Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Au: Minie1310
Fic này sẽ hoàn trước Tết nhé, tại Tết sẽ bị thu laptop :3
Mọi người có thích ngược ko? Ngược công hay thụ? ^^*tim tim*
---------------Chap 7-----------------
7h00 AM Sáng
Bầu trời cao, xanh, ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua từng khe lá xuyên qua cái cửa sổ và rọi thẳng trực tiếp vào cái con người đang nằm lù lù trên giường kia. Trời đẹp bao nhiêu thì cái tướng ngủ nó xấu bấy nhiêu. Đột nhiên một âm thanh rít như lợn chọc tiết vang lên:
- MẸ MÀY, JEON JUNGKOOK!!!! MÀY CÓ DẬY ĐI HỌC KHÔNG! – Jimin từ đâu nhảy vào lôi JungKook dậy.
- Aigooo, thêm một tí nữa thôi! Mấy giờ mà dậy. – Jungkook uể oải trả lời.
- Rồi! 7h15 học và xin thưa bây giờ là 7h đúng , tao cho mày 2 giây để xuống giường không thì tao mặc kệ mày. – Jimin đóng cửa phòng rồi chạy xuống nhà dưới nhà JungKook chơi .
"7h15 học, ừm, bây giờ 7h...7h..?"
- Chết mẹ, 7h rồi, aaaaaa – Vâng! Không ai khác mà chính là JungKook. =="
5 phút sau JungKook trang phục đầy đủ có mặt dưới nhà và bắt đầu đi học. Hai đứa đến trường vẫn còn thừa 2 phút (nhanh ghê gớm ==) Đến trước cửa lớp, chợt JungKook dừng lại. Cậu đang không biết gặp TaeHyung sẽ sử xự như thế nào vì hôm qua anh hôn cậu.
- Hú hú, sao đứng đực đấy? Đi vội quá quên chưa mặc sịp à? – Jimin trêu.
- Có cái mặt mày chưa mặc sịp ý, cần tao chứng minh tao mặc không? – JungKook không chịu thua trả lời (aigoo! Đang trước cửa lớp đấy 2 bạn trẻ ==)

Nói vừa dứt lời, JungKook vạch áo lên để lộ ra cái nhãn hiệu "sịp" của mình, hất mặt nhìn Jimin:
- Thấy chưa? Hả?
- Thấy rồi. – Không phải giọng Jimin mà là một giọng nói khác, trầm nhưng ấm...giọng nói đó chính là TaeHyung.

Lúc này, JungKook như hóa đá cậu vội lấy áo che lại, mặt đỏ lựng còn đứa bạn thân của cậu, nó đang cười như điên vậy (thằng mất dại) JungKook tự nhủ "làm ơn là ảo giác là ảo giác" cậu từ từ quay người lại. Thôi xong! Là tên đó, cái tên mặt dày hôm qua hôn cậu bây giờ lại vừa nhìn sịp của cậu nữa.

- Anh....anh...anh thấy cái gì? – JungKook ấp úng hỏi
- Thì thấy cái sịp của em, em mặc nhãn hiệu giống tôi đấy, nhìn này. – Vừa nói anh vừa làm động tác như muốn "vạch" ra cho cậu xem.
- BIẾN THÁI – JungKook đỏ mặt chạy vào lớp kéo luôn Jimin, cái con người bị hất ra từ nãy.

Cả giờ học, JungKook vẫn đỏ mặt thẫm chí còn không dám quay sang phía TaeHyung. JungKook nói TaeHyung mặt dày thật không sai a. Dù cậu đã cố không tiếp xúc gần, luôn cáu gắt khi anh đến gần thậm chí còn chửi mắng anh nhưng mặt dày vẫn là mặt dày a. Bị chửi, bị quát TaeHyung vẫn cười làm đôi lúc JungKook còn phải nghĩ "có phải anh ta bị điên hay không". Cả ngày TaeHyung cứ bám lấy JungKook, giờ nghỉ anh cũng đi theo, giờ ăn trưa anh cũng đi theo, cậu chửi mắng bao nhiêu anh cũng cho đổ sông đổ biển. Rồi 1 ngày học trôi qua.
------Cuối giờ---------
- Này! Anh đừng theo tôi nữa được không! Trên người tôi dính cái gì à mà anh cứ đi theo tôi thế? – JungKook khó chịu hỏi
- Kookie này, Kookie nghĩ thế nào về tôi? – TaeHyung không trả lời mà hỏi ngược lại JungKook.
- Tôi trả lời xong thì anh không đi theo tôi nữa nhé? – nhận được câu trả lời "ừ" từ TaeHyung. JungKook nói tiếp:
- À thì, anh cũng đẹp trai, cao, học giỏi, ừm....còn...còn – JungKook vô thức nhớ lại nụ hôn hôm qua, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ lựng.
- Còn cái gì? Sao mặt đỏ thế kia? Em ốm à? – TaeHyung lo lắng nhìn sắc mặt JungKook thậm chí là nhìn rất sát mặt. Mặt đã đỏ giờ lại đỏ hơn, hai tai nóng ran cậu vội đẩy mặt TaeHyung ra:
- Không...không sao, tôi trả lời rồi đấy, tôi về. – Jungkook nói xong chạy vê luôn.

-------------Tại nhà JungKook-----------
Vừa về đến nhà, JungKook thấy toàn là vali chất đầy lối ra vào, công nhân ra vào nhà cậu tấp nập. Cậu chạy vào nhà thì bố mẹ cậu đang khiêng thêm mấy cái vali nữa ra.
- Nhà mình chuyển đi ạ? Sao lại toàn công nhân ra vào thế này?- JungKook nhíu mày hỏi.
- Không, appa con trúng thưởng, quyết định tân trang lại nhà. – bà Jeon nói.
- Nhà mình đi đâu? Về Busan à umma?
Ông Jeon chen vào nói:
- Không, appa mới gặp lại bạn thân hồi Đại Học, ông ấy bảo dọn vào nhà ông ý sống để hôm nào buồn chán còn có bố tâm sự mà lại vừa lúc nhà mình tân trang lại nhà nên appa đồng ý. Thôi! Không nói nhiều, đồ của con appa umma sắp xếp xong rồi đi thôi.
- Naeee – JungKook thấy appa vui, cũng vui lây.

--------Tại nhà của bạn ông Jeon------
- Àn tuê, không được, đi về đi ummaaaaa, àn tueeeeee – JungKook gào thét đòi về.
Biết vì sao không?
FLASHBACK
Xe nhà cậu dừng lại trước một ngôi nhà, à không phải nói là biệt thự chứ. Ngôi nhà được sơn bằng màu kem, cây xanh trải dài từ ngoài cửa phải trong, xung quanh toàn hoa là hoa.. ( nói chung là nó đẹp :v ) Ngôi nhà thật đẹp, bên trong lại càng lộng lẫy.
- Đến rồi sao ông Jeon? – một người đàn ông cao ráo đi ra, ông có gương mặt hiền cùng cặp kính tinh tế nhưng sao nhìn mặt ông lại có cảm giác quen quen.
- A anh bạn già, tôi đến rồi đây – Ông Jeon thấy bạn mình cũng chạy đến chào hỏi, 2 phu nhân cũng dần dần mà quen nhau. Mọi người đều vui vẻ nói chuyện có mình JungKook không có ai chơi. Thấy JungKook buồn chán, ông Kim nói:
- JungKook à, V nó trên nhà ấy, nó đang ngủ cháu lên gọi nó dậy ăn cơm hộ bác.
JungKook dạ một tiếng rồi cũng đi lên phòng.
*Cạch*
JungKook mở cửa bước vào phòng (vô duyên == nhỡ người ta không mặc đồ thì sao) Cậu choáng với diện tích căn phòng, biết là nhà giàu nhưng chỉ là phòng ngủ thôi có cần phải lãng phí diện tích như vậy không? Trong phòng quần áo tứ tung, nhìn về phía cái giường kingsize kia. Một nhân vật đang nằm trong chăn mà ngủ, cái chăn phập phồng theo nhịp thở của người đó. Vì quay lưng về phía JungKook nên cậu không nhìn thấy mặt mũi nam nhân kia.
"Gọi dậy kiểu gì bây giờ? Chẳng phải gọi tên là được sao, tên anh ta là gì nhỉ, hmm...là V"
- V à, dậy đi, 2 bác gọi anh kìa – JungKook đứng gần mép giường gọi. 1 phút...2 phút....10 phút...Nam nhân kia vẫn không động đậy.
*Rầm Rầm* JungKook đạp liên tiếp vào cái giường làm nó rung lên.
- Ôi mẹ ơi, ĐÔNG ĐẤT - TaeHyung bật dậy từ trên giường.
- Ơ anh...ai cho anh ở đây! – JungKook bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt kia.
- Ơ Kookie sao em ở đây?.......À.....nhà tôi thì tất nhiên tôi ở rồi – TaeHyung ngạc nhiên không kém JungKook.
- Thế sao anh lại tên V? Anh tên TaeHyung mà – Jungkook dò xét tới cùng.
- V là tên ở nhà của tôi. – TaeHyung vừa nói xong thì JungKook hét lên rồi quay mặt đi chạy nhanh xuống nhà.
TaeHyung khó hiểu nhíu mày rồi chợt nhớ ra một điều....chính là....anh chỉ mặc mỗi sịp đi ngủ (duyên quá duyên quá) cười ồ lên một tràng rồi anh đi vào VSCN.
END FLASHBACK
- Con muốn điiii về, àn tueeeee – JungKook ôm gấu quần bà Jeon. Coi như con trai mình không tồn tại bà Jeon tiếp tục tám chuyện vs bà Kim.
--------------Trưa hôm sau------------
- Đây! Tài liệu mày cần về Jeon gì gì đấy, thưởng đâu? – Hoseok nói
- Điều tra JungKook chắc hẳn mày cũng phải biết con mèo tóc cam hay đi cùng JungKook phải không? – TaeHyung nói
- Ừ đúng, sao? Nhìn cũng đáng yêu – Hoseok ngu ngơ hỏi
- Thưởng đấy.Nói luôn, tư liệu JungKook mày mang đi đi, không cần nữa – TaeHyung nhếch mép cười
- Mẹ mày, đe dọa tao cho sướng vào rồi lại đéo cần, mà thưởng to thế? Thật á? XIN – Căn bản thì Hoseok đã ưng Jimin từ đầu nhìn rồi.
Rồi cứ như thế trôi qua một ngày, lặp đi lặp lại, TaeHyung lại càng bám JungKook, JungKook lại càng đỏ mặt và Jimin thì rất ngạc nhiên vì ở đâu ra con người tên Hoseok nói thích cậu, bám theo cậu mọi nơi. Tình cảm TaeHyung với JungKook cũng lớn dần, từ thích đã thành yêu. JungKook vẫn vậy, vẫn chìm vào suy nghĩ của mình, luôn hỏi cảm giác với TaeHyung là gì nhưng giờ cậu cũng không bài xích anh nữa. Đến một hôm..
----------Tại Kim gia--------
Hai nam nhân, một mĩ thụ đáng yêu, một công đẹp trai đang ngồi cạnh nhau xem ti vi, vì ở đây đã 1 thời gian nên JungKook cũng không ngại ngùng nữa. Không khí im lặng cho đến khi TaeHyung mở miệng trước:
- Kookie
- Dạ? – JungKook vừa xem phim vừa trả lời
- Anh hỏi em cái này được chứ?
- Anh hỏi đi – JungKook lơ đãng trả lời.
- Anh có thể... - Chưa kịp hỏi thì điện thoại của JungKook vang lên, cậu cười cười rồi đi lên phòng nghe điện thoại.
TaeHyung nhìn theo bóng lưng cậu, miệng nói khẽ:
- Có thể yêu em được không?

~CÓ THỂ YÊU EM ĐƯỢC KHÔNG~

~~~End chap 7~~~
Chap này không có sự trợ giúp của 2 au kia nên nó không hay đúng không? Thứ lỗi cho Au a ^^ Sắp H rồi, là H đấy :3 Vì Tết là phải xong chuyện rồi nên diễn biến sẽ nhanh 1 chút nhé!

1638 từ nhớ :3 Nhân tiện, cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ đọc truyện và vote truyện, cảm ơn những bạn đã để lại nhận xét cho truyện. Kamsa ^^






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: