C44. Duyên phận kiếp trước
Nếu không mất đi, sẽ không thể nào hiểu được giá trị của nó. Nếu không mất rồi mới tìm lại được, sẽ không thể hiểu đau khổ là như thế nào.
"Chỉ ăn lẩu?"
Ánh mắt Kim Tại Hưởng sáng ngời, cứ như thể đêm nay món anh hầm không phải thịt dê mà là cậu vậy. Cứ nghĩ đến việc mình đang chủ động dẫn sói vào nhà, thì nhất định đêm nay rất có khả năng cậu sẽ bị người nào đó chậm rãi nấu rồi lại chậm rãi ăn, mồ hôi trên lưng Tuấn Chung Quốc lập tức vã ra.
Đều do tối hôm qua cậu bận trực ca đêm, nên không thể tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi một lát. Hôm nay vừa nhìn thấy anh, đầu óc liền chạm mạch, cao hứng mà có ý tưởng mời anh đến nhà cậu ăn lẩu.
Điều này rõ ràng là dâng bản thân đến tận miệng người ta mà!
Thấy Tuấn Chung Quốc không nói lời nào, Kim Tại Hưởng còn nói: "Ăn lẩu rất dễ tăng nhiệt."
Cậu thấy rằng anh còn vẫn chưa ăn lẩu mà cũng đã "tăng nhiệt" đến thế này rồi, còn nung với nấu gì nữa chứ.
Tuấn Chung Quốc vẫn cứ nhìn anh nở nụ cười thật tươi: "Sư huynh, nếu em nhớ không lầm, hình như anh là quân nhân thì phải. Anh có thể giữ gìn hình tượng trang nghiêm của quân nhân một chút hay không?"
Kim Tại Hưởng bày ra vẻ mặt không đồng
ý: "Anh nhớ rõ ba năm trước anh đã từng nói với em: 'Em đừng nghĩ quân nhân tốt như vậy... Cởi bỏ bộ quân trang trên người ra thì họ cũng là một người đàn ông bình thường, nhu cầu sinh lí hoàn toàn giống như những người đàn ông khác...'."
Đổ mồi hôi nha! Trong xe rõ ràng không
bật máy điều hòa ở chế độ ấm, vậy mà tại sao cậu có cảm giác máu của mình lại có thể nhanh chóng bị hong khô như vậy.
Cuối cùng đèn xanh cũng sáng, Tuấn Chung Quốc vội vàng chỉ về phía đầu phố: "Chạy đến đầu phố thì rẽ trái, bên kia có siêu thị."
Kim Tại Hưởng đạp mạnh chân ga, chạy thẳng đến hướng cậu chỉ.
***
Ở siêu thị, Kim Tại Hưởng đẩy xe mua sắm đi phía sau Tuấn Chung Quốc. Cậu vừa đi phía trước vừa xem hàng hóa để vào chiếc xe phía sau. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua anh, đôi lúc hai ánh mắt giao nhau, liền có một đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía.
Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên có một loại ảo giác, cậu nhớ đến lúc trước khi cậu và anh cùng đến trung tâm mua sắm ở Osaka.
Khi đó cậu vừa đến Nhật Bản không lâu, cái gì cũng tò mò. Cầm đủ loại hàng hóa lên hỏi anh đó là gì, anh kiên nhẫn xem hết phần bảng giới thiệu rồi phiên dịch cho cậu nghe.
Có một lần, cậu cầm một ổ bánh ga-tô màu vàng mới ra lò hỏi anh: "Đây là bánh ga-tô gì thế, trông rất ngon miệng."
Do ổ bánh được đóng gói phần trên, nên
bản giới thiệu không được thấy rõ cho lắm, anh cố ý đến hỏi người làm bánh ngọt, hỏi thật tỉ mỉ cách làm và thành phần nguyên liệu. Sau đó quay về thuật lại cho cậu nghe không thiếu một chữ.
Anh đã nói xong, mà cậu vẫn còn chăm chú nhìn anh.
"Em nhìn gì vậy?" Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt mình, không biết là trên mặt có dính bẩn hay không.
Tuấn Chung Quốc cười lắc đầu: "Sư huynh, em phát hiện anh còn có một dáng vẻ rất đáng yêu."
Anh cũng cười, nụ cười đáng yêu trong
sáng đến mức muốn giết người: "Tiểu tử, anh biết anh đáng yêu, em nên cẩn thận một chút, đừng yêu phải anh."
