Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta không thể sao?

Sức khỏe của Jungkook cũng ổn định dần sau 2 ngày ở lại bệnh viện. Sáng sớm Ho Seok đã đến giúp cậu thu dọn đồ đạc để về nhà. Trước khi rời khỏi bệnh viện Jungkook cũng không quên ghé sang phòng Taehyung để tạm biệt anh.

*Cốc Cốc*

-"Vào đi cửa không khóa" Giọng nói trầm ấm phát ra sau cánh cửa.

-"Buổi sáng tốt lành" Jungkook gượng cười.

-"Em về à?" Taehyung dùng hai tay đẩy người ngồi dậy.

-"Ừm, em sang đây để tạm biệt anh và.....cô ấy" Lời nói thiếu tự nhiên khi nhìn thấy người con gái ngồi cạnh giường anh.

-"Anh về cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé" Cô vui vẻ cười với cậu.

-"Cảm ơn" Vì phép lịch sự nên Jungkook gồng người kéo hai bên khóe môi lên.

-"Thôi hai người ở lại, tôi và Jungkook về đây" Ho Seok vỗ nhẹ tấm lưng Jungkook, cậu hiểu chứ, cậu hiểu người bạn của mình đang đau khổ thế nào.

-"Cậu nói chú chó kia đang ở chỗ bảo vệ đúng không?" Vào thang máy Jungkook vội hỏi.

-"Ừm, mình định đưa nó về nhà chăm sóc nhưng bác bảo vệ bảo cứ để nó ở đây vài ngày để bầu bạn nên mình đành gửi nó ở đây thôi..." Ho Seok gãi gãi đầu đáp.

-"Lúc trước mình cũng có nuôi chó nhưng nó bị mất tích lâu lắm rồi, xem như lần này nhận nuôi nó xem như tạ lỗi vậy" Vừa dứt câu thì cũng đúng lúc cửa thang máy mở ra. Ho Seok lấy cái vali từ tay Jungkook rồi bảo:

-"Cậu đến phòng bảo vệ xem đi, mình xuống hầm lái xe ra luôn" 

Jungkook nhẹ gật đầu rồi hai người mỗi người đi một hướng. Cậu thật sự rất lo lắng vì không biết chú chó này sao rồi, có bị thương chỗ nào không. Bản thân cậu cũng là người yêu thú cưng nên cậu không muốn điều gì xấu đến với chúng cả. Jungkook vừa đi đến gần phòng bảo vệ thì chú chó có bộ lông màu trắng xinh đẹp phi nhanh về phía cậu.

-"Gâu"

-"Jokie?" Jungkook thật không tin vào mắt mình, là Jokie thật sao? Ánh mắt đó, tiếng sủa quen thuộc đó nữa. Cậu vội khom người ôm nó vào lòng mà vuốt ve.

-"Mày biết tao nhớ mày lắm không hả? Rốt cuộc mày đã đi đâu vậy? Xin lỗi...xin lỗi vì đã để mày một mình..." Cậu vừa vui mừng vừa xúc động khi sau bao nhiêu năm thì cuối cùng người bạn đáng yêu của cậu cũng đã về bên cậu.

-"Cậu là chủ của Jokie? Nó ngoan lắm, hai ngày nay có nó bầu bạn tôi cũng đỡ buồn, chiều hôm qua tôi tắm cho nó sạch sẽ rồi đó" Bác bảo vệ từ tốn đi về phía Jungkook.

-"Cháu cảm ơn bác nhiều ạ. Mày có làm phiền gì đến bác ấy không hả?" 

-"Không đâu.." Ông lấy bàn tay sần sùi nhiều nếp nhăn xoa đầu Jokie.

-"Có thời gian rảnh cháu sẽ đem Jokie đến đây chơi với bác, bây giờ cháu phải về rồi" Thấy xe Ho Seok chạy ra Jungkook cúi đầu chào tạm biệt người bảo vệ hiền hậu kia.

-"Gâu Gâu" Nó sủa lên hai tiếng như thay lời tạm biệt.

Trên đường về nhà Jokie nằm trên đùi Jungkook ngủ ngon lành nên cậu và Ho Seok cũng chẳng dám nói chuyện lớn.

-"Cậu còn nhớ câu chuyện mình kể về chú chó thất lạc của mình không?" Jungkook nhẹ giọng hỏi.

-"Ừm"

-"Thật sự mình không thể tin được lại có ngày mình gặp lại nó, hiện tại nó đang yên bình nằm trong lòng mình rồi đây này" Cậu vuốt bộ lông trắng muốt kia đầy hạnh phúc.

-"Thật sao? Không ngờ luôn ấy mà hình như lúc đó nó đi cùng Taehyung, anh ấy đã bất chấp tính mạng để lao ra cứu nó đấy" Ho Seok ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu rồi điềm đạm kể lại.

-"Đi chung với Taehyung? Chắc lúc đó chỉ là tình cờ thôi..." Nhắc đến anh tâm trạng Jungkook lại đi xuống, cậu cúi đầu giọng nói nhỏ dần.

-"Xin lỗi vì nhắc đến việc không vui" Nhìn thấy Jungkook qua gương chiếu hậu bên trong xe, cậu biết mình đã lỡ lời vội vàng xin lỗi.

-"Không sao..." 

Từ bệnh viện về đến nhà Jungkook cũng mất hơn 20 phút, trên đường đi đột nhiên cậu nhớ đến những lời nói của Park Jimin, một chàng trai đầy bí ẩn đã nói cho cậu nghe rất nhiều chuyện không ngờ đến. Có lẽ Jungkook đã tự sắp xếp cho mình một hướng đi hợp lí rồi.

Sau khi về đến nhà Jungkook mới nhớ ra nơi đây chẳng phải nhà của cậu nữa, cậu hoàn toàn không có nhà nên đã khó xử ngồi im trên xe.

-"Sao vậy? Cậu xuống đi đến nơi rồi" 

-"Mình....đây....không phải...mình không có nhà" Jungkook ấp úng, cậu cắn môi lời nói như nghẹn lại.

-"Được rồi tạm thời cậu đến ở cùng mình đi" Ho Seok cũng hiểu nên không hỏi nhiều vì không khéo lại làm Jungkook đau lòng.

Vừa đến nơi đã thấy đồ đạc của Jungkook được mang đến, cậu ngạc nhiên nhìn Ho Seok.

-"Nhìn gì nữa mau vào nhà thôi"  Ho Seok kéo tay Jungkook vào bên trong.

Kim Seok Jin đang bận nên không có nhà hiện tại nơi này chỉ còn cậu với Ho Seok. Sau sự việc ngày hôm đó Jungkook cứ cắm cúi vào công việc, cậu không cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi...vì cậu không muốn nhớ đến anh. Jungkook dường như quên đi lời nói của Park Jimin, cứ thế mà 1 tháng đã trôi qua.

-"Hôm nay cậu về trước đi, tôi tự lái xe về được rồi" Jungkook dặn dò tài xế.

-"Vâng, tui xin phép" Người thanh niên cúi đầu rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Jungkook ngã đầu ra sau chiếc ghế bọc da xa xỉ, nhắm chặt mắt hít thở đều đều rồi dứt khoác đứng lên tiến thẳng về phía cửa gỗ. Jungkook không về nhà, cậu lái xe ra công viên, nơi mà cậu và anh từng có nhiều khoảng khắc vui vẻ ở đây.

-"Tôi xin lỗi..." Chưa kịp thần lại sau cú va chạm thì đã nghe giọng nữ trong trẻo vang lên.

-"Cô là....là..." Làm sao cậu quên được cô gái xuất hiện ở bệnh viện, cô ấy đã để lại ấn tượng trong đầu cậu quá lớn.

-"Cậu là Jungkook?" Sierra reo lên.

-"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây" Cậu nở nụ cười gượng nghịu.

-"Tôi có hẹn với bạn, tạm biệt cậu" Cô vẫy tay với Jungkook rồi nhanh chóng lướt qua cậu.

