Ngoại truyện 6.4
|Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Kim Tại Hưởng|
***
Phần 4: Động phòng 2
***
Anh vẫn muốn có được cậu, cho dù là tim cậu đã chết hay cậu chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cậu là người thực vật, anh vẫn phải có được cậu. Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cậu vẫn không hề khô cạn...
Action 1
Cuối cùng cậu cũng là của anh.
Anh không cần lo lắng cấp trên phản đối; không cần lo lắng Dụ Nhân vạch trần những lời nói dối tỉ mỉ của anh; cũng không cần lo lắng về việc anh phải trông giữ cậu vì sợ cậu nản lòng chờ đợi mà ngã vào vòng tay của người khác; lại càng không phải lo lắng cậu sẽ trao trái tim mình cho một người đàn ông khác...
Chỉ cần anh muốn, anh có thể làm gì thì làm.
Cậu đã từng đánh giá anh là "sắc lang", mắng anh là "vô sỉ" mà lại không thèm che giấu.
Thực ra, trước khi anh quen biết cậu, anh thừa nhận đúng là mình không phải là một người đàn ông tốt. Thậm chí trong mắt anh, những người có dung nhan xinh đẹp và những người cư nhiên trút bỏ áo quần phô bày thân thể biểu diễn trên khán đài về bản chất không có sự khác biệt.
Nhưng từ khi cậu xuất hiện, cậu đơn thuần và rất đáng yêu, nhất là mỗi khi cậu mắng anh là "sắc lang" gương mặt cậu lại ửng hồng, sau đó hằng ngày anh vội vã trốn tránh bóng dáng của cậu, bóng dáng đã làm trong lòng anh phát sinh tà niệm.
Không biết từ lúc nào, anh bắt đầu bị mê hoặc bởi trò chơi trêu chọc cậu, mỗi lần thấy cậu bị trêu chọc đến mức mặt ửng hồng, tim đập nhanh nhưng đôi mày vẫn nồng đượm ý cười đáng yêu, những lúc đó trong anh lại xuất hiện loại cảm giác thỏa mãn thật mãnh liệt.
Giờ phút này, cậu bị anh áp dưới thân, anh có thể dễ dàng xé rách cổ áo của cậu, xé rách bộ trang phục đang vướng víu trên cơ thể mềm mại mê người của cậu, anh có thể dùng ngón tay để chầm chậm hưởng thụ những bộ phận tuyệt đẹp mềm mại trơn bóng trên cơ thể cậu. Cảm nhận da thịt căng cứng dưới lòng bàn tay anh đang dần dần trở nên mềm mại, cảm giác khi bàn tay anh chầm chậm di chuyển kích thích sự rung động của những sợi dây thần kinh cảm giác...
Hơi thở của cậu càng lúc càng trở nên hư ảo, bàn tay để trên ngực anh nhẹ nhàng nới lỏng. Một bàn tay anh lần vào bên trong theo gấu quần, lướt qua tấm lưng cậu, rồi di chuyển xuống cặp đùi trơn mịn, nhẵn nhụi, gương mặt cậu lộ vẻ hạnh phúc, bàn tay nhỏ nhắn gấp gáp kéo xả chiếc quần vướng víu.
Anh thích nhất là dáng vẻ của cậu lúc này, thích gương mặt trắng nõn với hai má đang ửng hồng mang dáng vẻ ngây thơ như lần đầu tiên của cậu, lúc nào cũng có một sự cám dỗ khiến anh muốn chiếm lấy...
Nến đỏ đang bùng cháy, tình yêu cũng đang rực lửa, sự yêu thương như đang bị thiêu đốt, sự khát khao cũng đang bốc cháy hừng hực.
Tình cảnh lúc này, làm sao có thể ngăn cản được sự khao khát trong tâm trí của người đàn ông.
Trong sự trêu đùa thành thạo của anh, cơ thể của Tuấn Chung Quốc bắt đầu nhem nhóm một khát vọng mãnh liệt mà từ trước đến nay chưa từng có. Ngón tay run run, cậu nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng của anh, kéo khóa quần anh...
Anh nâng một chân của cậu lên, nâng lên...
Một cơn gió thoảng qua, ánh nến vụt tắt.
Trong bóng đêm, không gian chỉ còn lại tiếng rên rỉ vụn vặt của cậu...
Cậu không vương chút cảm giác đau nào, chỉ cảm thấy thân thể hư không khó chịu đang được lấp đầy, khiến cậu ham muốn anh càng nhiều, càng nhiều hơn.
Action 2
Thân thể không ngừng quấn quít, anh cuồng dã tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, Tuấn Chung Quốc đau đớn đến mức cả người trở nên cứng ngắc: "Nhất định phải như vậy sao?"
"Ừm, chỉ có như vậy mới khiến em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em sâu sắc đến mức nào..."
Thật sự là rất sâu, sâu đến cực hạn.
Action 3
Không đếm được bao nhiêu lần, anh đưa cậu lên đỉnh cao của thiên đường, khiến cậu cùng anh hưởng thụ hết tất cả các cảnh đẹp nhất của trần gian.
Cuối cùng, trong nụ hôn cuồng nhiệt, anh phóng thích bản thân trong cơ thể cậu.
Thần kinh bị khoái cảm làm cho tê liệt dần dần khôi phục lại tri giác, anh ôm cậu, quyến luyến hôn vào môi cậu, vốn định vuốt ve an ủi cậu thêm một chút.
Bỗng nhiên cậu ngồi bật dậy, kéo bộ đồng phục y tá vô cùng thảm thương cố che đậy bầu ngực căn tròn của mình, cậu lấy bút gạch lên tường một chữ "Nhất"(1), sau đó cậu chợt nghĩ ra điều gì, cẩn thận tính toán một hồi viết hết chữ "Chính", rồi lại viết thêm một chữ nữa.
