Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12


    Chap 12 (nói thật là H nhẹ)
- JungKookie~~~ - TaeHyung kéo dài giọng gọi
-Ưm, để em ngủ, anh phiền thật đấy – JungKook chun mũi nói
TaeHyung"Em đã nói anh phiền, được! Anh phiền với em luôn"
TaeHyung cắm mặt vào cổ JungKook mà mút mát, dừng lại 1 chút rồi mút mạnh khiến cổ JungKook in dấu hôn đỏ chói cũng khiến JungKook tuy ngủ nhưng miệng theo phản xạ vẫn không ngừng rên rỉ nhỏ. Miệng mút mát cả cái cổ thanh toát, tay cũng không thừa thãi, bàn tay to nhanh chóng tìm ra 2 hột đào trong lớp áo mỏng của JungKook, TaeHyung vuốt ve hột đào rồi dùng 2 ngón tay kẹp chặt hột đào mà nhéo.
- Ưm...đừng như vậy, thật không thích – JungKook trong cơn buồn ngủ mê man nói
TaeHyung không nói gì, nụ hôn ướt át của anh từ cổ mà lan xuống xương quai xanh, xuống ngực rồi tìm kiếm đôi môi đỏ mọng kia, anh hôn mạnh nụ hôn kiểu Pháp, nụ hôn làm JungKook không chịu đựng được mà phải mở mắt, trước mắt cậu là gương mặt phóng đại của TaeHyung. JungKook khó thở vộ vã đẩy TaeHyung ra, thở hổn hển nói:
- Em...đã...nói..là..để...em..ngủ mà – JungKook mặt đỏ bừng 1 phần vì ngượng, 1 phần vì tức.
- JungKook, anh xin lỗi nhưng thực sự anh không nhịn được – TaeHyung cúi mặt, xoay lưng về phía cậu rồi đi vào nhà tắm.
Nhìn anh như vậy, cậu cảm giác mình có lỗi (lỗi lớn lắm anh ơi)
JungKook gọi với:
- TaeHyungie~~
Nghe JungKook gọi, TaeHyung hớn hở trong lòng nhưng mặt vẫn giữ vẻ ỉu xìu:
- Hử?
- Làm một chút cũng.....không sao – JungKook cúi mặt nói với âm lượng nhỏ
- Cái gì cơ? Anh không nghe rõ – TaeHyung trêu
- Anh...anh...không nói nữa – JungKook bĩu môi
- Thật sự không nghe rõ mà.
- aizz EM NÓI LÀM CÁI KIA một chút cũng không sao – JungKook đỏ mặt cúi xuống, thật sự cậu đang cần 1 cái hố để chui xuống.
TaeHyung cười, nhảy lên giường, xé toạc cái áo của JungKook, tìm đôi môi mà anh luôn mong muốn kia hôn ngấu nghiến. Cả sáng hôm đấy, Trong phòng TaeKook luôn phát ra những âm thanh mà người ngoài nghe thấy không khỏi đỏ mặt mà nghĩ bậy.
(H nhẹ thôi :3 Còn đâu tự tưởng tượng nha :3)
------------Dải phân cách chúng nó abcxyz---------
Sau cả mấy lần mệt mỏi, JungKook thiếp đi đến tận 6h chiều, tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn người nhưng hơi ấm vẫn còn, chắc có lẽ anh vừa đi. JungKook khó khăn ngồi dậy, Aizz TaeHyung sao có thể khỏe như vậy? Anh ta thừa Vitamin E sao? (À ờ, Vitamin E bổ sung tinh lực :3 ) JungKook cảm thấy hối hận khi cho phép anh. Cửa phòng chợt mở:
- JungKook? Em tỉnh rồi sao? – TaeHyung đi vào, trên người còn đang mặc cái tạp dề màu đen.
- Cái tên chết tiệt, anh bị thừa vitamin E à? Tại sao vừa làm xong 1 hiệp lại có thể cương lên nhanh như vậy? – JungKook thấy TaeHyung không khỏi nổi giận, cậu vơ hết gối trên giường ném về phía TaeHyung.
- Ấy, cái này không thể trách anh, có trách thì hãy trách tại sao em quyến rũ như vậy. – TaeHyung vừa tránh gối vừa trả lời.
- Anh còn dám nói, mau, đỡ em vào nhà vệ sinh - JungKook không buồn cãi nhau với anh
TaeHyung lủi thủi bế JungKook vào vệ sinh, cậu còn bắt anh ngồi ngoài phòng tắm đợi cậu, sau 30 phút tắm cuối cùng JungKook cũng ra. TaeHyung bế cậu xuống nhà, JungKook ngạc nhiên vì trên bàn ăn rất nhiều món ăn ngon, không những ngon mà còn rất bắt mắt.
- Ai nấu vậy? – JungKook tròn xoe mắt hỏi
- Trong nhà có em với anh, em thì ngủ như 1 con lợn thì còn ai ngoài anh nữa? – TaeHyung ưỡn ngực nói
- Anh nấu á? Ăn được không? Có bỏ độc không? – JungKook nheo con mắt xinh đẹp lại nhìn TaeHyung
- Em...ăn thử đi rồi nói
JungKook cầm đôi đũa lên, gắp 1 miếng cho vào miệng mà nhai, TaeHyung đứng bên cạnh hô hấp dồn dập nhìn biểu cảm của JungKook:
- Ngon chứ?
JungKook nhăn mặt:
- Không ngon...mà là rất rất ngon, TaeHyungie anh biết nấu ăn sao?
TaeHyung tâm trạng vui vẻ hẳn:
- Trước anh hay ở 1 mình, không thích ăn đồ ăn ngoài nên tự tìm tòi nấu ăn.
- TaeHyungie, cúi xuống đây – JungKook vẫy vẫy
TaeHyung cũng cúi xuống rồi *chụt*JungKook hôn vào má anh:
- TaeHyungie của em là nhất đấy - nói xong JungKook lại chúi mắt vào đồ ăn.
TaeHyung thẫn thờ vài giây, JungKook hôn anh, JungKook hôn anh, JungKook hôn anh, điều hiếm có này phải nhắc lại 3 lần >.<

----------------------------------------------------------------------------------
Đã 1 tháng trôi qua, Mi An vẫn đi học bình thường nhưng không gây khó dễ cho TaeHyung hay JungKook. Về phần Geum Ran, cô bé đã bị phạt 1 tuần không được đọc đam mĩ vì cái tội dám đánh nhau mà không có sự cho phép của Đường ca. Tuy thế, cô bé vẫn không yên tâm, dù sao Mi An cũng là con gái độc nhất của Tập Đoàn Choi, với cái tính cách của cô ta thì thật khó tin nếu nói cô ta đã chấp nhận thất bại, vì vậy Geum Ran phái người theo dõi Mi An.

*Trong lớp*
JungKook, Jimin cùng với J-Hope (đổi Hoseok thành J-Hope nhé) đang ngồi nói chuyện rôm rả thì Mi An từ ngoài tiến vào.
- Xin lỗi đã gián đoạn câu chuyện nhưng tôi có chuyện muốn nói
Jimin bĩu môi:
- Chuyện gì? Con người như cô chắc chả nói được gì ra hồn đâu nhờ!!
- Jiminie!! – JungKook nhắc khéo Jimin
- Được rồi, có gì cô cứ nói.
- Chuyện xảy ra trước kia....tôi xin lỗi, tối nay 8h tôi có tổ chức bữa tiệc để tạm biệt mọi người, mong cậu có thể đến, chỉ mình cậu thôi được không? Tôi muốn cậu thấy thành ý của mình.