Jungkook mím môi, tay bỏ vào túi quần chậm rãi quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô. Sierra đi đến bên cạnh chiếc xe ô tô đỗ ở vệ đường, người đàn ông với vóc dáng cao, bộ vest lịch lãm ôm lấy vòng eo cô. Nhìn đến đó Jungkook từ từ bỏ tay vào túi quần thong thả sải dài bước chân về hướng khác.

Trời bắt đầu sập tối, những chiếc đèn ở công viên được thắp sáng, phố phường nhộn nhịp. Jungkook ngồi nơi chiếc ghế gỗ ở công viên, mắt hướng ra phía dòng sông, nước sông êm đềm chảy xuôi dòng, cơn gió nhẹ thổi làm tóc cậu bay lên, một hình ảnh yên bình nhưng mang theo một nỗi buồn khó tả.

-"Em khỏe rồi chứ?" Giọng nói trầm ấm vang lên.

Jungkook không trả lời, cậu đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói quen thuộc đó, miệng bất giác kéo lên tạo thành nụ cười đầy đau đớn.

-"Tôi ngồi cùng em được không?" Chờ cái gật đầu của cậu, Taehyung liền yên vị bên cạnh Jungkook.

-"Uống cafe không?" Anh chìa ly cafe ra trước mặt Jungkook.

-"Cảm ơn anh" Cậu từ tốn nhận lấy nó.

-"Cuộc sống của em dạo này ổn chứ?" Anh uống một ngụm rồi hỏi.

-"Anh thấy em ngồi đây từ lúc nào?" Jungkook không trả lời mà hỏi ngược lại.

-"Tôi chỉ vô tình" 

Anh cầm hai ly làm gì khi chỉ đi một mình? Anh nói "vô tình" chính là nói dối. Miệng cậu kéo lên đường cong tuyệt đẹp nhưng rất nhanh đã vụt tắt.

-"Cuộc sống em vẫn ổn" 

-"Em đã có người yêu chưa?" Taehyung nhẹ nhìn sang cậu nhưng ánh mắt Jungkook vẫn nhìn ra phía dòng sông, ánh mắt nó khiến anh đau lòng.

-"Có chứ..nhưng người ta đâu có yêu em" Bất ngờ cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt long lanh rơm rớm nước mắt, trong giây phút không kịp phản ứng thì 4 mắt đã chạm nhau.

-"Em đừng nói vậy, tôi là người sắp lập gia đình rồi" Taehyung bối rối quay mặt đi.

-"Chúng ta không thể quay lại sao?" Đây là lần đầu cậu nói ra những lời này với anh vì từ trước đến giờ những câu nói này đều do chính miệng anh nói với cậu.

-"Người ta thường nói: 'thà yêu người yêu mình còn hơn dành ra bao năm tháng chờ đợi tình yêu từ một người không có tình cảm với mình.' Em hiểu chứ? Bao nhiêu đó thời gian đã quá đủ rồi...chúng ta không thể" Lời nói của anh như kim châm vào tim cậu vậy. Lời nói cứng nhắc, không hề hối hận.

-"Nhưng cô ấy không yêu anh" Jungkook nuốt ngược nước mắt vào trong, nhẹ nhàng nói.

-"Hôm nay tôi gặp em để tâm sự giữa những người bạn với nhau chứ không phải ngồi đây để nói chuyện này. Xin lỗi nhưng tôi phải đi rồi" Anh dứt khoát đứng lên và rời đi.

-"Rồi em sẽ cho anh thấy ai mới là người thật sự yêu anh. Em sẽ chứng minh cho anh thấy!!" Dứt câu Jungkook ngồi xuống chiếc ghế gỗ lạnh, nước mắt cậu không ngừng rơi ra làm ai thấy cũng đau lòng và chỉ muốn chạy lại ôm lấy con người bé nhỏ đó.
________________________________________

Kookie bé nhỏ của tui....đau lòng quá đi. Có ai hóng Bánh sẽ làm gì để chứng minh không nè? Để lại cho chuối 1 sao để làm động lực ra chap mới nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com