lên thì anh ta đã nhanh hơn, đứng bật dậy và lùi ra xa, như sợ bị chạm vào cơ thể.
- Xin lỗi, suýt nữa tôi đã mạo phạm...
Anh chàng e thẹn:
- Chưa được tha lỗi nên ngượng quá... Thôi, lần sau sẽ không dám phá nữa!
Nói chưa dứt lời, anh đã vội chạy đi và cũng nhanh như lúc đến, thoạt cái đã chẳng còn trông thấy đâu. Không hề thất vọng, Hanh gọi với theo:
- Công tử! Công tử...
Nhưng bóng người đã khuất dưới chân đồi. Bấy giờ Hanh mới tự hỏi:
- Con trai xứ này mà có người đẹp và phong cách như vậy sao?
Thắc mắc đó của Hanh là đúng. Bởi đây là một huyện vùng xa, phần đông quần áo còn chưa đủ mặc, làm sao có những bộ quần áo lụa là như anh chàng kia?
Thái Hanh lưu lại trên đồi đến quá trưa, bỏ cả buổi cơm. Anh có ý đợi gặp lại người đẹp. Cũng chẳng hiểu tại sao. Đây có lẽ là lần đầu tiên Hanh để ý đến nhan sắc.
Điều mà đã từ lâu hầu như anh không hề quan tâm. Tại anh ta đẹp, hay tại anh ta đến quấy phá mình?
Đến xế chiều thì Hanh mới lững thững về nhà. Khi người giúp việc dọn cơm, anh cũng không buồn ăn, hồn phách như để tận đâu đâu... Chợt có người thưa:
- Dạ, mời ngài dùng cơm kẻo thức ăn nguội.
Nghe giọng nói, Thái Hanh như bị kim châm, anh giật thót người quay lại.
Một chàng trai ăn mặc giản dị đang khúm núm cúi đầu chờ hầu cơm.
- Anh là... là...
Hanh biết mình không thể nhìn lầm. Bởi trước mặt mình lúc này chính là chàng trai ban sáng. Dù giờ đây anh ta ăn mặc giản dị hơn.
- Anh... Anh là...
Anh lặp lại câu hỏi lần nữa, khiến anh chàng luýnh quýnh thấy rõ:
- Dạ thưa ông, con là người làm trong nhà này, phục vụ ở nhà bếp lâu nay. Con là Chính Quốc, người đã được cứu sống năm rồi. Nay vì cô hầu bàn hằng ngày của ngài bệnh phải nghỉ bất ngờ, nên con được bà Hai bảo lên làm thay. Chưa quen công việc, nên nếu có gì sơ sót mong ngài tha thứ cho...
Thái Hanh cứ nhìn sững anh ta, khiến anh càng ngượng và lúng túng, vân vê tà áo mãi. Hanh chợt thở phào:
- Công tử ngồi xuống đi. Tôi muốn cảm ơn về con chim vẽ thêm. Nó đẹp và sinh động hơn nhiều so với nét vẽ của tôi.
Chính Quốc ngơ ngác:
- Quan quận nói gì con không hiểu?
Thái Hanh vẫn hồ hởi nói:
- Thảo nào ban sáng tôi cứ ngờ ngợ. Chỉ vì cả năm nay không gặp lại anh. Mà sao anh giấu tài mình như thế, anh vẽ còn hay hơn tôi nữa.
Chính Quốc còn lúng túng hơn:
- Thưa ngài, Chính Quốc hàm ơn cứu mạng của ngài nên cam phận làm tôi làm tớ để trả ơn. Chớ có tài cán gì...
Hanh cứ cho là anh ta không muốn lộ tung tích, nên tiện tay lấy ra bức tranh vẽ buổi sáng, đưa trước mặt nàng, cười hỏi:
- Anh nhìn xem, con chim anh vẽ thêm vào có phải sinh động hơn con chim kia không?
Chính Quốc thật thà:
- Con xin ông chủ, con đâu có biết gì! Từ sáng đến giờ con làm việc sau bếp như thường ngày mà.
Lúc ấy bà già Hai bước lên, bà lễ phép thưa:
- Dạ thưa ngài, quả đúng là Chính Quốc từ sáng đến giờ chỉ ở dưới bếp, không rời nửa bước.
Thái Hanh không thể tin:
- Không lẽ có chuyện người giống người như vậy sao? Không thể...
Anh quay sang hỏi bà Hai:
- Bà có thấy Quốc mặc bộ đồ bằng lụa bao giờ chưa?
Bà già cười móm mém:
- Nó chỉ có hai bộ quần áo thay đổi, làm gì có quần là áo lụa như người ta!
- Bộ đó bằng lụa, tuy đơn sơ nhưng đẹp và sang!
Bà Hai quả quyết:
- Chắc chắn là không phải rồi, thưa ngài!
Chính Quốc cũng lo sợ nói:
- Thưa ngài, nếu sáng nay có ai làm gì đó để ngài phiền lòng thì chắc chắn không phải là con rồi...
Nghe anh cứ xưng là con mãi Thái Hanh phát bực mình:
- Tôi có già lắm đâu mà cứ xưng con mãi thế!
Bà Hai phải đỡ lời:
- Nó còn nhỏ dại, nó sợ oai ngài nên không dám xưng hô khác. Xin ngài cho phép nó...
Bà quay sang Chính Quốc:
- Quan đã nói vậy rồi thì con đổi cách xưng hô đi!
- Dạ... dạ...
Hanh nói nhanh:
- Gọi tôi là anh. Tôi không thích là quan là ngài gì cả!
Chính Quốc hốt hoảng:
- Dạ... dạ... bẩm ngài... bẩm... bẩm anh...
Nghe câu nói líu lưỡi của nàng, Thái Hanh phát cười:
- Anh là anh chớ sao anh rồi ngài?
- Dạ... em xin lỗi!
Nghe anh xưng em, Thái Hanh thích thú:
- Như vậy phải được không? Từ nay không được kêu là ngài nữa nhé!
Anh nói xong đứng lên đi về phòng riêng mà trên miệng vẫn còn giữ nụ cười...
Suốt chiều hôm đó, Hanh hầu như đứng ngồi không yên. Anh cứ bị hình ảnh hai chàng trai ám ảnh mãi. Tại sao có sự giống nhau đến lạ lùng vậy? Và tại sao Chính Quốc này không phải là chàng trai trên đồi.
Cứ thắc mắc như thế nên đêm hôm đó Thái Hanh không tài nào ngủ được. Đến sáng hôm sau, khi vào công đường, nhiều người nhìn là biết ngay quan quận không được khỏe.
Hanh gọi một người am tường cư dân địa phương để hỏi:
- Ở quanh đây có con trai nhà ai mà rất xinh đẹp không?
Người được hỏi hiểu lầm là quan huyện chọn vợ, nên thành thật đáp:
- Dạ, đây là vùng quê nghèo, dân tình lam lũ nên đâu có con trai nào đẹp. May ra thì ở chợ tỉnh.
- Vậy từ đây ra tỉnh bao xa? Có khi nào con trai tỉnh về đây chơi không?
- Dạ ít khi lắm. Bởi vùng này không có nơi vui chơi, du lịch, nên mấy cậu không thích tới.
- Cụ thể là trong mấy ngày nay, có anh nào đẹp qua đây không?
Người nọ ngạc nhiên:
- Ủa, sao ngài lại quan tâm điều đó?
Thái Hanh nói chữa:
- Không... ta có chút việc cần điều tra, nên...
Nghe nói tới điều tra, gã nọ đáp:
- Dạ, không thấy anh nào.
Thái Hanh cho anh ta ra rồi kêu một người khác vào hỏi. Và cũng như vậy, người này cũng quả quyết:
- Không có chàng trai nào về huyện của mình đâu. Mùa này ở đây nóng quá, nên có đi ngoạn cảnh thì mấy cậu ngoài thị xã cũng chọn vùng mát mẻ hơn.
Không dò hỏi được gì, Thái Hanh quyết định tự mình đi điều tra. Anh mượn cớ đi thị sát tình hình, một mình cải trang làm thường dân, đi rảo khắp một vòng chợ khu thị xã nhỏ này, chỉ đi chưa đầy nửa giờ là giáp vòng. Quả đúng như họ nói, con trai ở đây hầu hết đều là trai nông thôn, đâu có ai như vóc dáng người anh đã gặp.
Thất vọng, Hanh quay trở về công đường. Nhưng vừa tới cửa thì anh đổi ý, rẽ về phía chân đồi ngày hôm qua.
Tuy không mang theo giá vẽ, nhưng Hanh cũng lang thang trên đồi khá lâu, lại ngồi dựa lưng vào gốc cổ thụ như đợi chờ. Đến chiều, anh phải về trong thất vọng, tiếc nuối.
Tối hôm đó anh lại bỏ bữa cơm dọn sẵn. Chính Quốc được bà Hai phân công lo cơm nước và dọn dẹp phòng của Hanh, anh lo lắng hỏi ý bà Hai:
- Ông chủ lại bỏ cơm, phải làm sao đây? Mà hình như ông chủ có tâm sự gì đó?
Bà Hai tỏ ra rành chuyện:
- Ông ấy đang tìm chàng trai nào đó.
Chính Quốc vô tư.
- Chắc là anh ấy đẹp lắm!
Bà Hai kề sát tai nói khẽ:
- Tui nghe ngài nói anh nào đó giống như... Cậu vậy đó!
Chính Quốc hốt hoảng:
- Con mà ra gì, ai lại giống chứ...
Bà Hai có lẽ đang nghĩ tới điều gì đó, nên cứ nhìn Chính Quốc rồi gật đầu hài lòng. Còn anh thì cứ vô tư, lo đi hâm nóng đồ ăn, chờ ông chủ xuống ăn cơm.
Sự chờ đợi cũng có giới hạn, mà đêm thì đã dần khuya. Ông chủ nhịn ăn như thế này, chẳng phải là lỗi của người hầu sao? Chính Quốc lo lắng, nên khi vừa hâm nóng thức ăn, anh dọn vào chiếc mâm và quyết định mang lên tận phòng Thái Hanh.
Cửa phòng đã đóng nhưng đèn bên trong còn sáng. Vừa định gọi cửa thì bỗng Chính Quốc nghe có tiếng nói chuyện từ trong vọng ra, nghe rõ mồn một. Giọng của Hanh:
- Công tử? Quả trời không phụ lòng ta. Sự chờ đợi của ta đã không uổng công.
Chính Quốc khựng lại, không dám nghe lén. Nhưng bỗng anh nghe một giọng con trai cất lên:
- Chờ thật không?
Chính Quốc giật mình tự hỏi:
- Ai ở trong đó?
Lúc ấy lại có tiếng của Hanh:
- Tôi đã chờ công tử gần cả tuần lễ rồi. Tôi cảm ơn về việc vẽ thêm con chim và muốn được tạ ơn!
Tiếng anh cười trong trẻo, rồi giọng ngọt ngào:
- Bây giờ quan huyện định trả ơn bằng gì đây?
- Tùy anh thôi. Ờ mà nè, cửa phòng tôi đóng, sao công tử lại vào được?
- Đóng là đóng với người ăn người làm trong nhà, chớ còn em thì ngăn được sao?
- Kìa, anh...
Chính Quốc đỏ mặt ngại ngùng khi nghĩ tới bên trong Thái Hanh và chàng trai nào đó đang ôm nhau. Anh muốn bỏ chạy, nhưng chẳng hiểu tại sao đôi chân như chôn chặt nơi đó. Bên trong lại có tiếng của chàng trai:
- Anh không phải lo, đằng này không làm gì đâu mà sợ! Ai mà chẳng biết ông quan huyện trẻ tuổi, tài cao, mà đến nay vẫn chưa hề biết đến phụ nữ!
- Anh... Anh...
Chợt giọng anh nghiêm túc:
- Không dám làm phiền ngài nữa. Bây giờ là mục đích chính của em đến đây. Đúng là để trả ơn...
Thái Hanh mừng rỡ:
- Vậy thì...
Chính Quốc ở bên ngoài nghe một tiếng ngã đổ, rồi thì tiếng thảng thốt của Hanh:
- Anh! Sao công tử lại...
Hình như anh ta đã phóng ra ngoài cửa sổ! Anh ta nói vọng vào:
- Em thú thật, em là... hồn ma! Em không có khả năng đền đáp ơn nghĩa gì với ai. Chỉ có điều...
Hanh hốt hoảng:
- Công tử! Xin anh.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Chính Quốc hốt hoảng định bước lui, nhưng không còn kịp nữa. Anh vừa kịp nhìn thấy Thái Hanh lao ra cửa sổ, rồi mắc kẹt ở đó, treo lơ lửng nửa trong nửa ngoài.
Chính Quốc không kịp suy nghĩ, anh đặt mâm cơm xuống rồi lao tới chụp đôi chân ông chủ, cố sức ghì lại. Cuối cùng anh cũng giữ được Hanh không ngã.
Nhưng khi kéo được Hanh vào trong thì cũng là lúc cả anh và Hanh đều ngã chồng lên nhau. Vô tình anh bị Hanh đè lên người. Chỉ kịp đỏ mặt xấu hổ thì cả anh và ông chủ cũng đã ngất lịm...
Thái Hanh cứ mê sảng, vừa tĩnh giấc là cất tiếng gọi to:
- Hồng Đào Hồng Đào!
Chẳng ai biết ông chủ mình gọi ai, chỉ có Chính Quốc là biết, nhưng từ sau khi anh tỉnh lại thì anh biến đi đâu mất dạng.
Các thầy thuốc giỏi nhất được rước về để trị bệnh cho quan huyện trẻ tuổi. Thuốc đủ loại, trị đủ kiểu, nhưng đã qua ba ngày rồi mà bệnh tình của Thái Hanh vẫn không thuyên giảm.
Đến hết ngày thứ ba thì bỗng bà già Hai nói:
- Sáng nay có một người lạ tới và bảo muốn trị dứt bệnh cho quan huyện thì phải khiêng ngài lên đồi, đặt ở đó một mình.
Chẳng ai dám nghe lời nói kỳ cục đó. Có người còn nói:
- Đang bệnh nặng như vậy mà đưa lên đó gặp gió thì chết sớm!
Tuy nhiên bà Hai lại quả quyết:
- Người đó nói rằng, nếu không làm theo thì đến nửa đêm, lúc trăng lên thì quan huyện sẽ hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng mọi người cũng phải làm theo. Khi Thái Hanh được khiêng lên đồi, bà Hai dặn:
- Hãy để cho quan huyện một mình.
Mọi người lo lắng rút lui. Chỉ còn bà Hai ở lại sau cùng. Bà lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ mà ai đó đã dặn bà phải đến lúc đó mới đọc.
Chỉ có mấy chữ khó hiểu: ' Âm dương cách trở nhưng hòa hợp không khó!''
Bà Hai chẳng hiểu gì, đang còn đứng lóng ngóng thì chợt có một cơn gió lốc mạnh thổi tới, xô ngã bà già, rồi như có người đẩy, cả thân thể bà ta lăn nhẹ nhàng xuống chân đồi. Khi dừng lại thì bà Hai không sao cả, bà đứng dậy định đi trở lên đồi chăm sóc cho chủ thì chân nhấc mãi không được:
- Kỳ quá...
Bà cố thử nhấc chân mấy lượt nữa đều không thành công, nên ngầm hiểu rằng mình không được phép trở lên đồi.
Trời tối dần...
Trên đồi, Thái Hanh tỉnh lại. Anh vừa ngồi dậy thì chợt nghe tiếng nói phía sau:
- Thân thể của ngài đã đè lên trên thân trong trắng của người ta, sao còn chưa biết chuộc lỗi.
Hanh nhìn thấy sau lưng mình là chàng trai hôm trước thì vui mừng khôn xiết:
- Công tử!
- Không phải là ta. Mà là người ngài đã xúc phạm. Người ấy mới chính là nợ duyên của ngài.
Thái Hanh chưa hiểu gì thì bỗng có một người con trai khác từ phía triền đồi bên kia đang tiến lại gần.
- Chính Quốc!
Chàng trai đang đi tới đó chính là Chính Quốc, người hầu bấy lâu...
Lúc này có dịp nhìn hai người, Thái Hanh càng kinh ngạc hơn, bởi họ giống nhau như hai giọt nước!
- Như thế này là sao?
Chàng trai nghiêm giọng:
- Ta là hồn, còn đó là xác! Hồn và xác kết hợp lại thì là duyên kiếp của ngài!
Thoáng chốc thì cả thân xác chàng trai vụt bay lên, nhập vào Chính Quốc. Như một tia chớp, nên khi Thái Hanh kịp nhận ra thì anh chỉ còn thấy trước mặt mình một Chính Quốc đang đứng lặng người.
Đến một lúc sau, anh mới cất tiếng:
- Em là Chính Quốc, bây giờ mới là người thật của em. Vừa qua, đó là vong hồn của em...
Thái Hanh yên lặng nghe anh kể:
- Ngày nạn dịch xảy ra thì em là một trong những nạn nhân. Em đã chết, nhưng do có duyên nợ với anh, nên khi được anh chạm vào cơ thể thì vong hồn em không bay đi, cứ vất vưởng mãi nơi đây. Mấy ngày em mê man là lúc hồn em đi khiếu kiện về sự chết oan của mình. Thấy cả nhà em đều lâm vào cảnh chết thảm, mà duyên nợ với anh chưa được thực hiện, nên ở cõi âm người ta cho em trở về. Hôm ở đồi thông, chính em đã thử lòng anh, sau đó thấy anh thật dạ, nên hôm nay người ta mới chính thức cho em trở về.
Thái Hanh còn chưa tin, anh ngắm nhìn kỹ lại Anh Đào, tuy thân xác đó không khác chút gì, nhưng cách đi đứng, nói chuyện thì lại hoàn toàn khác với chàng trai kia. Vừa lúc đó, bỗng Chính Quốc ôm mặt khóc nức nở. Hỏi thì anh thưa:
- Em bây giờ hoàn toàn lệ thuộc vào chàng. Nếu chàng từ chối thì em chỉ còn cách... trở lại cõi âm mà thôi!
Thái Hanh không kiềm chế được, anh ôm chầm lấy Quốc nói:
- Ai nói anh từ chối...
Thế là sau đó chưa đầy mười ngày, một đám cưới linh đình diễn ra. Người ta chỉ biết vị quan huyện độc thân lấy người hầu, chớ hoàn toàn không biết về mối tình âm dương của họ...
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com