(1) Chữ Nhất – tiếng hoa "一" khi thêm những nét khác sẽ thành chữ "chính" – "正". Đây là cách đếm nhớ phổ biến của người Trung Quốc.
Anh không nhịn được nở nụ cười xấu xa: "Em vẫn nhớ rõ như vậy à."
"Đương nhiên." Cậu quay đầu nhìn anh, đôi mày khẽ nhướn lên hàng mày đậm ý cười: "Quá nhiều lần, nên đương nhiên phải khắc cốt ghi tâm..."
Đã rất lâu anh không nhìn thấy đôi mày dài đượm ý cười của cậu, tuy rằng chỉ thoáng qua cũng khiến anh trở nên nóng rực.
Anh kéo cậu ôm vào trong lòng, nâng mặt cậu lên.
Theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, đầu ngón tay anh mơn trớn trên đôi má ửng đỏ mà anh đã lưu luyến nhiều năm qua, cậu vẫn xinh đẹp như vậy, cánh môi mềm mại bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi đồng tử đen láy chan chứa tình yêu, còn có những đường cong lung linh, chỉ vừa cởi được một nửa quần áo thôi đã khiến anh muốn ôm cậu thật chặt chẽ, mãi mãi cũng không rời...
"Nha đầu, lâu lắm rồi anh không thấy em cười."
"Lâu lắm sao?"
"Ừm..." Anh cúi đầu, ngăn câu nói tiếp theo của cậu bằng một nụ hôn dịu dàng.
Anh từng nói, anh sẽ làm cho chữ "Chính" tràn ngập trên mặt tường phòng cậu, anh nói được, nhất định sẽ làm được.
Action 4
Tuấn Chung Quốc chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ của cậu so với màn đêm càng yên tĩnh hơn, càng dịu hiền hơn.
Anh cẩn thận cởi trang phục còn vướng lại trên người cậu, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt lúc cậu ngủ. Cho dù đang ngủ rất say nhưng khóe mắt và trán cậu vẫn nhăn lại, trong sáng nhưng lạnh lùng.
Dáng vẻ trong sáng lạnh lùng như thế này của cậu đã từng vô tình làm anh cảm thấy đau lòng, thật sự rất đau.
Cậu hỏi anh: "Anh có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta đã không gặp nhau ba năm, có thể em cũng đã thay đổi, không còn là 'tiểu tử' trong trí nhớ của anh nữa..."
Anh không chỉ nghĩ đến.
Ngày anh về nước, đứng trước tủ kính trưng bày sản phẩm của cửa hàng nhìn cậu chọn màn cửa, anh đã thấy được toàn bộ dáng vẻ của cậu một cách thật rõ ràng. Cậu không còn là tiểu tử của ngày trước đứng tựa trên ban công với đôi mắt đen biểu hiện chút lười biếng, cười chào anh "Buổi sáng tốt lành!". Nụ cười của cậu lúc đó lạnh như băng, đầu mày lờ mờ khắc bốn chữ "tâm như tro tàn". Trái tim cậu dường như đã chết.
Anh đã từng cho rằng sự lừa dối của anh là đúng nên anh đã không ngại ngần che giấu bản thân, cho nên tự tay anh đã hủy hoại người con trai mà anh yêu nhất.
Tình yêu trong cậu gần như đã khô cạn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có được cậu, cho dù là tim cậu đã chết hay cậu chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cậu là người thực vật, anh vẫn phải có được cậu.
Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cậu vẫn không hề khô cạn...
Action 5
Sáng sớm, Kim phu nhân khí lực vẫn mệt mỏi, cuối cùng cậu đẩy "một ngọn núi lớn" nặng trĩu đang đè áp trên người cậu xuống, bò ra từ dưới thân anh, mang đôi mắt thâm quầng đi làm.
Vừa mới mặc chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng thay quần áo, thì đúng lúc gặp được bác sĩ Lưu: "Tiểu Quốc, chúc mừng nha! Khi nào thì phát kẹo mừng đây?"
Cậu sửng sốt một lát: "Chị biết em kết hôn à?"
"Toàn bệnh viện của chúng ta đã biết hết rồi." Bác sĩ Lưu nhìn đôi mắt đang thâm quầng của cậu, nở nụ cười ám muội: "Hôm kia, anh chàng lãnh đạo cấp cao của bạn trai em điện thoại nói hai người muốn kết hôn, bảo trưởng khoa cho em nghỉ một ngày."
"Hôm kia?"
"Đúng rồi, nghe nói người đó là Tham mưu trưởng, thật là tốt nha."
Tuấn Chung Quốc giật mình bừng tỉnh, trùng hợp là ngày 21 tháng 5 – 521, thuận đường đi ngang qua, đúng lúc không có gì làm nên đăng kí, tất cả mọi việc anh đều tính toán thật cẩn thận...
Dưới ánh nắng ban mai, cậu cười đến mức cả đôi mày cong lên, chỉ tiếc là anh không nhìn thấy.
Nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy!
Action 6
Giờ nghỉ trưa, là khoảng thời gian bác sĩ Tuấn luôn đóng cửa phòng nghỉ thật sớm để nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lại nhìn ra phía hành lang.
Tiếng bánh xe dồn dập vang lên, bác sĩ và y tá gấp gáp đẩy một bệnh nhân vào phòng cấp cứu, một người đàn ông trẻ tuổi chạy theo ở phía sau, bước chân loạng choạng.
Theo bản năng, Tuấn Chung Quốc nhìn thoáng qua, cả người bỗng nhiên cứng lại.
Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi đó chính là Ấn Chung Thiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com