- Tạm biệt? Ý cô là sao? – JungKook nhíu mày
- Tôi sẽ theo mẹ sang Anh định cư và......không bám theo TaeHyung nữa – nói đến đây giọng Mi An có chút run (nó diễn sâu đấy == đừng như nó)
JungKook thấy vậy thì bật dậy, vòng tay ôm lấy người cô ta vỗ vỗ:
-Được rồi mà, đừng buồn, tôi sẽ đến.
J-Hope với Jimin ngồi bên cạnh liếc mắt cũng biết cô ta giả vờ, cùng nói:
-Diễn Sâu Ghê!!
JungKook lườm J-Hope với Jimin, 2 người họ không nói gì chỉ nhún vai 1 cái rồi dắt nhau đi ăn.
Mi An khi nghe JungKook sẽ đến thì miệng nở 1 nụ cười nhếch và tất nhiên JungKook không nhìn thấy nụ cười này.

---------Tại nhà Vkook----------
JungKook đang ngồi trên ghế sô pha xem....hoạt hình, tay trái cầm bắp rang bơ còn tay phải bốc bắp rang bơ cho vào mồm, đang mải mê ăn với xem thì lưng đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp từ lồng ngực vững chắc rồi bị cánh tay của ai đó vòng mà ôm lấy. Mùi hương tự nhiên này, tuyệt đối JungKook không bao giờ quên,.....là mùi của TaeHyung. Anh dúi đầu vào tóc JungKook, hít hà hương thơm tóc JungKook.

- Kookie, anh đã về. – Chất giọng ấm áp vang lên khắp căn phòng, trong chất giọng có vẻ pha chút mệt mỏi
JungKook quay người, vòng tay ôm lấy anh, dụi dụi mặt vào khuôn ngực của TaeHyung, khuôn ngực ấy thật ấm, mang cho câu cảm giác an toàn.
- Mừng anh đã về, TaeHyungie. Kookie rất nhớ anh a – JungKook ngước mặt dậy cười (oimeoi T^T sến quá)
Cậu chủ động đứng lên lấy tay tháo cà vạt của anh xuống rồi cởi áo khoác cho TaeHyung.
-Kookie
- Sao thế?
- Em thật giống 1 người vợ
- Bậy nào bậy nào, em phải là công
JungKook nói xong thì TaeHyung vứt hình tượng đi mà lăn ra sàn nhà cười như điên:
- ố hố....hahahaha....em...em...hahaha...làm công á?
JungKook đen mặt, không nói 1 câu bỏ lên phòng
"TaeHyung đáng ghét, đã cố tình dịu dàng rồi, con khỉ TaeHyung, hừm" JungKook nghĩ
TaeHyung cười xong vội chạy theo JungKook, bắt lấy cậu kéo cậu vào lòng:
- Giận à?
- Không có, TaeHyung này! – JungKook lôi trong cặp ra 1 tờ giấy
- Cái gì thế? – TaeHyung nhíu mi
- Mi An bảo cô ấy sẽ sang Anh định cư, mời em dự tiệc chia tay, anh xem em có nên đi không? – JungKook nhỏ giọng hỏi
- Em muốn đi thì anh không cấm nhưng em chắc chắn không sao chứ, Mi An từng là....- chưa nói xong thì JungKook lấy tay bịt môi TaeHyung
- Em biết là người yêu cũ, em không sao mà không phải anh đang là của em sao? Vậy tối nay em đi nhé.
- Được, nhưng trước tiên, anh muốn hôn em – TaeHyung nói xong cúi xuống ngậm lấy môi JungKook mà hôn, JungKook không phản kháng mà còn hưởng thụ, vòng tay ôm lấy cổ TaeHyung nhiệt tình đáp lại (văn của tôi đang xàm dần ==)


Đúng 8h JungKook được TaeHyung chở đến nhà Mi An, trước khi xuống xe TaeHyung còn nhắc cậu phải cẩn thận, nói Mi An không đơn giản như vẻ bề ngoài, nói rất nhiều a. JungKook chỉ gật đầu cho qua chuyện rồi bước xuống xe, vẫy vẫy tay tạm biệt TaeHyung rồi đi vào ngôi biệt thự kia.
Thật sự bước vào trong ngôi biệt thự này bỗng có cảm giác hối hận mà muốn quay về. Bên trong ngôi biệt thự này không khác gì một quán bar, theo cậu là vậy đấy! Mấy cậu con trai thì đầu tóc vuốt gel bóng bẩy và trong tay là 1 cô gái, những cô gái ăn mặc thật hết sức thiếu vải, tuy người có đẹp thật nhưng cũng không cần phải khoe khoang như vậy a. JungKook ngẩn người đứng ở cửa cho đến khi Mi An từ trong đi ra cười cười nói nói rồi kéo cậu vào trong. Mi An cố ý để màn hình điện thoại là hình của Taehyung, cô ta còn cố ý mở màn hình điện thoại, dơ ra như thế nếu nói JungKook không thấy gì thì là nói dối. JungKook nhìn thấy ảnh TaeHyung trên màn hình điện thoại của Mi An thì không khỏi giật mình nhưng không biểu lộ ra ngoài. Mi An nói cô ta muốn phát biểu vài lời nên bảo cậu cứ thoải mái ăn uống.
Mi An bước lên bục, ra hiệu cho DJ tắt nhạc, cô ta cầm lấy míc và nói:
- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc nhỏ này (nhỏ quá ==), sau bữa tiệc này tôi sẽ cùng mẹ sang Anh và sẽ định cư luôn bên đấy. Tôi thực sự rất buồn vì phải xa người tôi yêu, nhưng biết làm sao đây! Chúng tôi rất hạnh phúc cho đến khi có người xen vào và cố tình đẩy tôi ra khỏi TaeHyung...hức..hức....JungKook, tôi không trách cậu đâu, cậu đối xử tệ với tôi thì tôi cũng không trách cậu đâu. Tôi sẽ buông tay mà. – Mi An vừa nói vừa khóc trông thật đáng thương nhưng chỉ là giả tạo, đáng tiếc mọi người không biết cô ta giả vờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về JungKook, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên rất nhiều. Giờ cậu đã hiểu tại sao cô ta chỉ mời mình cậu, vậy mà cậu còn nghĩ cô ta đã thay đổi còn tha thứ cho cô ta.
Mi An bước xuống từ sân khấu, tiến về phía cậu, cô ta nói to:
- Tôi sẽ ôm cậu thay cho sự tha thứ và tạm biệt
Nói xong Mi An dang tay ôm JungKook rồi nói thầm vào tai cậu:
-Cậu đã thấy "thành ý" của tôi chưa? Không cần xúc động, "thành ý" của tôi còn nữa.- Mi An nhếch nhẹ mép cười, buông JungKook ra và quay lại phần giả tạo. Cô ta khóc lóc chạy đi, mọi người nhìn JungKook bằng ánh mắt kì thị, căm ghét thậm chí có cả khinh bỉ. Đột nhiên có người hô to:
- Người như cậu ta mà cũng được Mi An mời ư? Người đâu thật trơ trẽn, Mi An thật đáng thương. Mọi người, Mi An tha thứ cho cậu ta nhưng tôi thì không muốn như vậy, tôi sẽ thay Mi An dạy dỗ câu ta. – Nói xong người nọ cầm cốc rượu hất vào người cậu, cười khinh bỉ.
Mọi người xung quanh cũng hưởng ứng mà đổ rượu lên người cậu, hoa quả, đồ ăn, họ đều ném lên người JungKook. JungKook run rẩy đứng im, đôi mắt đỏ au, bây giờ cậu thực sự rất sợ. Phải! JungKook rất sợ, mọi người đều tin những gì Mi An nói. Cho dù bây giờ cậu lên tiếng giải thích, sẽ có người nghe cậu? JungKook tự mắng mình ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi tin cô ta thay đổi, ngu ngốc tha thứ cho cô ta, ngu ngốc khi che đậy việc cô ta đánh cậu. Mải suy nghĩ mà cậu không để ý có người đổ cả xô đá lạnh lên người mình, JungKook cả người lạnh mà ngã xuống nền nhà, đôi mắt 1 lần nữa nhắm lại ngất đi.

Mi An đứng trên cầu thang nhìn thấy tất cả, đôi môi nhếch lên cười khinh bỉ, thật sự mọi việc đều xảy ra đúng như cô ta dự đoán. Quay người định đi lên phòng thì....
*Rầm*
Cửa nhà bật mở, một đám người áo đen xông vào hất hết những người đang hành hạ JungKook ra. Mi An hoảng hốt vội chạy xuống:
- Các người là ai? Sao dám vào nhà tôi?
- Là ai ư? Là tôi! – Một giọng nói có chút trẻ con nhưng thập phần lạnh lùng
- Cô...cô...tại sao cô lại đến đây? – Mi An vô thức lùi lại
- Thế tôi hỏi cô, cô ĐANG.LÀM.GÌ.JUNGKOOK OPPA? – Nói đến đây, mắt Geum Ran đỏ ngầu
- Tôi..tôi... - Mi An ấp úng không biết nói gì
Một người không biết sống chết trong nhóm người kia lên tiếng:
- Mi An chỉ mời JungKook đến tham gia tiệc thôi.
- Mẹ kiếp,chỉ dự tiệc mà thế này sao? Tiệc chúng mày là cái tiệc chết tiệt gì ! – Geum Ran gằn mạnh giọng nhìn người nọ, tay chỉ về phía JungKook đang ngất trên sàn.
- Tôi thật sự không sai khi sai người theo dõi cô, lần trước lẽ ra tôi không nên tha cho cô mới phải. Như tôi đã nói, ĐỘNG.VÀO JUNGKOOK OPPA.KHÔNG.XONG.ĐÂU! – Geum Ran liếc nhìn Mi An, ra hiệu người của mình bế JungKook đi rồi cũng quay lưng đi luôn. Khi đi cũng không quên dơ ngón giữa bàn tay "FUCK YOU"
JungKook 1 lần nữa lại vào bệnh viện, vì bị đổ đá lạnh lên người nên cậu đã sốt cao. TaeHyung ở nhà bồn chồn gọi điện thoại cho JungKook nhưng điện thoại cậu tắt máy. Anh phóng 1 mạch đến nhà Mi An và tất nhiên anh chứng kiến từ việc Geum Ran đến, vì đi cửa sau nên không ai chú ý đến sự xuất hiện của anh. Tay cầm điện thoại của anh bóp chặt, chiếc điện thoại vỡ vụn trong bàn tay anh. TaeHyung không tiến vào, anh chỉ đứng đấy im lặng nhìn mọi chuyện rồi quay lưng đi, trong lòng tự nhủ" JungKook, xin lỗi vì bây giờ không thể đến bên em"
Thò tay vào túi quần lôi ra 1 cái điện thoại khác (òa == ) ấn 1 dãy số quen:
- Hoseok, thu mua hết tất cả cổ phần của công ti bố Mi An, bằng mọi cách phải làm nhà cô ta ra đường – TaeHyung gằn giọng, phóng xe 1 mạch đến công ty, anh hủy 1 loạt hợp đồng với công ty nhà Mi An.


~~~End chap 12~~~

Au đã ngoi lên đây (!.!) Mà tự dưng muốn drop fic ghê ._. Mấy bạn đọc chùa ý, cmt tí đi ==" 


THẬT SỰ LÁ CÓ Ý ĐỊNH DROP ĐẤY -_- ĐỪNG NGHĨ LÀ AU DỌA. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: