1. Hai năm
Cơn gió từ bên ngoài ùa vào khiến vài tờ giấy trong căn phòng bị lay động, không gian yên tĩnh đến lạ, nếu không phải hiện tại trong này có người ở thì nhìn vào còn nghĩ đây là căn phòng bị bỏ từ lâu.
Thiếu niên dáng người gầy gò mặc duy nhất chiếc áo len cao cổ sơ sài, thi thoảng run lên vài lần do thời tiết mùa đông lạnh lẽo. Khuôn mặt xinh đẹp bị một tầng sương che khuất, từ đầu đến cuối ánh mắt đều thuỷ chung nhìn ra phía cổng biệt thự, như chờ mong một người trở về.
Thật ra...Đã chờ hai năm rồi.
Hai năm, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cướp đi của con người ta biết bao nhiêu điều, bao nhiêu hạnh phúc.
Cướp đi của tôi, người tôi yêu thương nhất.
Cũng là người mà tôi từng hận nhất.
Ngày người ấy rời đi, trời cũng mưa phảng phất như vậy. Người ấy vì lo tôi sợ bóng tối, vì lo tôi một mình chống chọi trong căn phòng mà liều mạng trở về với tôi.
Cũng là ngày mà tôi mất đi người mình yêu mãi mãi.
Gió ngày càng lớn, khiến mái tóc mềm mại của thiếu niên bay bổng trong không trung. Người kia trước đây thường ôm cậu vào lòng, bàn tay có nhiều vết thương chai sần vuốt ve mái tóc cậu, nói đây là nơi mềm mại nhất khiến hắn muốn chạm.
Tất cả những thói quen của người đó, sống chết cậu cũng không thèm để tâm. Ấy vậy mà giờ lại nhớ tới từng chi tiết.
Hắn nói ngày mưa là ngày buồn nhất, lúc đó cậu chỉ nhếch môi, tự trong lòng hỏi hắn cũng biết buồn sao?
Giờ đây cậu cũng đã hiểu lời nói kia, nếu ngày thường cậu nhớ hắn một, thì ngày mưa cậu nhớ hắn mười.
Nhớ đến da diết, nhớ đến đau lòng...
Mưa, không hiểu sao lại buồn đến thế. Có lẽ do bầu không khí trùng xuống, khoảng trời trong xanh tối đi, tạo thành một mảng u ám hỗn loạn, như chính tâm trạng con người khi thất tình.
Người ấy thích đọc sách, thường ngồi kể cho cậu nghe những mẩu chuyện ấn tượng đối với mình, mặc kệ cậu có nghe hay không.
Người ấy nói, anh thích nhất cuốn sách có tiêu đề: Ước và Hẹn.
Người ấy nói: Nếu được ước, anh sẽ ước em yêu anh, như cách anh yêu em vậy.
Rồi tiếp lời: Còn hẹn sao? Đối với anh, trong tình yêu không cần hứa hẹn hay thề nguyện, chỉ cần là em, anh nguyện yêu đến hết kiếp người.
Người kia mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu nói những lời yêu thương từ trong thâm tâm chính mình, chỉ mong cậu có thể bớt hận hắn một chút, tập cách yêu hắn.
Chỉ tiếc rằng lúc đó cậu rất hận hắn. Hận đến tận xương tuỷ.
Khi có người yêu mình đến quên cả bản thân, yêu đến hi sinh cả mạng sống thì con người ta thường không coi trọng nó. Cứ nghĩ rằng dù mình có đi đâu, làm sai việc gì, khi quay đầu vẫn thấy người kia mỉm cười dịu dàng nhìn mình.
Cứ nghĩ rằng, dù mình có tổn thương người kia đến đâu, thì họ vẫn sẵn sàng yêu mình đến chết...
Đến khi người đã đi, chỉ còn lại những kỉ vật cũ, ta mới biết trân trọng là gì.
Hai năm, hơi ấm của người kia cũng tan biến mất, chỉ còn khoảng không lạnh lẽo trong căn phòng.
Đồ vật quanh căn phòng, cậu tuyệt nhiên không động vào. Bởi vì cậu vẫn có cảm giác hắn đang ở ngay cạnh mình.
Mọi người xung quanh mắng cậu ngu ngốc, chờ đợi mấy năm trời như vậy rồi có nhận lại được gì?
Park Jimin tức giận nói: Anh ấy đã chết rồi, điều này cậu phải chấp nhận! Đừng ngu ngốc tối ngày ngồi như cái xác không hồn ngoài đó.
Không...người kia chắc chắn vẫn còn sống.
Jeon Junghyun bất đắc dĩ thở dài: Anh, mọi chuyện đã qua rồi hãy quên hết đi. Chúng ta cùng làm lại từ đầu được không?
Không thể! Nhất định phải chờ đến ngày người kia trở về. Ôm mình vào lòng nói rằng tất cả chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.
Ken nói: Thiếu gia thật sự đã đi rồi, em cũng nên tìm người khác cho mình đi.
Nếu không phải người kia chắc chắn sẽ không phải là ai khác. Cậu nguyện dành cả cuộc đời này để chờ đợi hắn.
Tiếng yêu cậu còn chưa nói, sao lại có thể dễ dàng buông tay...Những ngày này của cậu, sao có thể bằng những năm tháng trước kia của hắn.
Cậu nguyện chờ, chờ đến khi chính mình cũng biến mất khỏi thế gian.
....
"Jeon Jungkook!" Tiếng gọi dồn dập truyền đến, cửa phòng nhanh chóng bị mở toang ra, Park Jimin thở hổn hển vội vàng đi tới.
Ánh mặt người kia vẫn không lay chuyển, tiếp tục nhìn về phía ngoài kia.
Hai năm rồi, vẫn cứ như vậy.
"Jeon Jungkook!" Jimin đi đến trước mặt gằn giọng.
Jungkook khẽ đưa mắt sang nhìn cậu, bàn tay lặng lẽ nâng lên lau đi vài vết nước mưa trên mặt.
Park Jimin cắn môi cố kìm nén không cho giọt nước mắt chảy xuống, đối diện với Jungkook như bây giờ, cậu lúc nào cũng bị làm cho cảm động.
"Jungkook, Taehyung....Anh ấy.."
Quả nhiên vừa nhắc đến tên người kia, Jungkook liền kích động quay người sang, hai tay run rẩy bám vào vai cậu thì thào, "Taehyung làm sao?"
"Kim Taehyung vẫn còn sống! Jungkook à, anh ta còn sống!" Park Jimin nói to, vui vẻ ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Jeon Jungkook nghe được những lời kia liền có cảm giác như mình đang mơ, ngày cậu chờ cuối cùng cũng đã tới sao?
Cậu tự véo lấy bàn tay của mình, cảm nhận được sự đau buốt mới tin rằng đây là sự thật, bởi trong những năm trước đây cậu cũng hay mơ về sự xuất hiện của hắn nhưng mỗi khi tỉnh dậy chỉ có một mình cậu trong căn phòng lạnh lẽo, cho nên Jungkook rất sợ mình lại một lần nữa tự ảo tưởng rằng hắn đã trở về. Nước mắt không tự chủ được trào ra, cậu ở trên vai Jimin khóc nức nở, tấm lưng không ngừng run rẩy.
"Tớ đã nghe lén Hoseok nói chuyện, hôm nay Kim Taehyung sẽ về nước."
Jimin đưa tay xoa tấm lưng bé nhỏ trong lòng nói tiếp, "Tớ chỉ biết năm giờ chiều nay bọn họ sẽ gặp nhau ở sân bay Incheon, còn lại đều không có manh mối."
Jungkook gấp gáp gật đầu, ngước mắt lên nhìn Jimin, khẩu miệng muốn nói 'Cảm ơn cậu'.
Park Jimin khẽ cười xoa nhẹ mái tóc cậu. Mong rằng từ nay đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà của Jungkook sẽ không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Hai người cứ ngồi một chỗ ôm nhau tới khi đồng hồ chiều điểm bốn giờ chiều cậu mới vội vàng đứng dậy. Jungkook đơ ra một hồi, không biết bây giờ phải làm gì trước.
"Jungkook, cậu sửa soạn một chút. Tớ sẽ đi cùng cậu."
Jungkook gật đầu, đi vào trong phòng tắm nhìn mình trước gương mới phát hiện ra cậu đã gầy đi rất nhiều, Taehyung chắc chắn sẽ không thích cậu như vậy.
Chiếc tủ quần áo lâu ngày chưa được động tới cuối cùng đã được mở ra, Jungkook lục lọi một hồi mới lấy ra bộ đồ cậu chưa lần nào mặc được cất kĩ ở một góc, đây cũng chính là bộ đồ Kim Taehyung đã mua cho cậu. Jungkook vội vàng thay đồ rồi chải lại mái tóc rối tung của mình, nhìn khuôn mặt rốt cuộc cũng có sức sống hơn một chút mới miễn cưỡng bước ra bên ngoài.
Taehyung, hãy đợi em. Em nhất định sẽ mang anh trở về bên cạnh em một lần nữa.
Jeon Jungkook mang theo sự lo lắng hồi hộp bước ra khỏi nhà cùng Park Jimin, chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh đến thẳng sân bay Incheon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com