Tuấn Chung Quốc làm mặt quỷ nhìn anh, giật lấy chiếc bánh ngọt trong tay anh, bỏ vào xe mua sắm: "Đừng chảnh chọe, em căn bản sẽ không thích loại đàn ông như anh, em chỉ muốn anh làm anh trai của em thôi."
Kim Tại Hưởng giơ tay vò tóc cậu: "Tiểu tử thối, từ nay về sau, anh sẽ che chở cho em!"
Không nhớ nổi ai đã từng nói: "Anh em kết nghĩa rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ!" Thật đúng là nói quá chính xác! Nhất định đây chính là chuyện lớn.
...
Bỗng nhiên có một chiếc khăn giấy cắt đứt ảo tưởng của cậu: "Tiểu tử, em cười đến chảy cả nước bọt ra rồi kìa."
Tuấn Chung Quốc đẩy tay Kim Tại Hưởng ra, sau đó cúi đầu, thấy trong xe mua sắm đã có thêm nhiều thứ khác: Nào là trứng gà, bánh pudding, bánh ga-tô màu vàng xinh đẹp làm Tuấn Chung Quốc chói cả mắt.
Nước mắt cậu rơi xuống lã chã, Tuấn Chung Quốc không quan tâm ở siêu thị hiện nay đang có bao nhiêu người, cậu cứ bổ nhào vào lòng anh.
Kim Tại Hưởng bị hành động của cậu làm cho sửng sốt, nói nhỏ bên tai cậu: "Ở đây... Có camera theo dõi."
"Camera theo dõi thì sao? Ai quy định ở siêu thị không được ôm?" Tuấn Chung Quốc nghẹn ngào nói.
"Anh sợ... Cảnh tiếp theo, sẽ phải cấm trẻ em!"
Người đàn ông này! Tuấn Chung Quốc bị anh chọc giận đến mức bật cười, rời khỏi lồng ngực anh: "Có phải trong đầu anh luôn nhớ đến những cảnh cấm trẻ em phải không?"
Kim Tại Hưởng vừa giúp cậu lau nước mắt, vừa nói: "Anh chưa gặp qua người con trai nào dễ cảm động như em. Chỉ một cái bánh pudding và bánh ga-tô thôi, em lại có thể cảm động đến như vậy. Người ta không biết còn nghĩ rằng anh tặng em một chiếc nhẫn kim
cương."
Tất cả đàn ông đều biết rằng người yêu của họ thích nhất là nhẫn kim cương năm ca-ra. Duy nhất Kim Tại Hưởng, là người biết cậu thích nhất là ăn trứng gà, bánh pudding, bánh ga-tô...
Không phải là bánh pudding và bánh ga-tô
ăn ngon miệng. Nhưng mà là mỗi lần cậu thưởng thức nó, đều nhớ đến vẻ mặt khi anh thuật lại cách làm và thành phần nguyên liệu cho cậu nghe cho nên càng ăn lại càng cảm thấy vui vẻ.
Nếu không mất đi, sẽ không thể nào hiểu được giá trị của nó.
Nếu không mất rồi mới tìm lại được, sẽ không thể hiểu đau khổ là như thế nào.
***
Đi dạo một vòng trong siêu thị, Kim Tại Hưởng mua rất nhiều thức ăn, toàn là món ăn trước kia cậu và anh thích. Tuấn Chung Quốc nói tủ lạnh của cậu chắc sẽ không chứa hết, Kim Tại Hưởng liền mua cho cô một chiếc tủ lạnh hai cửa.
Ngay lập tức Tuấn Chung Quốc không dám nói nhà trọ của cậu không có chỗ để, cậu sợ anh sẽ không do dự mà mua ngay cho cậu một căn hộ rộng hơn mất!
Từ siêu thị trở về, xe anh đỗ trước cửa
nhà trọ của cậu. Tuấn Chung Quốc vừa muốn xuống xe, thì bất ngờ thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng trước cửa do dự thật lâu, dường như muốn đi lên, nhưng lại không bước đi.
Tuấn Chung Quốc nhìn thoáng qua Kim Tại Hưởng, anh nhíu mày nhưng không nói lời nào.
"Anh chờ em một chút nhé."
Kim Tại Hưởng giữ chặt tay Tuấn Chung Quốc: "Tiểu tử..."
"Anh yên tâm đi, em và anh ấy không có gì đâu, em chỉ muốn nói với anh ấy vài câu thôi."
Anh do dự một lát, buông tay cậu ra: "Anh chờ em."
Ấn Chung Thiêm thấy cậu bước xuống xe đi đến chỗ mình, có chút bất ngờ, như muốn rời đi ngay.
Tuấn Chung Quốc gọi Ấn Chung Thiêm lại: "Chung Thiêm, anh tìm em có việc gì không?"
Ấn Chung Thiêm đứng lại, nhìn về phía xe
của Kim Tại Hưởng. Anh ta và Kim Tại Hưởng đối diện nhau qua một tấm chắn là cửa kính, Ấn Chung Thiêm xoay người nói với Bạc Băng: "Tiểu Quốc, anh phải đi, đi đến một thành phố khác. Trước khi đi, anh muốn nói với em vài câu."
"Anh nói đi."
Anh lấy ra tấm chi phiếu đưa cho Tuấn Chung Quốc: "Đây là tiền của em, trả lại cho em... Cám ơn em đã vì anh làm nhiều việc như vậy."
"Em mới phải cảm ơn anh, rõ ràng là em có lỗi với anh, anh còn giúp em giấu bố em..."
Tuấn Chung Quốc chưa nói dứt lời, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên ôm lấy cậu: "Thật sự xin lỗi, Tiểu Quốc, là anh có lỗi với em! Cho anh ôm em một lần cuối, giống như một người anh trai ôm một người em."
Tuấn Chung Quốc không ngại cho Ấn Chung Thiêm một cái ôm ly biệt, nhưng mà, Kim Tại Hưởng đang nhìn cậu, cậu không thể.
Tuấn Chung Quốc vừa muốn đẩy Ấn Chung Thiêm ra, thì nghe thấy anh ta nói nhỏ: "Kim Tại Hưởng đã nói cho anh biết hết. Hắn nói em vì cứu anh nên mới bị hắn... Bị hắn làm nhục... Hắn còn nói em vì tiền đồ của anh, mới chấp nhận gả cho hắn..."
"Anh nói gì?!" Tuấn Chung Quốc lập tức đẩy Ấn Chung Thiêm ra. Tại sao Kim Tại Hưởng phải nói như vậy, trong khi anh biết rõ đây có thể là một đả kích lớn đối với Ấn Chung Thiêm.
"Tiểu Quốc, em quá ngốc nghếch." Ấn Chung Thiêm đau khổ lắc đầu: "Anh thật sự không tham ô dù chỉ một đồng, sẽ càng không phạm tội. Ngay từ những ngày đầu, anh đã phối hợp với tổ chuyên án thẩm tra, nói ra tất cả những gì anh biết, chứng cứ anh cũng đã giao ra. Cho dù Kim Tại Hưởng không cứu anh, anh cũng sẽ không phải ngồi tù... Về phần, tin tức tử hình, đều là do hắn tung ra, để lừa gạt em."
Đầu óc của Tuấn Chung Quốc nổ ong ong, trời đất quay cuồng. Cậu quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng, anh vẫn ngồi trong xe, ánh mặt trời chiếu vào, cậu mơ hồ không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
"Tất cả đều là do hắn sắp đặt... Bao gồm cả vụ án."
"Vụ án?" Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Không có khả năng đó đâu, tuyệt đối sẽ không."
"Em không thể tưởng tượng được đâu, người phụ trách vụ án này tên là Trịnh Vỹ, là bạn thân của Kim Tại Hưởng. Từ ngày lập hồ sơ vụ án đến nay, Kim Tại Hưởng đều nắm rõ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay."
Tuấn Chung Quốc không biết kiếp trước cậu đã làm gì thiếu đạo đức, mà kiếp này ông trời luôn gây khó dễ cho cậu. Mỗi khi hạnh phúc dường như cách cậu không bao xa nữa thì số phận luôn đem cậu ra trêu đùa một chút.
Mà cậu, hoàn toàn như bị tê liệt: "Tại sao anh lại nói cho em nghe những điều này?"
"Em có quyền biết sự thật."
Sự thật?! Lúc còn thơ dại, mỗi ngày cậu đều muốn biết sự thật nhưng hiện giờ cậu lại không muốn nữa!
Cậu tình nguyện bị Kim đó lừa dối cả đời, cũng không muốn có người vì cậu mà mở ra sự thật xấu xa này. Cậu muốn có sự vui vẻ, chẳng sợ sự vui vẻ đó như bọt biển, cậu cũng không muốn có người đâm thủng nó.
Sắc mặt Tuấn Chung Quốc không chút thay đổi nhìn Ấn Chung Thiêm: "Anh đừng nói cho em biết... Anh chia tay với em, cũng là do anh ấy ép anh!"
"Tiểu Quốc, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh có bố mẹ, anh còn có trách nhiệm phải gánh vác, anh không thể ngồi tù." Ấn Chung Thiêm suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Hơn nữa anh biết em căn bản không hề yêu anh, từ đầu đến cuối trong lòng em vẫn luôn có một người mà em không vứt bỏ được, người đó chính là hắn."
Tuấn Chung Quốc không biết nói gì, cậu hiểu được, hiểu được tất cả. Vì một người căn bản không hề yêu mình đánh đổi với một cuộc đời, một người đàn ông không thể lựa chọn như thế. Nếu anh ta thà ngồi tù cũng muốn ở bên cạnh cậu, nhất định là đầu óc anh ta có vấn đề.
"Anh nói xong rồi chứ?" Tuấn Chung Quốc hỏi.
"Anh đi rồi, em nhớ phải bảo trọng."
"Chung Thiêm..." Tuấn Chung Quốc gọi Ấn Chung Thiêm lại: "Hôm đó, anh nói với bố em những lời ấy... Là Kim Tại Hưởng bảo anh nói sao?"
Ấn Chung Thiêm do dự một lát, rồi gật đầu.
Hiện tại, Tuấn Chung Quốc đã hoàn toàn hiểu
được, từ đầu đến cuối Ấn Chung Thiêm không được như Kim Tại Hưởng. Anh ta sẽ không biên soạn ra một lời nói dối tốt bụng như vậy, anh ta sẽ không nói ra một lời nói dối chan chứa sự hạnh phúc đến như vậy.
Kim Tại Hưởng bước xuống xe đi đến chỗ cậu, đứng ở phía sau Tuấn Chung Quốc.
"Em biết hết rồi." giọng nói anh như đang trình bày.
"Tại sao nhất định phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?"
"Bởi vì anh hiểu em, trừ phi Ấn Chung Thiêm rời bỏ em, nếu không em sẽ không rời bỏ hắn."
"Anh muốn anh ta vứt bỏ em, rất đơn giản. Tại sao lại nói cho anh ta biết em vì cứu anh ta mới lên giường với anh? Không phải em đã nói, là do em tự nguyện..."
Kim Tại Hưởng trầm giọng nói: "Hắn ta
đánh em! Hắn làm tổn thương em! Anh muốn làm cho hắn tự trách mình, áy náy, anh muốn làm cho hắn nhớ rõ, hắn có lỗi với em!"
"Anh!" Cậu thật sự không còn từ ngữ nào để hình dung được anh, Tuấn Chung Quốc tức giận đến phát rung, lại muốn lao vào lòng anh, nói với anh: Cậu thật sự yêu anh, yêu con người không bằng cầm thú của anh!
"Tiểu tử, anh sai rồi." Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu, nói bằng giọng nói êm dịu: "Đây là lần cuối cùng, anh đảm bảo về sau sẽ không lừa dối em nữa."
Hận đến cực độ, yêu cũng đến cực độ, cậu tức giận đến mức đấm mạnh vào ngực anh.
Nhưng...
Nếu cậu biết... Cậu nhất định sẽ không đấm anh.
Nếu cậu biết...
Tuấn Chung Quốc đẩy Kim Tại Hưởng ra, thấy anh đang nghiến răng, cúi xuống ấn ngực thở dốc, Tuấn Chung Quốc không nói gì, cũng không đẩy anh ra nữa.
"Sư huynh..." Một khắc đó, cậu hoàn toàn
quên hết những oán giận, tay cậu run rẩy lần vào ngực anh: "Anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy?!"
"Không có gì." Anh lắc đầu, sắc mặt anh trở nên trắng bệch.
Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng cởi áo anh ra, khi chiếc áo được kéo xuống.
Ngực anh, có một vết sẹo chưa lành, trông giống như một con rết dữ tợn.
"Anh?!" Cậu nên sớm phát hiện ra sự khác
thường của anh, ngày đó cậu đã phát hiện bộ dạng anh khác hẳn ngày thường. Cậu chỉ nghĩ anh vội vàng đi nhận một nhiệm vụ nào đó, cậu không thể nào nghĩ đến anh lại mang theo vết thương nặng như thế từ bệnh viện chạy đến tìm cậu.
"Đừng lo." Gương mặt đau đớn của anh nhìn cậu nở nụ cười: "Chỉ là một vết thương nhỏ, sẽ nhanh lành thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com