Chap 11
Sau khi đưa Minah đến bệnh viện Taehyung liền trở phòng làm việc.
"Gọi Jungkook lên đây cho tôi!"
______
Cốc cốc.
"Vào đi!" Taehyung mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Thấy Jungkook đã đứng trước mặt anh mới bắt đầu lên tiếng.
"Tại sao lại làm như vậy?"
"Không phải anh không thấy cô ta cố tình bôi nhọ tôi. Con người tôi từ trước đến nay trọng nhất là danh dự, tôi tha mạng cho cô ta đã là quá nể mặt anh rồi!"
"Nhưng đây là công ty, em nhịn cô ấy một chút không được sao?"
"Không vừa mắt thì đuổi việc tôi đi."
Taehyung đi lại gần ép sát cậu vào tường.
"Jungkook em đừng bướng nữa được không?"
"Kim tổng, không phải tôi chưa từng nói chúng ta nên giữ khoảng cách. Anh cứ như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo"
Taehyung từ lúc Jungkook bước vào đã chú ý đến chiếc khẩu trang cậu đang đeo.
"Sao lại đeo nó?"
"Liên quan gì đến anh?"
Taehyung không kiên nhẫn kéo chiếc khẩu trang xuống. Đập vào mắt anh là một dấu bàn tay còn đang ửng đỏ trên mặt cậu. Anh lo lắng nâng mặt cậu lên tránh chạm vào vết sưng đỏ.
"Cô ta dám đánh em?"
"Đã nói là không liên quan đến anh!" Jungkook đẩy anh ra, bỏ ra ngoài."
_____
Tối đó Taehyung trở về Kim với tâm trạng không mấy là vui vẻ. Anh trước giờ là một kẻ máu lạnh tuy nhiên hết lần này đến lần khác anh lại không khỏi xót xa khi thấy Jungkook bị người khác làm bị thương. Có lẽ anh đã thật sự yêu cậu nhưng cái bóng của Minhyun quá lớn nó khiến anh không thể xác định được thứ tình cảm của mình dành cho Jungkook là yêu hay chỉ vì Jungkook giống Minhyun nên mới nảy sinh thứ tình cảm đó.
Anh đang mệt mỏi ngồi ở sofa thì Minah ngồi xuống khóac tay anh.
"Taehyung à! Em về rồi!"
Taehyung đưa tay nâng mặt cô lên. Đột nhiên bốp chặt lại.
Minah đau đớn cố đẩy anh ra "Tae...Taehyung. Anh... Anh... Đang làm... Cái gì vậy? Đau em!"
"Tôi từ khi nào cho phép cô đụng đến Jungkook?!"
"Taehyung....buông....em....ra!"
Anh đẩy cô ra rồi đứng lên "Nếu không nể mặt cha tôi thì tôi đã trả cái tát đó lại cho cô rồi!" Nói rồi anh lấy áo khoác bỏ lên phòng.
Minah tức giận đập vào ghế "Jeon Jungkook! Thứ tao không có được thì mày cũng đừng mong có được! Hừ, tao nhất định sẽ khiến mày thân bại danh liệt, để xem lúc đó Taehyung còn cần mày nữa không?"
_______
"A~~ anh nhẹ nhàng chút được không? Rách ra nữa bây giờ!"
"Em im lặng chút đi, nếu không nó lại đi sâu vào thêm đó!"
"Yah Park Jimin! Anh rút ra đi, rát quá!"
"Gần xong rồi! Em ráng chịu đựng một chút nữa đi!"
Một lúc sau Jungkook mới trở phào nhẹ nhõm nằm sắp xuống giường.
"Park Jimin, anh mạnh tay quá rồi đấy!"
Jimin đứng dậy dẹp đi hộp dụng cụ y tế "Vết thương trên vai em sâu như vậy! Không dùng tâm bông thì làm sao bôi thuốc vào phía trong được."
*Nếu mấy hôm trước tên điên đó không làm rách miệng vết thương thì có lẽ nó đã hồi phục nhanh hơn rồi!* Jungkook cau có ngồi dậy.
"Bảo em phải thường xuyên vệ sinh và bôi thuốc vào vết thương vậy mà em lại để cho nó thành ra nặng hơn! Thật là...nếu còn không chịu nghe lời anh sẽ bắt em về Park gia cho chị Yoora quản em!"
"Thôi mà Park Tổng! Jungkook hứa sẽ ngoan mà!" Cậu tạo hiệu ứng aegyo hai mắt chóp chóp.
Jimin thở dài lắc đầu "Hazzz....Đúng là không thể phạt em được!"
"Jimin hyung là tốt nhất!" Jungkook cười tít mắt.
Jimin cũng vì vậy mà bật cười, đưa tay véo má cậu. "Cái đồ đáng yêu"
"A... " Jungkook liền bụm miệng lại tránh cho anh phát hiện.
"Mặt em bị gì sao?" Jimin ngồi xuống nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên.
"À... À... Không có gì! Là vết thương trên vai lại rát thôi!" Cậu đẩy anh ra.
Jimin híp mắt nhìn cậu sau đó đứng lên đi vào NVS, lúc quay lại trên tay cầm theo một chiếc khăn ướt. Anh đi đến ngồi cạnh cậu một lần nữa nâng mặt cậu lên.
"Nói dối! Kem che khuyết điểm của em có thể anh không thấy nhưng...nó dính vào tay anh! Nếu không có gì thì em tại sao em lại che nó đi!" Jimin vừa nói lấy khăn nhẹ nhàng lâu đi phần kem trên mặt cậu.
Jungkook mặc dù trên mặt khá rát nhưng vẫn cố gắng không tạo ra tiếng động.
Sau khi Jimin lau xong thì trên mặt cậu hiện lên 1 mảng màu ửng hồng. Jimin không khỏi lo lắng.
"Mặt em bị sao vậy?"
"Em...em bị dị ứng!"
"Taehyung đánh em?"
"Không có!"
"Em không nói? Được!... Anh tìm cậu ta!"
Jimin đứng dậy bỏ đi thì bị cậu nắm lấy tay kéo lại "Em kể là được chứ gì?"
....
"Sao cô ta lại có thể quá đáng đến vậy!"
"Dù gì em cũng 'giúp' cô ta vào viện 1 chuyến rồi còn gì!"
"Con người Minah như thế nào anh và Taehyung hẳn là hiểu rõ. Cho nên em phải cảnh giác với cô ta hơn đi,Minah không đơn giản như em nghĩ đâu."
Jungkook thắc mắc "Nghe có vẻ, anh và Taehyung từng là bạn thân?"
*Có nên kể cho em ấy nghe không...?*
Jimin ngập ngừng "Em... Thật sự muốn biết sao?"
Jungkook không chần chừ gật đầu "Tất nhiên!"
Jimin thở dài "Hazzzi... Biết kể từ đâu đây? Có lẽ đêm nay em không thể ngủ sớm rồi!"
"Anh cứ việc kể, em dù ngủ sớm hay muộn gì cũng không sao!"
"Hmm...Đúng như em nói, nhưng khoảng chừng hơn 4 năm trước vì 1 vài chuyện khiến anh và cậu ấy trở mặt cho đến tận bây giờ!"
"Trước đây! Bọn anh có quen một cậu nhóc rất đáng yêu, giống như em vậy. Anh cũng vô tình phải lòng em ấy! Nhưng biết sao được khi Taehyung đã tỏ tình với em ấy trước anh."
"Anh vẫn âm thầm chúc phúc và bảo vệ người ấy cứ như em trai mình vậy. Và rồi cha Taehyung đã phản đối họ vì điều kiện Minhyun không xứng với Kim gia, tuy nhiên ông vẫn sắp xếp cho em ấy du học ở Anh xem như tạo cho em ấy cơ hội phát triển để có thể xứng đáng với Taehyung."
" Nhưng thật không may, ngày em ấy đi đã xảy ra tai nạn, xe em ấy bị văng xuống vực,hình như cả hai xe lúc đó đều nổ trước khi cảnh sát đến. Sau đó họ chỉ tìm được xác của hai tài xế, còn em ấy thì không."
"Taehyung lúc đó gần như phát điên vậy, cậu ấy tự nhốt mình trong phòng với mấy chai rượu suốt hơn 1 tháng. Anh không thật sự không thể nhìn cậu ấy trở nên như vậy, nên đã đến Kim gia đánh cho cậu ấy một trận để tỉnh ra, bắt cậu ấy chấp nhận với sự thật rằng Minhyun đã không còn, nhưng cậu ta không cam tâm và rồi trở mặt với anh."
"Sau đó một thời gian thì cậu ấy gần như biến thành một con người khác, một kẻ máu lạnh trở mặt luôn cả với cha cậu ấy. Một mình điều hành KV, biến nó trở nên hưng thịnh như ngày hôm nay và... " Jimin đang kể thì nhìn sang Jungkook rồi bật cười.
*Ngồi như vậy mà em cũng ngủ được! Thật là phục em!* Anh đỡ cậu nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cậu.
---
_Jennie tìm anh có chuyện gì sao?
_Em thật sự đang rất lo cho Jungkook!
_...?
_Anh ấy đang rất khổ tâm vì một người. Hôm qua anh ấy đã uống rất nhiều, đó lần đầu tiên em thấy Jungkook như vậy.
_Người đó là ai?
_Jimin thật sự xin lỗi, điều em sắp nói ra có thể sẽ khiến anh không vui.
_Không sao!
_Người mà anh ấy yêu là....Kim Taehyung.
----
Jimin ngồi thụp xuống tựa lưng vào giường.
*Tại sao...lúc nào cũng không phải là anh?*
______
Sáng hôm sau lúc Jungkook thức dậy Jimin đã không còn ở đó.
Jungkook gải đầu "Tối qua mình ngủ lúc nào vậy? Chỉ nhớ, lúc đó đầu hơi nhức sau đó thiếp đi lúc nào cũng không hay."
"Tức thật, chưa kịp hỏi Minhyun là người như thế nào thì đã ngủ mất rồi!"
Jungkook thở dài rồi đi vào NVS.
Vừa đánh răng vừa suy nghĩ
*Minhyun bị tai nạn vào ngày đi du học? Có vẻ rất quen thuộc!*
____
Hết chap 11
Ý tưởng bị ngẹt rồi nên chap này viết hơi ngắn. Các cậu thông cảm =)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com